Ngày được phong làm Thái tử phi, ta bị người đẩy xuống nước.
Ta biết, các tiểu thư danh giá trong kinh thành đều xem thường ta.
Các nàng xuất thân cao quý, ai nấy tài sắc vẹn toàn.
Còn ta, trong mắt họ, chỉ là một cô gái quê bán hoành thánh, làm sao xứng với Thái tử rực rỡ như ánh sao trời.
Cả kinh thành, từ ngoài mặt đến trong lòng, đều có kẻ muốn thấy ta bẽ mặt.
Chỉ tiếc thay, họ đã tính sai.
Con chim hoàng yến ngoan ngoãn trong lồng không phải ta.
Ta, xưa nay, vốn là người săn chim.
1.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta theo phụ thân bán hoành thánh ở đầu phố Tây, suốt năm năm.
Ngày ta tròn mười lăm, phụ thân sớm dọn sạp, dẫn ta vào tửu lâu ăn một bữa ngon.
Khi no say, phụ thân cười hỏi:
“Thư nhi nay đã lớn, có chàng trai nào vừa ý chưa?”
Ta cắn miếng đùi gà, nghĩ một hồi lâu, dù thân ta bán hoành thánh, nhưng ánh mắt không hề thấp.
“Chưa có ạ.”
Phụ thân vuốt chòm râu mới mọc vài ngày, nói:
“Vậy phụ thân tìm cho con một công tử nhà giàu, dung mạo khôi ngô, được chăng?”
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng hiểu vì sao mình có mắt nhìn cao. Bởi ta là con ruột của phụ thân, giống như người, biết mơ mộng.
“Vậy thì người cứ tìm đi.”
Mơ mộng vốn không tốn bạc, nói chơi một câu cũng chẳng sao. Hôm nay uống rượu, ngày mai tỉnh lại, cuộc sống vẫn như cũ, chẳng ai vì lời này mà gây phiền toái cho ta.
2.
Nhưng không ngờ, hai tháng sau, thật có người đến gây phiền toái vì chuyện này.
Hôm ấy, ta đang lau bàn thì thấy một cỗ xe ngựa khảm đầy bảo thạch dừng trước sạp.
Một nữ nhân dáng vẻ thướt tha bước xuống, phục sức diễm lệ, hoàn toàn không hợp với cảnh xô bồ nơi phố Tây.
Nàng vẫy tay, lập tức có người vây quanh, tạo thành một bức tường, bao trọn ta, nàng và sạp hoành thánh.
Nàng lấy khăn tay che mũi, nhíu mày hỏi:
“Ngươi chính là Ôn Vân Thư?”
Ta học theo dáng vẻ của nàng, cầm giẻ lau nhíu mày, bĩu môi gật đầu.
Thấy vậy, nàng hừ lạnh:
“Thứ quê mùa hèn mọn, đến trước cửa Tống phủ ăn xin, ta cũng thấy xui xẻo.”
Tự dưng bị mắng, lửa giận trong lòng ta bốc lên không nén được.
Truy en nha bo truyennha.bo
Ta quăng giẻ lau về phía nàng. Mắt thấy vài giọt dầu đỏ bắn lên váy áo nàng. Có lẽ nàng không ngờ ta sẽ làm vậy, giật lùi mấy bước, giẫm phải sàng gần đó, ngã chổng kềnh.
Gia nhân xung quanh vội vàng đỡ nàng dậy. Ta nhìn, cười lạnh:
“Cô nương cả người đầy bụi, đứng trước sạp ta, chẳng phải làm bẩn cả nơi này hay sao?”
Nàng trừng mắt nhìn ta, nói:
“Đồ tiện nhân không giáo dưỡng, tổ tiên tám đời đốt hương mới cho ngươi cơ hội quen biết Thái tử. Nhưng đừng mơ mộng, thứ hèn hạ như ngươi, làm người hầu xách giày cho Thái tử, ngài cũng chê bẩn.”
Ta còn đang nghĩ, “Thái tử” trong lời nàng là ý gì, nàng đã ra lệnh đập nát sạp hoành thánh của ta, rồi ung dung chuẩn bị lên xe ngựa rời đi.
Mẫu thân từng dặn, đừng bao giờ làm mình chịu thiệt, phải sống ngông nghênh thoải mái.
