Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

1:11 chiều – 12/01/2025

Năm ta vừa tròn mười lăm tuổi, Lục Vân Thâm đã nhận ta làm ngoại thất.

Ta với thanh danh ngoại thất ròng rã hai năm, hắn nói vì chấn hưng gia tộc nên phải thành thân với một vị quý nữ. Nhưng sau khi thành thân, hắn lại nói với ta chờ bị quý nữ kia hạ sinh con nối dòng liền sẽ nạp ta vào cửa làm thiếp. 

Nhưng lần này ta không chờ đợi hắn nữa, ta giả chết quay về Hầu phủ sau đó.. ta liền gả cho vị huynh trưởng ốm yếu của hắn.

Tận bình thản nhìn hắn vì cái chết của ta mà ngày ngày tranh cãi không dứt với tân nương .

Cho đến khi hắn phát hiện ra ta không những chưa chết, mà còn đã trở thành tẩu tẩu của hắn…

***

01

Vào ngày ta biết được thân thế của mình cũng là lúc ta được ông trời ưu ái cho ta cơ hội mở mắt trùng sinh lần nữa.

Ta là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.

Chuyện này là do Lâm bà bà trước lúc lâm chung đã nói với ta.

Bà nói rằng phụ thân ta vì muốn cưới công chúa, không chỉ bức tử phụ mẫu ta mà còn định dìm chết ta ngay khi ta vừa lọt lòng.

Lâm bà bà thương cảm ta nên đã lén cứu ta rồi nuôi nấng như cháu ruột của mình .

Đáng tiếc, bà bà tuổi cao sức yếu, nhi tử và tức phụ của bà không thích ta lại không ưa thích ta. Chúng dùng mười lượng bạc bán ta làm ngoại thất cho Lục Vân Thâm.

Năm ta mười bảy tuổi, Lâm bà bà bệnh trở nặng, ta đến gặp bà lần cuối.

Trước lúc xuôi tay, bà bà nắm chặt tay ta, nước mắt lưng tròng :

“Ta có lỗi với con, có lỗi với phụ mẫu con.”

Khi ấy ta mới biết, hóa ra mình vốn là đại tiểu thư của Hầu phủ.

Lâm bà bà vốn là người của mẫu thân ta, nhưng đã bị phụ thân ta mua chuộc từ sớm.

Đến khi phải tự tay dìm chết ta, bà bà thấy lương tâm cắn rứt nên cứu ta một mạng.

Bà nói bà đã gửi thư tín cho phụ thân ta, hy vọng ông niệm tình máu mủ mà đón ta trở về Hầu phủ, như vậy ở dưới suối vàng bà mới có thể gặp lại mẫu thân ta.

Đáng tiếc thay cho đến khi bà qua đời mà người Hầu phủ vẫn không đến, bà đành mang theo nỗi hận mà rời khỏi cõi trần.

Lúc bấy giờ, Lục Vân Thâm đang tất bật chuẩn bị lễ thành thân với vị quý nữ kia.

Lần này, ta sẽ không quay lại viện rồi chỉ biết ngây ngốc chờ đợi Lục Văn Thâm như kiếp trước nữa mà ta sẽ ở lại đây lo liệu hậu sự cho bà bà.

Kiếp trước, vì oán trách Lâm bà bà nên ta sớm rời đi để bỏ lỡ mất thời điểm Hầu phủ đến đón.

Nhi tử và tức phụ của bà sợ Hầu phủ truy cứu, liền bịa rằng ta đã gả cho một thương nhân giàu có ở phương xa.

Người Hầu phủ nghe vậy thất vọng liền không ở lại lâu mà rời đi.

Còn ta, thực tế đang ngồi kiệu nhỏ đi vào cửa sau của Lục gia, bắt đầu một đời đau khổ.

Vậy nên kiếp này, vận mệnh của ta, ta nhất định tự mình làm chủ.

Vài ngày sau đó, người Hầu phủ quả nhiên đã tới.

Khi thấy ta, quản gia đứng đầu tươi cười nói:

“Đại tiểu thư mạnh khỏe chứ, phu nhân đã định cho tiểu thư một mối hôn sự tốt, mong tiểu thư trở về Hầu phủ chuẩn bị xuất giá.”

