Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

5:57 chiều – 11/01/2025

13.

Khi ta xuất hiện trong kinh thành ngày một nhiều, việc tham gia các buổi tụ hội giữa các tiểu thư danh giá trở nên không thể tránh khỏi.

Hôm nay cắm hoa, ngày mai tụ họp ngâm thơ, ngày kia nghe nhạc, nghĩ rằng thân là Thái tử phi cũng nên giao lưu nhiều hơn để hiểu rõ quyền quý trong kinh thành, nên dù không mấy hứng thú, ta vẫn đi.

Trong yến hội thưởng hoa ở phủ Ninh Viễn hầu, ta gặp lại Tống Y Ngọc, đã lâu không thấy.

Nàng ngồi giữa một nhóm tiểu thư, tay cầm quạt, cười nói khúc khích.

Thấy ta tới, nàng liếc mắt nhìn, quay đầu ghé tai nói nhỏ với mấy người bên cạnh, chẳng mấy chốc cả nhóm đã vây quanh nàng đi về phía ta.

“Thái tử phi cũng tới à, xem ra Tống Y Ngọc ta thật có thể diện ở kinh thành.”

Tống Y Ngọc thân thiết khoác tay ta, cười nói.

Nếu không phải trước đây ở Vân Châu đã thấy qua sự thay đổi sắc mặt nhanh như chớp của nàng, ta e rằng đã lầm tưởng nàng thật lòng muốn kết thân.

Trước mặt mọi người, ta không tiện hất tay nàng ra, chỉ đành thuận theo:
“Hầu phủ hạ thiệp mời, tự nhiên là phải tới.”

Tống Y Ngọc là ngoại tôn nữ của hầu phủ. Hầu phủ không có tiểu thư, nàng từ nhỏ sống trong phủ như một đại tiểu thư, lâu dần dường như tự cho mình là thiên kim đích nữ của hầu phủ.

“Thái tử phi đã tới, chúng ta phải chơi thật vui, đừng để Thái tử phi cười chê các tiểu thư kinh thành không bằng những dân nữ Vân Châu.”

Tống Y Ngọc cao giọng, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “dân nữ Vân Châu”.

Ta vốn không để tâm đến xuất thân của mình, dù là độc nữ của phủ quốc công hay là nha đầu nơi dân gian, chỉ cần bản thân sống vui vẻ, còn lại đều như mây khói.

“Nếu Tống cô nương muốn so tài với dân nữ Vân Châu, chi bằng thử chơi mấy trò họ thường chơi. Khi đó, ta cũng tiện truyền bá rằng Tống cô nương của hầu phủ ở kinh thành là người toàn năng, tám phương mười mặt đều vẹn toàn.”

Ta mỉm cười đề nghị.

Tống Y Ngọc thoáng sững sờ, lời đã nói ra không tiện từ chối, chỉ đành cắn răng đồng ý.

“Ở Vân Châu, dân phong thuần phác, coi trọng chữ tôn trọng. Nữ nhân đá cầu, phải tận lực tranh tài, giành vị trí đầu. Nếu ai cố tình nhường nhịn, giả bộ yếu đuối, sẽ bị phạt.”

Tống Y Ngọc định khiến ta mất mặt, không ngờ lại bị ta dẫn dắt, biến một yến hội thưởng hoa thành cuộc thi đá cầu nữ nhân.

Khi chia đội, mọi người đều theo phe Tống Y Ngọc. Ta chuẩn bị một mình ra sân, thì Lam Hân tỷ đến.

“Chúng ta hai người, đấu với tất cả các ngươi.”

Lam Hân tỷ búi gọn tóc, khí thế hiên ngang.

Từ nhỏ ta đã được phụ thân dạy chút công phu quyền cước. Nghe nói Lam Hân tỷ từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung, cái gì cũng giỏi. Vì vậy, dù chỉ có hai người, chúng ta vẫn thắng được các tiểu thư kiều diễm yếu ớt kia.

