“Chuyện đó không sao. Nhưng tuyệt đối không được để tinh thần căng thẳng, nếu không, đứa trẻ trong bụng… e rằng khó giữ.”
Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Sau bao ngày bôn ba, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, việc đứa trẻ vẫn còn trong bụng đã là điều may mắn.
Thẩm Tịch Ngọc im lặng hồi lâu, rồi nói:
“Bằng mọi giá, phải đảm bảo nàng không xảy ra chuyện gì. Những thứ khác đều không quan trọng.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Ngự y rời đi, Thẩm Tịch Ngọc truyền lệnh dọn bữa sáng.
Hắn đưa ta đến trước gương, tự tay chải tóc cho ta.
Động tác của hắn rất thuần thục, thỉnh thoảng còn liếc nhìn ta qua gương đồng:
“Phủ Thái úy, trẫm đã sai người quét dọn sạch sẽ. Phụ thân, mẫu thân của nàng, cùng gia nhân đều đã quay về ở rồi.”
“Đa tạ long ân của hoàng thượng.”
Hắn từ từ nắm lấy tay ta:
“Uyển Uyển, đừng gọi ta là hoàng thượng. Gọi Thẩm Nhị đi.”
Trước đây ở nhà, ta vẫn quen gọi hắn như vậy.
“Nhưng chàng là hoàng đế, không hợp lễ nghi.”
“Thì cứ gọi Thẩm Nhị. Uyển Uyển là tiểu thư, lời nàng nói chính là lễ nghi.”
Hắn cài trâm vàng lên tóc ta, tỉ mỉ vẽ mày cho ta, nhìn ngắm hồi lâu rồi mỉm cười:
“Thật đẹp.”
Ta cũng mỉm cười, lúc dùng bữa đã ăn thêm hai bát.
Đột nhiên, Thẩm Tịch Ngọc nói:
“Uyển Uyển, nàng về nhà ở vài ngày đi.”
Nghe hắn nói, ta lỡ tay làm rơi viên thịt xuống đất, hoảng hốt hỏi:
“Thiếp làm bệ hạ giận sao?”
Thấy ánh mắt đầy cẩn trọng của ta, trong mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn.
Hắn vươn tay xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói:
“Không, lúc trẫm không ở đây, nàng cần có người bên cạnh bầu bạn. Một số cố nhân, đã nhiều năm nàng chưa gặp lại.”
Thuở còn trẻ, ta từng là cô nương rực rỡ nhất kinh thành, sống vô lo vô nghĩ, mỗi ngày thảnh thơi dạo chơi khắp phố phường, được bao bọc trong vinh hoa phú quý, được nuông chiều hết mực.
Nhưng trải qua bao năm tháng, ta đã quên mất cảm giác vô tư hướng về tương lai, cũng quên đi hương vị ngọt ngào khi thầm yêu trộm nhớ một người.
Số phận của ta dường như đã bị cướp mất hoàn toàn trong cái đêm định mệnh ấy.
Thẩm Tịch Ngọc như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy thương xót:
“Uyển Uyển, trẫm hứa với nàng, sẽ đưa nàng trở lại như trước đây.”
Chuyện rời cung, chỉ có Lý công công bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc biết.
Dường như hắn đang đề phòng ai đó.
Ta theo hắn bước lên xe ngựa, những bức tường đỏ thẳm của hoàng cung dần lùi xa hai bên đường.
Ngôi nhà cũ vẫn vẹn nguyên như trước. Phụ thân và mẫu thân nắm tay nhau đứng đợi ở cổng. Chỉ mới nửa tháng không gặp, mà mái tóc họ đã bạc đi rất nhiều.
Vừa bước xuống xe, mẫu thân đã đỏ hoe mắt chạy tới, nước mắt rơi như mưa:
“Uyển Uyển của ta, sao con lại gầy đi thế này? Ở trong cung, con đã chịu khổ gì sao?”
Thẩm Tịch Ngọc cũng bước xuống xe, đứng lặng lẽ cách đó không xa.
Phụ thân chắp tay, cúi mình cung kính:
“Thảo dân tham kiến bệ hạ.”
Thẩm Tịch Ngọc khẽ nghiêng người, ôn hòa đáp:
“Đại nhân không cần đa lễ. Uyển Uyển nhớ nhà, trẫm đưa nàng về thăm một chuyến.”
Không khí chợt ngưng trệ.