Phu thê nhà Lâm gia sợ hãi đến nỗi run rẩy, nhưng không dám hé răng về chuyện từng bán ta làm ngoại thất.

Ta nhìn dải lụa trắng tung bay ngoài cửa sổ, không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Việc Hầu phủ bất ngờ thừa nhận ta đương nhiên không phải không có lý do.

Hôn sự này chắc chắn ẩn chứa vấn đề.

Ta biết rõ điều đó, nhưng ta không bận tâm.

 Ta có những mối thù cần báo, cũng có những ân tình cần phải trả.

02

Người ta sắp gả là huynh trưởng của Lục Vân Thâm.

Đến khi tới Hầu phủ, họ mới chịu nói rõ.

Hầu phủ và Quốc công phủ từ lâu đã có hôn ước.

Người được định là đại tiểu thư của Hầu phủ và đại thiếu gia của Lục gia.

Nhưng cơ ngơi Đại phòng của Lục gia suy yếu, đại thiếu gia lại ốm yếu bệnh tật, không thể đi lại.

Đại tiểu thư liền nhắm đến nhị công tử trẻ trung tài giỏi, là người của chi nhỏ Lục gia .

Nhưng bị Lục gia đại phu nhân làm lớn chuyện nên phụ thân ta vì muốn tránh điều tiếng mới nhận lại ta, người Trưởng nữ này để gả cho Lục gia đại thiếu gia hoàn thành hôn ước .

Công chúa kế mẫu quan sát ta từ trên cao xuống như thể đang quan sát một vật phẩm không đáng giá:

“Dẫu là một kẻ tàn phế, cũng coi như là phúc phần cho ngươi.”

“So với việc ngươi gả cho nông phu ở chốn thôn quê làm thiếp thì đây đã là tốt hơn nhiều.”

Ta cúi đầu, lời này quả không sai.

Gả cho Lục Vân Cảnh quả thực hơn làm thiếp cho Lục Vân Thâm rất nhiều.

Nghĩ đến người kia, lòng ta bỗng dâng lên từng cơn đau đớn.

Kiếp trước, ta làm thiếp cho Lục Vân Thâm đến đường cùng không lối thoát, đành phải bày mưu hại Lục Vân Cảnh.

Khi ấy, chàng nhẹ nhàng khoác áo cho ta, ánh đèn mờ nhạt phủ lên dung nhan chàng một lớp bóng u buồn.

Chàng quay đầu, không dám nhìn ta, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như thuở nào:

“Nguyễn Nguyễn, việc này chúng ta không nên làm.”

“Ta sẽ giúp nàng, không cần nàng phải thế này.”

Về sau, danh tiếng chàng bị hủy hoại, bị trục xuất khỏi Lục gia, tất cả điều này đều do ta mà ra.

Ta nhắm mắt, lòng thầm hứa kiếp này sẽ không để chàng bước vào vết xe đổ đó.

Ngày thành thân, người tới đón dâu là Lục Vân Thâm.

Lục Vân Cảnh không tiện đi lại, đệ thay huynh tiếp đón tân nương cũng là lẽ thường tình.

Ta đội khăn voan đỏ, nhìn nam tử trước mặt cao lớn lạ lẫm mà cũng quen thuộc.

Hắn chắp tay cúi chào, ôn tồn nói:

“Huynh trưởng bất tiện nên tiểu đệ thay mặt tới đón dâu, vẫn mong tiểu thư chớ trách.”

Ta khẽ mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Dáng vẻ lễ độ thế này, ta chưa từng thấy ở hắn bao giờ.

Trong tiểu viện nhỏ hẻm Tứ Quý, hắn thường tựa đầu nằm nghiêng, lười biếng mà tùy tiện trêu đùa ta:

“Nguyễn Nguyễn, múa một khúc cho gia xem nào.”

Khúc múa chưa xong, tà váy đã bị xé loạn, người liền bị kéo lên giường.

Kiếp trước, sau khi ta gả cho hắn làm thiếp, hắn càng mặc kệ tân phu nhân  hành hạ ta.