Kết thúc trận đấu, Lam Hân tỷ sai người mang ra một bộ trang sức nam ngọc:

“Bộ trang sức này vốn do mẫu phi ban thưởng cho người làm thơ hay nhất trong yến hội thưởng hoa hôm nay. Nay thưởng hoa đã thành đá cầu, vậy Vân Thư, bộ trang sức này thuộc về muội.”

Ta mỉm cười nhận lấy, quay đầu nhìn, thấy các tiểu thư quý tộc ai nấy mặt mày ủ rũ, trong mắt đầy vẻ không phục và bất mãn với Tống Y Ngọc.

Dù sao, nếu không phải nàng gây chuyện, hôm nay thi thơ, bọn họ thắng đã được nhận trang sức do Quý phi ban thưởng, một vinh dự lớn lao.

Tất nhiên, đó cũng chỉ là điều họ nghĩ.

14.

Mùa thu được mùa, trong cung tổ chức yến hội mừng mùa màng bội thu, vương công quý tộc đều có thể tham gia.

Những năm trước, yến hội đều do Quý phi đảm trách, mà Quý phi lại yêu thích sự nhộn nhịp của dân gian, nên trong yến hội có rất nhiều món ăn vặt và trò vui dân dã, để các phi tần trong cung vốn không được tự do ra ngoài cũng có thể vui chơi.

Đi một vòng, Quý phi và dì ta đã thấm mệt, trở về hậu điện nghỉ ngơi. Ta liền cùng Lam Hân tỷ tiếp tục dạo chơi.

Sau yến hội thưởng hoa, Tống Y Ngọc đã nhiều lần gửi thiệp mời ta, nhưng đều bị ta từ chối. Không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở đây.

Thấy ta, Tống Y Ngọc liền nhiệt tình bước tới:

“Thái tử phi giờ đây cao quý, người thường sao mời được, e chỉ có Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương mới đủ mặt mũi khiến Thái tử phi nể tình mà đến.”

Thấy ta không để ý đến nàng, Tống Y Ngọc tiếp tục nói:

“Nghe nói Thái tử phi khi ở Vân Châu từng đẩy xe bán hoành thánh? Hôm nay cũng có quầy hoành thánh, chi bằng Thái tử phi trổ tài, để chúng ta được nếm thử tay nghề?”

Tống Y Ngọc nghĩ đây là quá khứ không vẻ vang của ta, nhưng nàng không biết, với ta, chỉ cần lòng không hổ thẹn thì mãi mãi đáng tự hào.

“Lam Hân tỷ, hiếm có dịp thế này, tỷ muốn thử món hoành thánh do chính tay muội làm không?”

Ta quay sang hỏi Lam Hân tỷ.

Những lúc bị cố tình làm khó, càng phải bình tĩnh và tự nhiên đối diện.

Lam Hân tỷ cười nói:

“Được chứ, đi dạo lâu cũng đói rồi.”

Ta đến quầy hoành thánh, bắt đầu làm từ việc trộn nhân. Mẻ đầu tiên ta làm ba phần, một phần cho Lam Hân tỷ, hai phần còn lại nhờ người mang về hậu điện cho dì ta và Quý phi.

Lam Hân tỷ vừa nếm thử một miếng đã không ngớt lời khen:

“Thư nhi, hoành thánh của muội còn ngon hơn cả ngự trù trong cung.”

Những người khác ngửi thấy mùi thơm, ai nấy đều nuốt nước miếng.

“Vân Thư, muội thiên vị rồi, sao chỉ có phần của hoàng tẩu mà không có của ta? Ta cũng muốn ăn.”

Khi ta đang làm mẻ thứ hai, Mạnh Lương Trạch xuất hiện.

Chưa đợi ta trả lời, Tống Y Ngọc đã lên tiếng trước:

“Thái tử điện hạ, Thái tử phi giữa nơi đông người lại đích thân làm hoành thánh, thật mất thể thống.”

Mạnh Lương Trạch nhìn nàng, rồi quay sang ta, mỉm cười nói:
“Thể thống gì chứ, chỉ cần Vân Thư vui, mai ta sẽ mở một quán hoành thánh trong cung, mỗi ngày dẫn hoàng huynh đến đưa bạc cho nàng.”

