Ta nghe mà ngẩn cả người.
Cho đến khi bà mang đến cho ta vài bức họa của các nam nhân trẻ tuổi, ta mới nhận ra bà muốn làm mai cho ta.
Ta vốn định khéo từ chối.
Nhưng bà Vương bảo chỉ là xem qua thôi, không sao cả.
Ta mở những bức họa ra xem.
Bức thứ nhất là họ hàng xa của phú thương giàu nhất Dương Châu.
Người này dung mạo đoan chính, lại có tiền của.
Bức thứ hai là cử nhân Diệp Thời Chương.
Nhà cửa nghèo khó, nhưng có công danh.
Dung mạo của chàng khiến ta nhất thời sáng mắt.
Ta đồng ý gặp mặt Diệp Thời Chương một lần.
17
Diệp Thời Chương là người rất tốt.
Tính tình ôn hòa như ngọc, lại có tài học.
Khi ta mới đến Dương Châu, từng mua qua tranh chữ của chàng.
Lần đầu gặp mặt.
Chàng đỏ cả tai, không dám nói chuyện với ta.
Ta khen chàng cười rất đẹp.
Chàng mỉm cười, cũng khen lại: “Yến cô nương cũng rất đẹp.”
Diệp Thời Chương nhỏ hơn ta hai tuổi.
Chàng không giống Lý Thừa Chiêu, chẳng có những tâm cơ sâu xa, cũng không có những lời lẽ đường mật.
Mỗi lần chỉ có ta chọc ghẹo chàng.
Khiến chàng đỏ mặt, bối rối lùi lại một bước.
Chúng ta cùng đi thuyền trên Thọ Tây Hồ.
Cùng đến thư viện nghe giảng.
Chàng nắm tay ta, dạy ta viết chữ hành khải.
Sau đó, ta lại chỉ chàng, dạy chàng viết lối chữ Ngụy Bia.
Hoặc cùng chàng lên núi, thăm người thầy đã ẩn cư của chàng.
Ta nói với chàng, tên nhỏ của ta là Sang Sang.
Những việc làm cùng chàng đều mới mẻ, thú vị.
Còn hơn những gì ta từng mơ tưởng trong cung.
Mãi sau ta mới nhận ra.
Thực ra, những gì Lý Thừa Chiêu trao cho ta rất ít ỏi.
Chỉ là khi đó, ta chưa từng thấy gì, cũng chẳng có gì.
Đời người dài như vậy, để lòng rung động một lần nữa cũng chẳng sao.
Việc định hôn sự này là điều hiển nhiên.
Bà Vương rất vui.
Bà cảm thấy mình lại làm được một việc tốt.
Bà trở thành mối lái, được Diệp Thời Chương nhờ đến cầu hôn ta.
Chúng ta hợp bát tự, lại bói được quẻ cát lành, định hôn kỳ vào tháng sáu.
18
Năm sau, vào tháng ba sau khi ta thành thân.
Kinh thành truyền đến một tin tức.
Lý Thừa Chiêu thu hồi binh quyền của Tần Quốc công, lại vì tội tham ô mà giáng tội ông ta.
Hà Thanh Quận chúa cầu xin cho phụ thân, nguyện ý xuống tóc làm ni cô, vì dân cầu phúc.
Nhà họ Triệu từng một thời hưng thịnh, nay bại lụi như thế.
Ta từng chán ghét sự kiêu ngạo của Triệu Hoàn Cẩm.
Ghét nàng dựa vào Lý Thừa Chiêu mà khắp nơi làm khó dễ ta.
Giờ đây, ta mới nhận ra.
Lý Thừa Chiêu cũng chẳng yêu nàng.
Hắn chỉ lợi dụng nàng.
Lợi dụng xong, liền vứt bỏ như thứ đồ vô giá trị.
Ta ghét nàng, nhưng lại cảm thấy tiếc thương cho kết cục của nàng.
Như thỏ chết thì cáo cũng buồn, chẳng thấy chút vui mừng nào.
Hung tin nối tiếp nhau kéo đến.