Phụ thân nhìn Thẩm Tịch Ngọc đứng yên không nhúc nhích, bất đắc dĩ hắng giọng:
“Vậy… mời bệ hạ vào phủ?”
“Được.” Hắn đáp gọn, tựa hồ như đã chờ đợi câu này từ lâu.
Khi về đến nhà, trời đã quá ngọ, mọi người cùng nhau ngồi lại dùng bữa.
Ta ăn khá nhiều nên giờ chẳng còn khẩu vị.
Thẩm Tịch Ngọc ngồi bên cạnh, điềm nhiên bóc tôm cho ta.
Phụ thân và mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, rồi mẫu thân nhường lời cho phụ thân:
“Bệ hạ, trong phủ không thiếu người hầu. Nay triều đình còn trăm công nghìn việc, ngài mỗi ngày đều vất vả, tiểu nữ không dám làm phiền ngài thêm.”
Ý tứ ngầm là: thời gian không còn sớm, ngài nên rời đi.
Nhưng Thẩm Tịch Ngọc dường như không nghe thấy, thản nhiên đáp:
“Không sao, nàng thích ăn tôm ta bóc cho.”
Ta xấu hổ đến mức muốn vùi đầu vào bát cơm, không cẩn thận bị sặc, mặt đỏ bừng.
Cả nhà giật mình hoảng sợ, mẫu thân lo lắng nói liên hồi:
“Uyển Uyển thân thể yếu, đừng để sặc hại mình.”
Ta xua tay, ra hiệu mình không đến nỗi nào.
Thẩm Tịch Ngọc rửa sạch tay quay lại, bỗng dưng, trước mắt ta cảnh vật đảo lộn, ta đã bị hắn bế thốc lên.
“Xem ra nàng ăn không ngon miệng, không bằng về nghỉ một chút.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của phụ thân và mẫu thân, hắn bình thản, ung dung bế ta thẳng tiến khuê phòng.
Trong phòng ấm áp, có thêm một vài món đồ mới.
Thẩm Tịch Ngọc đặt ta lên giường, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc áo choàng nặng trĩu và cây trâm đỏ trên đầu ta.
Ta ngồi thu chân trên mép giường, mặt đỏ bừng, khẽ trách:
“Bệ hạ sao lại thô lỗ như thế?”
Thẩm Tịch Ngọc quỳ gối bên giường, cẩn thận tháo đôi hài thêu của ta, cười nhẹ:
“Thẩm Nhị vốn xuất thân là mã phu, không thô lỗ thì còn ai thô lỗ hơn?”
Hắn nói khiến ta á khẩu, chỉ biết im lặng, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Bỗng dưng, hắn nghiêng người tới gần, cầm lấy đôi chân lạnh ngắt của ta, chậm rãi xoa bóp.
Mặt ta càng đỏ hơn, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Bệ hạ đang làm gì vậy?”
“Làm ấm chân cho tiểu thư.”
Bàn tay ấm áp của hắn bao bọc lấy đôi chân ta.
Giữa ban ngày ban mặt, cửa phòng lại mở toang, ta xấu hổ đến mức không dám nhìn ai:
“Mau… buông ra… nếu có người nhìn thấy thì sao…”
“Không buông.”
Gương mặt Thẩm Tịch Ngọc dày như tường thành, nhưng dáng vẻ lại nhã nhặn như ngọc, tựa một kẻ lưu manh đầy phong độ:
“Cứ gọi người vào.”
“Bệ hạ…”
“Sai rồi, gọi lại.”
Ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng e dè khẽ gọi:
“Phu quân.”
“Đúng rồi.”
Đến khi đôi chân ta đã hoàn toàn ấm áp, Thẩm Tịch Ngọc mới chịu buông tay, quay lưng sắp xếp đồ đạc trong phòng.
Ta thử thăm dò, lại gọi thêm một lần:
“Phu quân…”
Hắn đang gấp y phục, khẽ “ừ” một tiếng, chờ ta nói tiếp.
“Thiếp muốn ăn cải cúc…” Từ khi mang thai, khẩu vị ta trở nên thất thường, luôn thèm những món không có theo mùa.
Hắn vẫn tập trung vào việc trong tay, đáp lời:
“Thu này không có cải cúc, nhưng có mứt lê.”
Ta tựa lưng vào gối mềm, lười nhác đáp:
“Vậy thì mua mứt lê vậy…”
Hắn kéo chăn phủ lên người ta, nhẹ nhàng đáp:
“Được, tất cả nghe theo Uyển Uyển.”
