Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TIÊN LỘC HỘ THỂ Chương 6 TIÊN LỘC HỘ THỂ

Chương 6 TIÊN LỘC HỘ THỂ

7:53 chiều – 12/01/2025

Ta nhảy nhẹ xuống ngựa, tiến đến trước mặt Diên Diên, mỉm cười lạnh lẽo:

“Vậy ngươi đoán xem, ta vì cớ gì mà tìm đến cái chết?”

“Ta… ta không biết… Ngươi… ngươi đừng đến gần…”

Ta túm chặt lấy nàng, nụ cười lạnh lùng: “Là khi ta nhìn thấy long cân của Tinh Tử Yến nằm trong chiếc hộp.”

Ta quay lưng về phía Tinh Tử Yến, nên không nhìn thấy hắn khẽ rùng mình, lặng lẽ ôm lấy vết sẹo nơi cổ tay, ánh mắt lóe lên sự đau đớn.

Mọi chuyện đã vượt ngoài hiểu biết của Diên Diên, nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng ta giờ đây không còn là chú lộc nhỏ dễ bị người ta ức hiếp nữa.

“Chính ta đã tự tay hủy hoại ngày đại hôn. Ngươi không biết, ngọn lửa thiêu rụi Thiên cung hôm ấy đẹp đến mức nào. Hàng chục vị tiên quân, đầu rơi bởi tay ta, máu chảy suốt ngày đêm.”

Dứt lời, mặt Diên Diên tái mét, hai chân mềm nhũn.

Khi nàng ngã quỵ, ta nắm lấy cổ nàng, nhấc bổng lên.

“Ồ… chắc cũng bằng cổ ngươi, chỉ cần nhẹ nhàng một nhát, đầu sẽ rơi.”

“Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!” Diên Diên hét lên trong tuyệt vọng.

Ta kéo nàng lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống:

“Ngươi biết Luyện Ngục chứ? Nơi nổi danh nhất Thiên giới. Ta bị giam tại đó, xương bả vai bị xuyên thủng, ngày ngày chịu lửa thiêu đốt, đau khổ tột cùng. Bọn chúng sợ ta, không dám thả ta ra, nên ta buộc phải dùng cấm thuật, tách một mảnh tàn hồn, để thoát khỏi Luyện Ngục.”

Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của Diên Diên, ta khẽ nở nụ cười dịu dàng:

“Vậy chúng ta đoán xem, mảnh tàn hồn đó, đã đi đâu rồi?”

Diên Diên cứng đờ, lùi lại từng bước, lắc đầu hoảng loạn:

“Không thể nào! Bệ hạ không lừa ta! Ta mới là bản thể, ngươi chỉ là kẻ đáng thương bị vứt bỏ.”

Ta cười càng vui vẻ hơn.

“Vậy hắn có nói với ngươi không, rằng khi ta trở lại Thiên giới, ngươi có thể nuốt lấy ta, trở thành Lộc Thần thực sự? Thực ra, Ngọc Hoa chẳng quan tâm ai mới là Lộc Thần thật, vì cuối cùng, tất cả đều là công cụ giúp hắn độ kiếp.”

Trong cơn hoảng loạn, Diên Diên rút ra một con dao găm nhỏ bé: “Tiện nhân! Ta giết ngươi!”

Chỉ nghe rắc một tiếng, Tinh Tử Yến bẻ gãy cổ tay Diên Diên.

“Ngươi thử chạm vào nàng xem.”

Lòng bàn tay Diên Diên vỡ vụn, máu thịt be bét.

Nàng vùng vẫy dữ dội, tiếng hét đau đớn vang vọng.

“Không phải! Bệ hạ thích ta! Hắn còn có con với ta! Các ngươi làm loạn thế gian, bắt nạt một nữ nhân yếu đuối như ta, trời đất khó dung!”

“Hắn thích ngươi, hay thích mảnh tàn hồn của ta trong người ngươi, ai mà biết được.”

Ta nhắm mắt, cảm nhận luồng khí tức quen thuộc đang tụ lại trước mặt.

Không chút do dự, ta đặt trán mình lên trán Diên Diên.

Luồng sinh khí mạnh mẽ từ trán nàng không ngừng chảy ra, tập trung vào đầu ngón tay ta, rồi thấm vào cơ thể ta.

Diên Diên vẫn đang giãy giụa: “Không… đừng lấy đi của ta…”

Rắc…

Có thứ gì đó vừa vỡ nát.

Từ đan điền của Diên Diên phát ra một luồng ánh sáng trắng.

Hào quang thần thánh quanh thân nàng dần tiêu biến, nàng trở về đúng bản chất một người phàm.