Sau khi tịch thu tài sản nhà họ Triệu, Lý Thừa Chiêu chuẩn bị tuần du Giang Nam.
Điểm đến chính là Dương Châu.
Ngày ấy, ta đến cơm cũng chẳng nuốt nổi.
Diệp Thời Chương nhận ra tâm sự của ta: “Hôm nay nàng không vui sao, Sang Sang?”
Ta đáp: “Bệ hạ tuần du Giang Nam là chuyện lớn, ta sợ có điều gì sơ sót.”
Chàng nói: “Không sao đâu. Bệ hạ xưa nay nhân từ, yêu dân như con.”
Tim ta đập rất nhanh.
“Thời Chương, nếu ta có chuyện giấu chàng, chàng có hận ta không?”
Ta không chắc chắn.
Chàng biết ta là một góa phụ.
Nhưng không biết ta từng là quý phi, và đã có một đoạn tình cảm với Lý Thừa Chiêu.
Chàng cười, khẽ lắc đầu.
“Không đâu. Ta chấp nhận mọi quá khứ của nàng, Sang Sang.”
19
Anh trai và chị dâu của Diệp Thời Chương mở một tiệm mì.
Những ngày Lý Thừa Chiêu tuần du Giang Nam, họ bận rộn hơn nhiều.
Vì thế, cháu gái nhỏ được gửi cho ta chăm nom.
Đứa trẻ mới ba tháng tuổi không thể rời người.
Hầu như lúc nào ta cũng phải trông chừng, đi đâu thì bế theo đó.
May mắn thay, con bé rất ngoan, mềm mại thơm tho, chẳng hề quấy khóc.
Đêm nay, Diệp Thời Chương không ở nhà.
Thái phó đi theo Lý Thừa Chiêu tuần du, đã xem qua văn chương của chàng, nay muốn gặp chàng.
Mi mắt ta giật liên tục, trong lòng dấy lên chút bất an.
Lý Thừa Chiêu vẫn đến tìm ta.
Trong đêm, sân vắng không một bóng người.
Hắn vận thường phục, đội một chiếc màn che, đứng tựa vào tường.
Toàn thân vận y phục đen, gần như hòa vào màn đêm.
Dù đã che kín dung mạo, chỉ cần nhìn dáng người, ta vẫn nhận ra hắn ngay lập tức.
Gió đêm thổi tung màn trắng trước mặt hắn, để lộ một đôi mắt đỏ hoe.
“Sang Sang.”
“Ta đến đón nàng đây.”
Ta ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, đứng ở cửa, bình tĩnh ngước mắt lên: “Ta tên Yến Chi, không phải Sang Sang.”
Hắn cười, một tiếng cười tự giễu.
“Sang Sang, nàng tình nguyện ở lại nơi đây, gả cho một cử nhân sao?”
“Hắn không thể cho nàng một cuộc sống tốt. Một cây trâm ngọc mà trước đây nàng đeo, cũng đủ mua cả ngôi nhà của hắn.”
Ta nhẹ giọng đáp: “Ta tình nguyện là đủ.”
“Ta không cần châu báu giá trị liên thành, cũng không cần địa vị trên vạn người.”
“Khi ta vì ngươi mà giả truyền di chiếu, ta chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi gì từ ngươi.”
Hắn im lặng trong thoáng chốc.
Có lẽ vì gió đêm từ khe cửa lùa vào hơi lạnh, đứa trẻ trong lòng ta bắt đầu khóc khẽ.
Ta đóng cửa lại, nhẹ nhàng dỗ dành con.
Cách một cánh cửa gỗ.
Giọng Lý Thừa Chiêu trầm đục, âm điệu căng thẳng.
“Nàng có con rồi sao?”
“Mới hơn một năm.”
“Vậy mà nàng đã có con với kẻ khác?”
“Tần Sang, ngay cả một năm nữa nàng cũng không chịu đợi sao?”
Ta từng đợi.
Hắn hứa hai năm, ta đợi tròn ba năm.