Coi ta như một vũ cơ mua vui, lúc ta khóc lóc nói không muốn, hắn nhíu mày trách mắng:

“Nguyễn Nguyễn, ngươi thân là thiếp thất, sao có thể không kính trọng chính thất ?”

Thấy ta không đáp, hắn lại nhẹ giọng dụ dỗ:

“Ngươi ngoan một chút, đừng ỷ vào sự sủng ái của gia mà làm càn, cũng đừng để gia khó xử, được không?”

Đánh một bạt tai, lại cho một quả táo ngọt, hắn nhiều lần nhấn mạnh muốn ta nhận rõ thân phận.

Phảng phất như kẻ thấp hèn như ta, sinh ra chút bất mãn đã là tội lớn.

Hồi ức trở lại, ta cúi đầu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Nghi thức rườm rà vẫn tiếp tục, sau khi dập đầu bái phụ mẫu, Lục Vân Thâm đưa ta lên kiệu hoa.

Khi qua một góc đường, ta thấy nhị muội vội vã chạy tới.

Nàng là đích nữ do công chúa sinh ra, vốn là đại tiểu thư của Hầu phủ.

Vì muốn gả cho Lục Vân Thâm, nàng cam nguyện nhường lại danh phận đại tiểu thư.

Giờ đây, nàng hoặc oán hận nhìn ý trung nhân, hoặc giận dữ lườm ta.

Người trong lòng mình lại đi rước dâu cho kẻ khác, quả thực không dễ chịu chút nào.

Quả nhiên, Lục Vân Thâm nhìn ta đầy áy náy, rồi bước tới bên nàng.

Tai ta thính, nghe loáng thoáng những câu như “nuôi dưỡng ở trang viên”, “không xứng lộ diện”, “không sánh được với nàng dù chỉ một phần”….

Phải rồi, Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài rằng, ta là nữ nhi duy nhất của chính thất quá cố, sinh ra sức khỏe yếu nên được nuôi dưỡng ở trang viên ngoại ô .

Tiếp theo là những lời ngọt ngào của hắn thốt ra nhanh chóng khiến nhị muội thay đổi sắc mặt từ giận dữ đến ngại ngùng e thẹn.

Ta lặng lẽ di chuyển cách xa một chút, tài dỗ dành nữ nhân của Lục Vân Thâm ta đã sớm biết rõ.

Sự đời trớ trêu thay người Lục Vân Thâm muốn cưới chính là nhị muội của ta.

Kiếp trước khi biết chuyện này, ta hoàn toàn sụp đổ.

Hầu phủ vứt bỏ ta, Lục Vân Thâm cũng vứt bỏ ta, những gì họ trân trọng đều dành cho nhị muội của ta.

Cho đến khi ta không nhịn được nữa, vạch trần thân phận thật của mình, rốt cuộc tự đưa bản thân vào tuyệt cảnh.

Không biết kiếp này, ta thay đổi gả cho huynh trưởng của hắn, liệu hắn và nhị muội có còn ân ái như xưa chăng ?

03

Kiệu hoa đến Quốc công phủ khi ánh nắng vừa rực rỡ.

Đến gần giờ bái đường, ta vẫn chưa thấy Lục Vân Cảnh.

Bà bà ngồi trên cao, sắc mặt không mấy dễ chịu.

Lại chờ thêm một hồi, cuối cùng có người xuất hiện.

Vẫn là Lục Vân Thâm.

Hắn vẻ mặt tự nhiên:

“Huynh trưởng thân thể không tiện, ta thay huynh ấy bái đường.”

Toàn thân ta cứng đờ.

Hắn liếc ta một cái đầy ẩn ý, giọng nói hạ thấp:

“Huynh trưởng không thể đi lại, bá mẫu không muốn để huynh ấy mất mặt trước mọi người, nên mới nhờ cậy ta.”

Ta cúi đầu, lòng có chút chua xót.

Đúng vậy, Lục Vân Cảnh xưa nay không thích xuất hiện trước mặt người khác.

Tục lệ huynh đệ thay bái đường ở Đại Lương từ lâu đã có.