Uy áp của Thần và Ma giới đè xuống như núi, khiến nàng không còn cách nào, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất trong nhục nhã.

“Thảo nào cần dùng đến ma giác của ta để duy trì, thật nực cười. Ngọc Hoa, xuất hiện đi.”

“Rốt cuộc cũng đi đến bước này.” Ngọc Hoa hiện ra bên cạnh Diên Diên, khẽ liếc nàng với vẻ thương hại, rồi quay sang ta nói:

“Nể tình xưa, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Một luồng khí mạnh mẽ bắn ra từ tay hắn, Tinh Tử Yến nhảy xuống ngựa, ngăn lại.

“Tiểu Bạch, dù ngươi không thích ta đánh nhau, hôm nay ta cũng phải đánh. Tối nay về, ngươi muốn đánh, muốn mắng, thậm chí bắt ta quỳ giặt đồ, ta tuyệt đối không cãi!”

Dứt lời, không chờ ta trả lời, hắn đã mũi chân điểm đất, cầm thương lao về phía Ngọc Hoa.

Chỉ trong chớp mắt, hai phe giao chiến.

Hai dòng nước lũ va chạm, khí thế kinh thiên động địa.

Ban đầu, hai bên thế trận ngang bằng, thậm chí Tinh Tử Yến có phần chiếm thượng phong.

Thương bạc của hắn tựa như giao long uốn lượn, khí thế bừng bừng, mỗi lần chạm vào kiếm của Ngọc Hoa đều phát ra tiếng chấn động vang rền.

Ta né qua một bên, xuất hiện trước các tiên quân. Trong đó, một lão giả được bao quanh bởi chúng thần, ánh mắt âm độc, ra lệnh:

“Mau bắt lấy yêu nữ này!”

Đó chính là kẻ đã ném ta vào lò luyện năm xưa.

Ta nghiêng đầu nhìn lão giả, khẽ cười:

“Tiền bối này trông có vẻ xa lạ, mấy trăm năm trước, khi ta phóng hỏa đốt Thiên cung, liệu ta đã gặp qua chưa?”

Một vị thần quân khác hòa nhã chắp tay, nói:

“Lão ấy phi thăng cách đây năm mươi năm, chưa từng gặp qua Lộc Thần, cũng chẳng thù oán gì với ngươi. Nhưng ngươi và Ma Quân lại đẩy ông ta vào lò luyện, trái với đạo nghĩa, có lẽ nên cho chúng ta một lời giải thích?”

“Giải thích sao?”

Lời này nghe thật nực cười.

Ta kết một ấn quyết, một thanh trường kiếm sắc lạnh lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lóe lên như sương tuyết.

“Ta chưa bắt ông ta giải thích, các ngươi lại dám hỏi tội ta trước!”

Lão thần quân đập bàn, giận dữ quát:

“Ngươi chỉ là một tiểu yêu, chẳng qua có Ma Quân chống lưng mới dám làm càn. Lão phu đã bắt ngươi một lần, cũng dám bắt ngươi lần thứ hai! Lấy thân mình hiến đạo, đó là phúc phận của ngươi!”

Vị thần quân hòa nhã kia mặt tái mét, vội bịt miệng lão:

“Tiền bối, đừng nói nữa… đó là Tru Thần Kiếm!”

“Kiếm gì lão phu cũng chẳng sợ!”

Ta nắm chặt thanh kiếm vừa tái ngộ, cảm nhận dòng khí quen thuộc len lỏi vào từng mạch máu, không khỏi bật cười:

“Tiền bối gan thật. Thanh kiếm này mấy trăm năm trước đã từng giết vài vị thần tiên, không biết giờ còn sắc bén không, vừa hay lấy mạng ông thử lưỡi.”

Nghe vậy, các thần quân khác tức khắc tản ra như nước vỡ bờ.

Ta đảo mắt nhìn quanh, đều là những gương mặt quen thuộc.

Năm ấy, khi máu đổ Thiên giai, bọn chúng đều đã chứng kiến.

Chỉ có lão thần quân chưa từng thấy cảnh ấy, nay giận dữ gầm lên:

“Còn đứng ngây ra làm gì! Chính thắng tà, các ngươi sao có thể sợ một yêu nữ mà bỏ chạy!”

Chưa kịp dứt lời, lưỡi kiếm sắc bén đã kề sát cổ lão.

“Lão già, nói thêm một câu, ta tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền.”

Lão hừ lạnh, định giơ tay ngăn lại, nhưng phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.

Ánh mắt lão chuyển từ khinh miệt sang kinh hãi, chỉ trong chớp mắt.

“Ngươi… ngươi đã làm gì ta?”