Ta không muốn giải thích.
Chỉ khẽ đáp: “Đúng vậy. Con ta nay đã đầy tháng. Bệ hạ, xin hãy quay về.”
Hắn không nói thêm lời nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, từ nặng nề chuyển sang nhẹ dần.
Lý Thừa Chiêu rời đi.
20
Ta ngỡ rằng Lý Thừa Chiêu sẽ từ bỏ.
Nhưng ngày hôm sau, hắn vẫn muốn gặp ta.
Người truyền lời là đại thái giám thân cận bên hắn.
Hắn không hề né tránh ai, đi thẳng đến tìm ta.
“Yến cô nương, bệ hạ muốn gặp cô.”
Lý Thừa Chiêu làm thế là cố ý.
Cố ý để Diệp Thời Chương nhìn thấy.
Ta có chút khó xử, quay đầu nhìn chàng.
Chàng nhìn lại ta, chân mày khẽ nhíu, ánh mắt đầy lo lắng.
Ta khẽ thở ra một hơi.
“Thời Chương, chờ ta trở về.”
……
Lý Thừa Chiêu ngồi trong chiếc thuyền hoa, chờ ta.
Ta ngồi xuống đối diện hắn.
Hắn ngước mắt nhìn ta, khóe môi khẽ cong lên.
“Sang Sang, nàng đã lừa ta.”
“Đó không phải là con của nàng.”
Hắn tra được rất nhanh.
Ta lảng tránh ánh mắt hắn: “Là hay không, không quan trọng.”
“Quan trọng là, ta đã thành thân.”
“Không thể quay đầu nữa.”
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị.
“Sang Sang, ta vốn đã sắp đặt mọi thứ.”
“Ta mượn lời quốc sư để kéo dài hôn sự với Triệu Hoàn Cẩm. Chờ ta giải quyết xong mọi việc, sẽ đón nàng vào cung.”
“Triệu Hoàn Cẩm làm nàng chịu thiệt thòi. Ta liền tước bỏ tước vị quận chúa của nàng ta, ép nàng xuất gia làm ni cô. Những khổ sở nàng từng nếm trải, nàng ta cũng sẽ nếm từng chút một.”
Ta bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời hắn.
“Đừng làm khó nàng ta.”
“Là ngươi quyến rũ nàng trước. Ngươi mượn thế lực của nàng để đăng cơ, rồi dung túng nàng đến làm khó dễ ta.”
“Là ngươi nói nàng phúc bạc, ép nàng phải dùng mọi cách để cầu phúc cho mình. Ngươi mới chính là kẻ tội đồ lớn nhất.”
Ta từng hận Triệu Hoàn Cẩm.
Nhưng người ta hận nhất vẫn là Lý Thừa Chiêu.
Ta tức giận đến tim đập dồn dập, lời nói không giữ được chừng mực.
Lý Thừa Chiêu không còn giữ nổi vẻ lạnh nhạt, vô cảm kia nữa.
Mặt hắn hiện rõ vẻ giận dữ, phất tay làm vỡ tan một chiếc chén trà.
“Thì ra trong mắt nàng, ta là kẻ đáng ghét đến thế này.”
“Sang Sang, ta đã vì nàng làm đến mức này.”
“Nàng chỉ cần theo ta hồi kinh, vị trí hoàng hậu vẫn để lại cho nàng. Danh phận quý nữ, vinh sủng của một hoàng hậu, tất cả ta đều sẽ trao cho nàng.”
Ta cúi đầu, không nhìn hắn: “Ta không cần.”
Hắn quả quyết: “Trẫm là thiên tử, ban cho nàng điều gì, nàng đều phải nhận.”
“Ngày mai, theo trẫm hồi kinh.”
“Nàng nếu thuận theo, Diệp Thời Chương sẽ sống.”
Ta đứng dậy, nhìn thẳng hắn.
Có lẽ vì đã kìm nén quá lâu.
Lý Thừa Chiêu ép ta đến cùng cực.
Ta lật ngược chiếc bàn trước mặt.