Những ngày ở phủ Thái úy trôi qua trong yên bình, chỉ có một điều khiến phụ thân ta tức giận, đó là việc Thẩm Tịch Ngọc cứ ở lì trong khuê phòng của ta.
Ta không khỏi bực mình:
“Hoàng thượng có thư phòng của mình, sao cứ ở đây?”
“Không có Uyển Uyển bên cạnh, ta sợ.”
Ta thực không hiểu nổi cái lý lẽ này. Đang mải nghĩ ngợi, hắn đã kéo ta vào lòng, ôm chặt.
“Sao vẫn gầy thế này.”
Hắn vòng tay đo thử vòng eo ta, thở dài:
“Uyển Uyển, nàng còn muốn ăn gì, ta sẽ mang tới cho nàng.”
Nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, ta vô thức đưa ngón tay khẽ lướt qua cổ hắn, chạm vào vết sẹo, rồi lại hỏi:
“Vết sẹo này… rốt cuộc là do đâu mà có?”
Ở bên hắn đã lâu, mỗi khi ta nhắc đến chuyện này, Thẩm Tịch Ngọc luôn tìm cách lảng tránh.
Dường như vết sẹo ấy là nỗi đau giấu kín trong lòng hắn, chẳng ai chạm tới được.
Hắn khẽ thở dài, kéo ta vào lòng:
“Đó là do ta ngã, va vào đá mà bị thương…”
Vẫn là câu trả lời quen thuộc ấy.
Ta ngẩng đầu, chống cằm hắn lên, tay luồn vào cổ áo, nhẹ nhàng vén áo hắn ra.
Vết sẹo dài ngoằn ngoèo chạy sâu vào trong.
Yết hầu hắn khẽ động, giọng khàn đặc:
“Uyển Uyển, nàng đừng trêu người như thế… trẫm còn phải xem tấu chương…”
Ta tức giận, đấm nhẹ vào vai hắn:
“Bệ hạ đúng là chẳng đứng đắn! Thiếp còn chưa hỏi xong mà!”
Hắn nắm lấy ngón tay ta, nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay, như muốn dỗ dành.
“Chẳng hề đau đớn chút nào, nhưng nàng, mấy ngày này phải an tâm ở lại trong phủ, bên ngoài quá hỗn loạn.”
Vài ngày trước, nghe nói trên phố có người bị bắt, bảo rằng sẽ đưa vào cung để làm thái giám.
Sau đó, qua lời hầu nhân đàm tiếu, ta mới biết Thẩm Tịch Ngọc đã tìm được công tử nhà họ Vương, ngay trong đêm đó hắn bị đưa vào cung và hoạn thành thái giám.
Việc này, hắn không hề nhắc đến, ta cũng làm như không hay biết. Nhưng đêm đến, lòng ta trào dâng cảm giác phức tạp, lại đối với hắn có phần nồng nhiệt hơn, khiến Thẩm Tịch Ngọc thoáng ngạc nhiên.
Đến buổi trưa, Thẩm Tịch Ngọc rời phủ lo việc, dặn ta ở lại trong phòng chờ hắn về.
Chẳng mấy chốc, Lý công công quay lại, đứng ngoài cửa nói:
“Tiểu nương nương, thuốc của bệ hạ để quên, phiền người lấy giúp.”
Ta lần theo bàn làm việc của Thẩm Tịch Ngọc mà tìm kiếm, cuối cùng thấy một chiếc bình sứ nhỏ ở góc bàn.
Biết hắn thường chịu đau đớn khôn nguôi khi vết thương tái phát, ta càng thêm lo lắng cho thân thể của hắn, nên khi đưa thuốc cho Lý công công, ta không kìm được mà hỏi.
Thẩm Tịch Ngọc không nói, nhưng có lẽ Lý công công sẽ không giấu ta.
Lý công công cầm phất trần, mắt cụp xuống, giọng điềm tĩnh đáp:
“… Đầu tiên, dùng roi siết chặt lấy cổ, kéo về phía sau, rồi xô lên ngọn giáo đã dựng sẵn, đâm xuyên qua bả vai… Nếu không thể tiếp tục chạy, thì móc cả tim ra.”
Nghe vậy, ta sợ đến mức cả tim gan run rẩy:
“Sao… sao có thể có cách tàn nhẫn như vậy?”