“Ngày trước các ngươi trói buộc ta thế nào, hôm nay, ta trả lại y như vậy.”

“Đó là Thiên giới bí thuật!”

Ta bật cười:

“Lộc Thần là thần ma duy nhất giữa trời đất. Ngươi đoán xem, trò vặt vãnh của Thiên giới, ta có biết không?”

Lão thần quân đột nhiên hét lớn về phía Ngọc Hoa ở đằng xa:

“Đế Quân! Đánh vào lưng hắn!”

Lòng ta chợt lạnh, ngoái lại nhìn, chỉ thấy một luồng kiếm khí cắt ngang lưng Tinh Tử Yến, bắn ra đóa huyết hoa vàng óng.

Tinh Tử Yến khẽ rên, loạng choạng lùi vài bước.

Đang!

Cán thương đập mạnh xuống đất, âm thanh như hồi chuông buổi chiều, quét ngã cả một hàng Thiên binh.

Hắn nửa quỳ dưới đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Lão già ấy không mạnh về võ công, nhưng mắt nhìn người lại hiểm độc. Toàn bộ hy vọng của lão đều đặt cả lên Ngọc Hoa.

Ta không giận mà cười.

Lão vẫn gào lên:

“Kế tiếp là gân chân trái của hắn—”

Phụt!

Tiếng nói ngưng bặt. Máu tươi nóng bỏng văng lên mặt và người ta.

Đầu của lão thần quân lăn lóc vài trượng.

Ta mặc kệ những giọt máu nóng hổi chảy trên má, thản nhiên rút thanh kiếm uống no máu về, lau chùi sạch sẽ, rồi lạnh lùng đá xác lão sang một bên, hỏi:

“Kẻ tiếp theo là ai?”

Các thần quân lùi càng xa hơn, nhưng không ai dám rời đi.

Tinh Tử Yến bị thương, cục diện xoay chiều.

Ngọc Hoa bắt đầu chiếm thế thượng phong.

Bọn chúng đã thấy hy vọng, đương nhiên không cam lòng mà bỏ chạy.

Lòng ta vẫn không ngừng nghĩ đến nửa sợi long cân bị mất của Tinh Tử Yến, không còn muốn dây dưa nữa.

Kẻ nào dám đến gần ta, đều gục ngã dưới lưỡi kiếm này.

“Đã không biết điều, ta sẽ không nương tay nữa.”

Lúc này, Ngọc Hoa mới thật sự phát huy toàn bộ thực lực.

Tinh Tử Yến chống cự không nổi, trận nào cũng bị thương, toàn thân thấm đẫm máu tươi.

Ta dần dần giết đỏ cả mắt, bỗng dưng vào một khắc, Ngọc Hoa lạnh lùng quát:

“Ma Quân đã bị giết! Lộc Bạch, chớ tiếp tục lầm đường lạc lối!”

11

Lòng ta chợt run lên, tức khắc quay đầu.

Chỉ thấy một cảnh tượng khiến ta hồn phi phách tán.

Tinh Tử Yến bị một thanh kiếm xuyên qua ngực, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu bất động.

“Tiểu Tinh…”

“Tiểu Tinh—”

Ta liều mạng chém giết những kẻ chắn trước mặt, bất chấp tất cả lao về phía hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, tựa như muốn nói gì đó, đôi môi mấp máy, nhưng chỉ toàn máu trào ra.

Máu đỏ rực.

Ngọc Hoa xoay kiếm, vẻ mặt không chút kiêng dè:

“Hắn vẫn còn nửa đoạn long cân, nếu không lấy đi, chẳng phải phí của trời hay sao?”

Lúc này, Ngọc Hoa cũng đã thương tích đầy mình. Nếu không phải Tinh Tử Yến thiếu nửa đoạn long cân, e rằng người đứng đây lúc này chưa chắc là Ngọc Hoa.

Ta nắm chặt mũi kiếm của Ngọc Hoa: “Cút…”

Máu rỉ ra từ đầu ngón tay, chảy dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ từng giọt vào cơ thể Tinh Tử Yến.

Giọng ta run rẩy, thấp trầm đến lạnh người.

Tinh Tử Yến chậm rãi cầm lấy tay ta, cố gắng đẩy ra ngoài, miệng khẽ mấp máy, như muốn nói: “Chạy đi.”

Ta ôm chặt hắn, nước mắt từng giọt lớn lăn dài, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

Dường như Tinh Tử Yến muốn ôm ta, nhưng giọng nói nghẹn lại trong máu, chỉ phát ra vài âm thanh không rõ ràng.

Thân thể hắn lạnh lẽo, mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức lực.

Áo giáp trước ngực hắn đã nát, lộ ra những vết thịt rách bươm.