Bát đĩa, rượu nước vỡ tan, rơi đầy đất.
Ta nhặt một mảnh sứ, ném thẳng về phía hắn. Hắn né được, nhưng ra hiệu cản lại đám thị vệ muốn tiến lên bảo vệ.
Ta cầm mảnh sứ trong tay, lòng bàn tay bị rạch, máu nhỏ thành giọt.
“Lý Thừa Chiêu, ta sẽ không làm quý nữ, không làm hiền hậu. Nếu ngươi cố ý cưới ta, ta chỉ có thể là thanh đao treo trên đầu ngươi.”
Bộ dạng ta lúc này hẳn rất đáng sợ.
Tay đầy máu, ánh mắt cũng đỏ ngầu.
Lý Thừa Chiêu trước đây chỉ từng thấy dáng vẻ nhu hòa, hiền thục của ta.
Hắn lùi lại một bước, nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút.
Ánh mắt xa lạ vô cùng.
“Nàng đã thay đổi, Tần Sang.”
21
Lý Thừa Chiêu để ta đi.
Diệp Thời Chương đứng đợi ta bên bờ sông.
Chàng nhìn vết thương trên tay ta, cau mày, giọng có chút vội vã: “Sang Sang, chúng ta đến y quán.”
Chàng cõng ta, bước nhanh về phía y quán.
Ta tựa trên lưng chàng, nghẹn ngào:
“Thời Chương, chàng không hỏi ta vì sao hôm nay bị triệu kiến sao?”
Chàng nói: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi. Ta chỉ mong nàng không nhắc lại, sớm quên đi.”
Gió xuân buổi chiều thật dịu dàng, làm lay động những sợi tóc chàng.
Ta cúi đầu, ghé sát tai chàng: “Vậy ta thật sự sẽ không nói với chàng nữa.”
Chàng đáp: “Ừ.”
“Vậy thì thật sự không nói nữa…”
Y quán “Trần Minh” đại phu băng bó vết thương trên tay ta, dặn ta mấy ngày tới không được chạm nước.
Sau khi khám xong, Diệp Thời Chương nắm lấy tay kia của ta, đưa ta về nhà.
22
Diệp Thời Chương lẽ ra năm sau sẽ lên kinh ứng thí.
Nhưng nay, chàng nói rằng mình sẽ không đi nữa.
“Tiểu mãn thắng vạn toàn.”
Danh hiệu cử nhân đối với người bình thường mà nói, đã là đủ.
Chàng vào một thư viện, trở thành thầy dạy học.
Ta kinh doanh mấy cửa hàng, không thiếu bạc tiền.
Ngày tháng trôi qua yên bình, thuận lợi.
Tin tức về Lý Thừa Chiêu đến tai ta lần nữa, là chuyện hắn lâm bệnh, sai người khắp thiên hạ tìm danh y vào cung chữa trị.
Hắn cũng giống tiên hoàng, ngày ngày vì chính sự mà hao tâm tổn sức, tuổi tác ngày một cao, thân thể không còn chịu nổi.
Sau đó hắn cũng nạp mấy phi tần, nhưng vẫn không có con nối dõi, buộc phải đón con của thân vương vào cung, phong làm thái tử mà dạy dỗ.
Ngai vàng mà hắn hao hết tâm trí tranh đoạt từ tay huynh đệ, cuối cùng cũng phải trao trả lại.
Khi nghe được những tin này, ta không nhịn được mà bật cười.
Diệp Thời Chương bật cười theo, nhắc ta đừng để người khác thấy.
Cháu gái nhỏ ngước nhìn ta, đôi mắt tròn sáng ngời như quả hạnh: “Thẩm thẩm, sao người lại cười?”
Ta xoa đầu mái tóc mềm của con bé: “Vì ta ở bên gia đình, nên thấy vui thôi.”
Con bé “ồ” một tiếng, vẫn không hiểu.
Rõ ràng ngày nào cũng thế này mà.
Xuân trôi mãi, năm sau hứa hẹn những điều tốt đẹp.
End