Ánh mắt của Lý công công tối sầm lại, hàm ý sâu xa:
“Tiểu nương nương, việc này, phải hỏi lão gia của người. Đây là chiêu pháp trên chiến trường, ai ngờ lại dùng trên người bệ hạ.”
Hèn gì Thẩm Tịch Ngọc không muốn nhắc đến chuyện này.
Năm ấy, hắn suýt nữa đã mất mạng.
Ta hồn vía lên mây, bước ra sân, muốn hỏi rõ phụ thân.
Phụ thân từng là Thái úy, nắm giữ binh mã cựu đô, dưới quyền ông là những người từng chinh chiến sa trường.
Chẳng lẽ thật sự phụ thân đã giấu ta, mà làm ra chuyện như vậy với Thẩm Tịch Ngọc?
Khi đi ngang qua phòng bếp, ta nghe thấy Lưu thúc vừa làm thịt gà vừa nói chuyện phiếm.
“Nhớ năm đó, chúng ta trên chiến trường cũng làm thế này mà. Ta dạy các người, trước tiên siết chặt, rồi kéo thẳng lên, đâm vào dao.”
Con gà giãy giụa, lông bay tứ tung. Trong khoảnh khắc, máu phun ra, bắn tung tóe.
Lưu thúc thành thục rạch một đường trên cổ gà, mổ bụng, moi ra quả tim, ném vào thau nước, dòng máu đỏ tươi đập thẳng vào mắt ta.
Hình ảnh vết sẹo của Thẩm Tịch Ngọc đột nhiên hiện lên trong đầu…
Khi ấy, hắn cũng bị đối xử như vậy sao? Sinh mệnh hắn bị người khác nắm trong tay, như con gà này…
Hắn nói rằng không đau, nhưng điều này khác gì bị lăng trì?
Lưu thúc tiếp tục:
“Cách này, không chết ngay được đâu, trừ phi máu chảy hết. Trên chiến trường, ai có thời gian mà chém đầu, miễn là không còn sức chống cự thì thôi…”
Một cơn buồn nôn đột nhiên trào lên, cùng với đó là cảm giác đau xót đến nhói lòng.
Ta không nhịn được mà nôn khan, tựa người vào gốc cây, dùng khăn tay che miệng.
Đợi cơn buồn nôn qua đi, ta từ từ đứng dậy.
Bất chợt, một cơn đau nhói xuất hiện dưới bụng, lan ra khắp cơ thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước mắt tối sầm.
Tí tách.
Những giọt máu nhỏ xuống nền đá xanh, nở bung thành đóa hoa đỏ rực.
Ta ôm lấy bụng, mặt tái nhợt, quỳ gục xuống đất, không hiểu vì sao lại ra nông nỗi này.
Nghe thấy động tĩnh, Lưu thúc ném con dao chạy tới:
“Tiểu thư! Người làm sao vậy? Mau có người đến đây! Máu chảy rồi…”
10
Thẩm Tịch Ngọc nhận được tin báo, đứa trẻ đã không còn.
Hắn như kẻ điên lao vào cổng phủ, thấy Tống Uyển lặng lẽ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
Hắn xô ngã đám người, chậm rãi quỳ xuống bên giường.
Nàng là Uyển Uyển của hắn…
Đứa con của hắn…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới chỉ rời đi nửa ngày, sao lại thành ra thế này?
Lang trung lau mồ hôi trên trán, vô tình cầm lấy chiếc khăn tay ngửi qua, sắc mặt đại biến:
“Thứ này ở đâu ra? Mau mang đi! Bảo sao đứa bé không giữ được! Các người sao lại bất cẩn đến vậy?”
Lời của lang trung như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu.
Trong đầu Thẩm Tịch Ngọc như có tiếng nổ lớn. Đó chính là chiếc khăn tay hắn luôn mang theo bên mình, hôm qua dùng để lau mồ hôi cho Uyển Uyển, rồi để lại trong tay nàng.
Rõ ràng là chiếc khăn mới, khả năng duy nhất chính là có kẻ đã âm thầm hạ độc ngay trước mắt hắn.
Hắn vốn luôn cẩn thận, thậm chí giấu kín hành tung với toàn bộ người trong cung, chỉ trừ Lý công công.
Rốt cuộc là ai…
Từ xa, Lưu thúc tự trách mình, nói:
“Ta không nên kể chuyện ấy! Cô nương nào nghe nói về cách giết người mà không sợ? Đều tại Lý công công khơi lại chuyện này, làm ta nghĩ đến mới kể.”