Ta cầm dao bếp ném về phía dây cương ngựa, cắt đứt nó. Ngựa hoảng sợ nhảy dựng, làm cả xe ngựa rung chuyển, hất nàng ngã xuống đất. Đám gia nhân còn chưa kịp cứu, cỗ xe đã lật.
3.
Ta ngồi trên tảng đá đầu cầu, nhìn đám người vội vã cứu nàng.
Khi được kéo ra, nàng không bị thương nặng, chỉ trầy da đôi chút, quần áo bẩn thỉu, hoàn toàn khác vẻ kiêu sa lúc trước.
Nàng được gia nhân dìu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ta, rồi khóc:
“Ôn Vân Thư, chờ đấy! Tống Y Ngọc ta nhất định không tha cho ngươi!”
Nói xong, dẫn người rời đi.
Ta nhìn bàn ghế, sạp bị đập nát, không nói nên lời. Đây đúng là tai bay vạ gió.
Thôi vậy, xem như nghỉ một ngày.
Ta đem những chiếc ghế còn dùng được chất lên xe gỗ, kéo đến tặng cho các cụ già cô quả.
Sau đó lại mua bàn ghế mới, thu dọn và bài trí lại, mãi đến chập tối mới xong.
Đứng trước cổng viện, ta chuẩn bị cảm xúc, tính vào nhà sẽ ôm lấy phụ thân khóc một trận, dùng mấy giọt nước mắt để người mua cho ta một thanh kiếm mới.
Nhưng khi ta dụi mắt thật lâu, khiến đôi mắt đỏ hoe bước vào nhà, lại thấy Tống Y Ngọc.
Nàng cười vô cùng đoan trang và đúng mực, vừa thấy ta liền bước tới nắm lấy tay ta, thân mật nói:
“Muội muội đã về rồi, ta trò chuyện cùng bá phụ hồi lâu, cuối cùng cũng chờ được muội. Để ta xem nào, dáng vẻ này, không phải chính là tiểu thư con nhà thế gia sao?”
Sự việc khác thường tất có điều quái dị, quả nhiên, phía sau Tống Y Ngọc, trên ghế tròn, còn có một lão nhân mặc y phục thêu kim tuyến.
Nhìn thấy ta, lão nhân đứng dậy hành lễ, nói:
“Cô nương đã về, lão nô xin được tuyên chỉ.”
Ta bị phụ thân ấn xuống quỳ trên mặt đất.
Sau khi nghe một loạt lời văn hoa, ta đã hiểu rõ, ta được phong làm Thái tử phi, ngay hôm nay phải vào kinh thành thành thân.
Ta nhìn phụ thân, thấy người cười vô cùng mãn nguyện, vẻ mặt như muốn khoe công:
“Khen ta đi, xem cha con làm tốt biết bao.”
Ta lại quay nhìn Tống Y Ngọc cũng đang quỳ, vẻ ngạo mạn của nàng ban sáng đã không còn.
Dẫu nàng vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự lạnh lùng và không cam lòng.
Sau khi ta nhận thánh chỉ, lão công công cùng Tống Y Ngọc liền rời đi.
Trước khi đi, Tống Y Ngọc còn giả vờ lau hai giọt nước mắt, nói:
“Ta còn muốn ở lại lâu hơn để kết thân cùng muội, nhưng hôm nay lo việc cho Hoàng hậu nương nương, không thể không về sớm. Chờ muội vào kinh, chúng ta sẽ lại gặp.”
Nàng đi rồi, ta hỏi phụ thân:
“Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô nương kia ban sáng đến phá nát sạp của con, giờ lại giả bộ nói những lời khó hiểu. Còn thánh chỉ này nữa, cha, người không phải đã đem hết bạc nhà ta để thuê người đến đây hát cho ta xem chứ?”
Phụ thân nhìn ta, thở dài một hơi:
“Cha không phải đã nói với con sao, sẽ tìm cho con một vị lang quân như ý. Nghĩ tới nghĩ lui, dưới gầm trời này, nếu nói về phẩm hạnh, khí chất, dung mạo và quyền thế, hai người con trai của Quý phi là lựa chọn hàng đầu. Chỉ tiếc chậm một bước, nhị hoàng tử Mạnh Lương Thần đã bị nhà họ Chương giành trước. Chỉ đành ủy khuất con gái ngoan của ta, gả cho Thái tử thôi.”