Hoành thánh vừa xong, Mạnh Lương Trạch dưới ánh mắt bao người, một mình ăn hết ba bát.

“Đội ơn trời đất, nhờ nàng ở Vân Châu học làm hoành thánh mà ta được hưởng phúc.”

Mạnh Lương Trạch không chút ngần ngại, công khai bày tỏ sự yêu mến dành cho ta.

Lam Hân tỷ bên cạnh nháy mắt cười:

“Sau này xem còn ai dám đàm tiếu về Thái tử phi.”

Từ đó, việc ta từng bán hoành thánh ở Vân Châu trở thành chuyện không ai dám ngầm chỉ trích.

Điều này phải cảm ơn Tống Y Ngọc, dù rằng tối hôm đó, nàng rời cung với khuôn mặt tối sầm.

15.

Ngày đông tuyết lớn, ta đang cuộn mình bên lò sưởi đọc sách thì Mạnh Lương Trạch tới.

“Sợ nàng mùa đông buồn chán, ta dẫn nàng đi ăn thịt nướng.”

Khi ta đến Tuyết Lô, Ung vương và Lam Hân tỷ đã có mặt.

“Mau lại đây, ngồi trên sạp ấm mà hâm nóng người. Hôm qua A Trạch đã chuẩn bị sẵn cả, nói muốn dẫn muội đi ăn thịt nướng. Tự mình đi chọn hươu, rồi đến tìm ngự trù học hỏi, vừa chuẩn bị rượu vừa làm món ăn, mọi thứ đều sắp xếp đâu ra đó, xong xuôi mới đi mời muội. Chúng ta ngồi đây cả buổi sáng chỉ để chờ muội thôi.”

Lam Hân tỷ vừa đếm ngón tay vừa nói.

Ta quay lại nhìn Mạnh Lương Trạch, hắn mỉm cười mãn nguyện:

“Chỉ cần Vân Thư vui vẻ, không có gì là không đáng.”

Nửa năm qua ở cạnh nhau, ta đã rất hiểu tính cách của Mạnh Lương Trạch.

Mẫu thân ta từng nói, điều quý giá nhất giữa người với người chính là hai chữ “chân tâm”.

Thật may mắn, ta đã gặp được người dành trọn chân tâm cho ta.

16.

Sau Tết Nguyên tiêu, việc chuẩn bị cho lễ phong Thái tử phi chính thức bắt đầu.

Lễ phong được tổ chức trong hoàng cung, sau đó sẽ có một yến tiệc tại Đông cung.

Lam Hân tỷ đảm nhận việc gửi thiệp mời.

Nàng ngồi trước bàn, nhíu mày suy nghĩ, đến mức khi ta mang một bát canh cá nóng hổi tới, nàng cũng không nhận ra.

Mãi đến khi mùi thơm của canh tỏa ra, nàng mới hoàn hồn.

“Vân Thư, có chuyện này khiến ta băn khoăn. Ninh Viễn hầu là thế gia vọng tộc, lễ phong chắc chắn phải mời. Nhưng nếu mời Ninh Viễn hầu phủ, Tống Y Ngọc nhất định sẽ theo đến. Ta sợ nàng ta sẽ khiến muội khó chịu.”

Thì ra là chuyện này.

Ta nhận lấy bút trong tay nàng, khoanh tròn tên Ninh Viễn hầu phủ:
“Tỷ cứ mời, ta đâu phải chim yến trong lồng mà phải e sợ những chuyện này.”

Lam Hân tỷ uống một ngụm canh cá, cười nói:
“Đúng vậy, dù sao muội cũng từng khiến Tống Y Ngọc hoảng hồn ngã từ xe ngựa xuống.”

Ta còn đang ngạc nhiên không biết sao nàng lại biết chuyện đó, thì nàng nháy mắt chỉ về phía cửa:
“Hắn nói đấy.”

Quay đầu lại, thấy Mạnh Lương Trạch đang đứng ở cửa:
“Ta cũng muốn uống canh cá.”