Thẩm Tịch Ngọc khép mắt, lòng chìm xuống đáy vực.
Không cần hỏi thêm nữa.
Năm đó, hắn từng cứu mạng Lý công công, giữ bên mình bốn năm trời, cùng hắn trải qua bao trận sinh tử.
Hắn không tin ai, nhưng lại tin Lý công công.
Nào ngờ, kẻ giấu mình sâu nhất bên cạnh hắn, chính là Lý công công.
“Hoàng thượng, Uyển Uyển là sinh mệnh của lão thần. Vì để nàng được an ổn mà sống, có chuyện, thần cần phải thương thảo với ngài.”
Thái úy Tống gia ngồi trước hiên, rít xong một điếu thuốc, bước chân già nua chậm rãi tiến về thư phòng.
Thẩm Tịch Ngọc ngồi bên Uyển Uyển một lúc, bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt lạnh băng, như vừa đưa ra một quyết định trọng đại.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, mặt trời đã ngả về tây.
Thẩm Tịch Ngọc đứng lặng hồi lâu dưới hành lang, nhắm mắt, ánh nắng chiếu lên người hắn mà chẳng thấy ấm áp chút nào.
Nỗi đau mất con như đè nặng lên tim hắn, rõ rệt và sâu sắc.
Hắn nuốt ngược vị ngọt tanh lên cổ họng, rồi lại không nhịn được, hộc ra một ngụm máu, gục xuống bên cột hành lang, thở dốc.
Trái tim hắn quặn lại, đau đớn như bị bóp nát.
Một lúc sau, hắn gắng gượng đứng dậy, đấm mạnh một quyền vào cột, rồi xoay người rời đi.
Trong cung Khôn Ninh, hương trầm lượn lờ.
Từ khi tân đế đăng cơ, nơi đây là chốn tĩnh lặng nhất hậu cung, ngay cả hoàng đế cũng không thường ghé đến.
Yến Nguyệt ngồi trên ghế mềm, nhắm mắt, tay vuốt chuỗi bồ đề.
Chuỗi bồ đề vốn màu trắng, nay đã ngả đỏ, sáng bóng do thời gian, chứng tỏ nàng đã mang theo nhiều năm.
Từ ngày đầu tiên nàng giết người, nó đã nhiễm máu không biết bao nhiêu kẻ, bao gồm cả… phụ thân hồ đồ của nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Yến Nguyệt từ từ mở mắt.
Thấy Lý công công vội vàng bước vào, hắn nói:
“Chủ tử, con của Tống thị, không còn nữa.”
“Thẩm Tịch Ngọc bận đau lòng, chính là cơ hội của chúng ta.”
Cục diện ngày càng gay gắt, việc trở mặt chỉ là chuyện sớm muộn.
Ánh mắt Yến Nguyệt thoáng qua một tia sắc lạnh, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu không phải vì ta là nữ nhi, cần gì phải nhờ đến Thẩm Tịch Ngọc.”
Nàng tự thấy bản thân không thua kém bất kỳ ai, nhưng thế gian lại bất công, coi rẻ nữ nhân.
Đám cựu thần của Yến vương khinh thường nàng, ngày ngày khuyên nàng nên sinh hạ hoàng tự cho Thẩm Tịch Ngọc.
Nàng cố ý không làm.
“Chủ tử, nô tài lo rằng bệ hạ sẽ…”
Yến Nguyệt cười lạnh một tiếng:
“Sợ gì hắn. Ngươi đã bỏ thuốc theo lời ta dặn vào đồ ăn thức uống của hắn chưa?”
Lý công công gật đầu.
“Sức khỏe hắn ngày một suy yếu, đợi khi cạn kiệt sức lực, hắn sẽ trở thành con rối trong tay ta.”
Yến Nguyệt cầm chuỗi bồ đề, nâng lên trước ánh sáng, ngắm nghía cẩn thận, khẽ nói:
“Rất nhanh thôi, ta sẽ——”
Rầm!
Cửa đại điện đột nhiên đổ sập.
Ánh sáng chói lòa rọi vào khiến Yến Nguyệt nheo mắt.
Còn chưa kịp nhìn rõ, phía dưới đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý công công, chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã tắt thở.
Yến Nguyệt ngoảnh đầu, chỉ thấy thi thể không đầu của Lý công công nằm ngay dưới chân mình.
Thẩm Tịch Ngọc cầm kiếm, áo trắng nhuốm máu, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ đến từ địa ngục đòi mạng.