“Thái tử, không tốt sao?” Ta vui vẻ phụ diễn theo ý cha, chỉ cần người vui là được.
Phụ thân lắc đầu:
“Tốt, đương nhiên là tốt. Chỉ là gả cho Thái tử, sau này phải lo toan nhiều chuyện, từ hậu cung đến quản lý phi tần, ài, phiền phức lắm.”
Ta chẳng mấy để tâm, ta vốn không ngại phiền hà với người khác.
“Vậy làm Thái tử phi, có thể ngày ngày ăn cua ngâm tương, thịt kho tàu, thịt dê hầm được không?” Ta hỏi tiếp.
Phụ thân gật đầu:
“Chỉ cần con muốn, mười ngự trù sẽ vây quanh để làm cho con.”
“Vậy thì làm Thái tử phi đi, có quyền, có thế, lại có tiền, có gì không tốt?”
Phụ thân mãn nguyện gật đầu:
“Cha biết ngay, con sẽ thích mà.”
Chỉ là chưa đợi ta hỏi thêm, phụ thân đã ra khỏi cửa, còn dặn ta đi ngủ sớm, người phải xử lý công chuyện.
Ta không cần nghĩ cũng biết, người đi đấu dế rồi.
Từ khi ta còn nhỏ, phụ thân đã mang giỏ tre đi đấu dế, thắng thì mua kẹo cho ta, thua thì mặt mày ủ rũ nói: “Cha không may mắn.”
Người chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thua, luôn nói rằng chỉ cần điều gì người muốn làm, sẽ không có gì là không thành công.
4.
Sáng sớm hôm sau, khi ta rửa mặt xong chuẩn bị ra sạp, phụ thân trở về, theo sau là hai đội thị vệ cùng mấy cỗ xe ngựa.
“Con gái ngoan, hôm nay không ra sạp nữa, chúng ta phải về kinh chuẩn bị hôn lễ rồi.”
Ta nhìn những thị vệ mang đao, cùng vị tri phủ cười khúm núm đi bên cạnh phụ thân, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Thì ra lời phụ thân nói, những việc người làm, tất cả đều là thật.
Không phải đang diễn trò.
Sách của mẫu thân ta chất đầy một xe, cổ cầm, thư họa và thêu thùa của người cũng chất đầy một xe.
Lại thêm một xe nữa, chứa đủ các loại binh khí ta chưa từng thấy qua.
Cũng lúc này, ta mới biết căn nhà tranh mà phụ thân luôn cấm ta đến, hóa ra lại cất giấu bao nhiêu bảo vật như vậy.
Những đồ còn lại, phụ thân chia cho hàng xóm láng giềng, chỉ duy nhất chiếc xe gỗ bán hoành thánh, nhờ ta kiên quyết yêu cầu mà may mắn được cùng ta lên kinh.
Ngồi trong xe ngựa chạm hoa có rèm che, ta ngó nhìn xung quanh.
Chiếc xe này quả thực rộng lớn, không chỉ có một chiếc giường nhỏ mà còn có hai chiếc bàn, bên cạnh còn đặt giá rửa mặt và lò nhỏ, trên lò ấm một bình trà nóng.
Khác hẳn với vẻ ngơ ngác của ta, phụ thân từ lúc lên xe đến giờ, luôn chăm chú vào một chồng thư tín dày, vừa đọc vừa ghi chú, sửa đổi.
“Cha, người đang làm gì vậy?”
Phụ thân thở dài một hơi:
“Con gái ngoan, con đã là Thái tử phi, phụ thân đương nhiên phải giúp thằng nhóc Mạnh Lương Trạch kia. Nếu không, những thứ này đến nhìn ta cũng lười.”
“À, đúng rồi, hai ngày nay bận quá, quên nói với con. Thật ra phụ thân là Phụ quốc công, con là nữ nhi duy nhất của phủ quốc công. À phải rồi, dì của con chính là Hoàng hậu hiện nay. Dì con nhớ con lắm, thư từ thúc giục không ngớt, chúng ta chỉ đành sớm quay về kinh.”
Thế là suốt chặng đường còn lại, ta nằm trên chiếc giường nhỏ, chậm rãi tiêu hóa những lời ngắn ngủi nhưng đủ để đảo lộn cả cuộc đời và nhận thức của ta.