Những trận chiến liên miên đã rút cạn sức lực của hắn.

Ngọc Hoa nói:

“Lộc Bạch, nể mặt ngươi, ta có thể để lại cho hắn một cái xác nguyên vẹn.”

Trận chiến ngưng lại, vùng đất ma quỷ từng yên bình giờ đây xác chết chất đầy ngàn dặm.

Tinh Tử Yến dùng chút sức lực cuối cùng, khẽ siết lấy tay ta.

Ta hiểu ý hắn.

Hắn sẽ dồn tất cả sức tàn, mở cho ta một con đường sống.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của hắn.

“Ta không đi. Mỗi lần ta rời đi, nhất định không có chuyện tốt xảy ra…”

Đôi mắt đen láy ngày xưa giờ đã phủ một lớp mây trắng, rõ ràng đã không còn nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn không chịu nhắm lại.

Một giọt nước mắt rơi xuống đôi môi nhợt nhạt của Tinh Tử Yến, ta nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Ngay sau đó, một luồng khí mạnh mẽ bao trùm, chảy vào cơ thể Tinh Tử Yến.

“Lộc Bạch! Ngươi!”

Ngọc Hoa biến sắc, định kéo tay ta lại nhưng bị bức tường gió cản lại.

Lộc Thần, là thần ma lưỡng thể.

Ta tự nguyện vứt bỏ thần cách, tạo nên Long Thần, để báo thù cho Tinh Tử Yến!

Kết cục, bất quá ta chỉ là một ma vật tầm thường.

Ta không bận tâm.

Tinh Tử Yến nhắm mắt, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.

Cùng với ánh sáng chói lòa, ta bước vào thế giới của hắn.

Ta quay lại năm ta đi hòa thân.

Tinh Tử Yến vừa trở về từ chuyến lịch luyện, bất chấp mọi ngăn cản, lao vào Ma Quân điện, quỳ trước mặt Vô U Quân:

“Thúc phụ, không thể để Lộc Bạch đi!”

“Ngươi chẳng phải luôn đối đầu với nàng sao?”

Ánh mắt Tinh Tử Yến sáng rực: “Ta thích nàng.”

“Ngươi là thiếu chủ, phải lấy đại cục làm trọng.”

Tinh Tử Yến đứng phắt dậy, xoay người rời đi.

“Ngươi định làm gì?”

“Ta sẽ mang nàng trở về!”

“Ngốc nghếch! Thiên giới đâu phải nơi mà tiểu tử như ngươi muốn vào là vào!”

Cây trường thương trong tay, Tinh Tử Yến mặt lạnh như sương:

“Nếu phải dùng nữ nhân để đổi lấy trăm năm thái bình cho Ma giới, Ma Quân ta không làm cũng được! Dù Lộc Bạch không gả cho ta, nàng nhất định phải quay về!”

“Người đâu, cản hắn lại cho ta!”

Hắn nổi giận, dù chỉ có chút công lực ít ỏi, cũng khiến Ma Quân điện thành một mớ hỗn loạn.

Cuối cùng, Vô U Quân hạ lệnh giam hắn vào Ma vực.

Khi đó, Thiên giới lại yêu cầu tộc Ô Long dâng long cân của ấu long.

Vô U Quân thở dài, nói:

“Tử Yến, đây là mệnh. Trong tộc không còn ấu long nào, chỉ còn ngươi… Nếu lần này không qua được, ngươi sẽ trở thành tù nhân của Thiên giới.”

Tinh Tử Yến quỳ, lưng thẳng tắp, bật cười lạnh lẽo:

“Thật vô liêm sỉ.”

Đêm đó, hắn bị trói chặt trên dụng cụ hình phạt, sống sờ sờ bị rút đi nửa đoạn long cân.

Trước Tinh Tử Yến đang thoi thóp, Vô U Quân chỉ lặng lẽ liếc nhìn hắn, thở dài:

“Từ nay, ngươi mất hết công lực, không còn là mối đe dọa với Thiên giới. Thúc phụ chỉ còn sống được không đầy trăm năm, vị trí bù nhìn này, không biết ngươi có thể giữ đến khi nào.”

Từ đó về sau, Tinh Tử Yến sa sút tinh thần.

Ngày ngày lang thang núi sông, không màng đến việc chính sự.

Rồi đến khi tin ta mất mạng truyền về.

Tinh Tử Yến tự nhốt mình trong Đao Sơn ba ngày ba đêm. Đến khi xuống núi, hắn dường như đã hóa thành một con người khác.

Hắn tiến vào sâu trong Ma Vực, đối mặt với cửu tử nhất sinh, công lực đại thành.