Nếu tân lang không tiện, để tỏ lòng kính trọng với ngoại gia thì nhà phu gia có thể nhờ huynh đệ thay mặt bái đường.

Nếu không hài lòng với hôn sự, thậm chí có thể bái đường với một con gà trống.

Ta cũng không có gì để nói, nhưng nha hoàn sau lưng lại trừng lớn mắt.

Nàng bất ngờ lao tới bên Lục Vân Thâm, nhỏ giọng nói:

“Không được đâu, công tử, huyện chủ đã dặn kỹ, không cho người bái đường với bất kỳ ai khác. Hay là mời một con gà trống cũng được?”

Huyện  chính là nhị muội của ta.

Lục Vân Thâm mất kiên nhẫn:

“Chỉ là một nghi thức mà thôi, ta đã đồng ý với bá mẫu. Còn về huyện chủ, ta sẽ tự giải thích.”

Nói đoạn, hắn đẩy tay nha hoàn đang cản đường ra sải bước tiến lên.

Ta khẽ vỗ tay vào tay hỉ nương, rồi cũng bước theo sau.

Lục Vân Thâm tự nhận là quân tử, tự nhiên không thể làm chuyện thất tín với người.

Hơn nữa, ta nhìn ra được, bà bà tương lai tuy không quá yêu thích ta, nhưng cũng không muốn khiến ta mất mặt.

Ta tự nhiên nguyện ý phối hợp.

Giờ lành đã đến, lễ nhạc vang lên.

“Nhất bái thiên địa——”

Ta cùng Lục Vân Thâm nắm lấy dải lụa đỏ, đồng loạt quỳ xuống đất.

” Nhị bái cao đường——”

Ta mắt nhìn thẳng, để mặc hỉ nương dìu ta đứng lên, lại quỳ xuống.

Ngay lúc đó, một tiếng gọi kinh hoàng đầy lo lắng làm chân ta khựng lại.

“Công tử!”

Có người vội vã chạy tới, không màng quan khách đầy nhà, ghé sát tai Lục Vân Thâm nói nhỏ:

“Biệt viện xảy ra hỏa hoạn, Nguyễn Nguyễn cô nương… không còn nữa!”

Qua lớp khăn voan, ta thấy rõ đồng tử hắn co rút, thân mình khẽ lảo đảo, gần như đứng không vững.

Tay hắn siết chặt dải lụa đỏ, sức nặng trong tay ta chợt nhẹ đi, hóa ra là hắn đã buông lơi sợi dây từ khi nào.

“Vân Thâm?”

Lục đại nhân bên cạnh thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Sắc mặt Lục Vân Thâm biến đổi, đôi môi mím chặt mở ra, giọng nói khàn khàn:

“Đi mời một con gà trống tới.”

Nói xong, hắn vòng qua người ta, nhanh chóng biến mất khỏi hỉ đường.

Ta khép mắt, hít sâu một hơi.

Ta thật không ngờ, hóa ra hắn lại để ý đến sống chết của ta đến vậy.

Căn phòng bỗng chốc lặng thinh, không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Cũng không ai nghĩ, nhị công tử xưa nay luôn ôn hòa lễ độ lại để tẩu tẩu tương lai bẽ mặt ngay trong ngày đại hôn.

Bà bà ngồi trên cao mặt đã sầm lại, giọng nói gần như rít qua kẽ răng:

“Đi mời một con gà trống tới.”

“Không cần——”

Một tiếng nói không lớn, nhưng rõ ràng vang lên giữa không gian tĩnh lặng, tựa như rơi xuống đất mà vang dội.

Tất cả ánh mắt hướng về phía cửa, nơi một nam tử khoác áo đỏ đứng đó.

Hắn chống một cây gậy, dáng vẻ có chút khôi hài, nhưng đôi mắt đen sáng tựa sao trời, ánh nhìn lặng lẽ dừng trên người ta, mang theo chút phức tạp khó tả.

“Tân nương của ta, đương nhiên do ta tự mình đến đón.”

Toàn thân ta run lên.

Là Lục Vân Cảnh.