Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TA DÙNG TIẾNG LÒNG CHỈNH ĐỐN TRIỀU CƯƠNG Chương 2 TA DÙNG TIẾNG LÒNG CHỈNH ĐỐN TRIỀU CƯƠNG

Chương 2 TA DÙNG TIẾNG LÒNG CHỈNH ĐỐN TRIỀU CƯƠNG

2:55 chiều – 06/01/2025

3

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, ta đã đội gió bắc rét buốt cùng hoàng thượng đến điện cần chính.

Ta còn đang hào hứng bàn luận với hệ thống xem nên đứng ở đâu, hoàng đế không ngẩng đầu, chỉ liếc mắt về phía bên dưới long ỷ.

Hiểu rồi.

Dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, ta vẫn nhanh chân bước đến vị trí ấy: 【xong rồi, lại không thể trộm ngủ nữa.】

Không biết có phải ảo giác hay không, khóe mắt ta thoáng thấy khóe môi hoàng thượng hơi nhếch lên một cách lạnh nhạt.

【hệ thống, hoàng thượng đang cười nhạo ta sao?】 ta bực tức hỏi.

【đúng vậy.】 hệ thống trả lời với giọng đầy trêu chọc.

Ta đứng vững, liếc mắt nhìn khắp đại điện: 【ồ, lão thần hôm qua ngất xỉu và thượng thư bộ hộ đều không đến triều nhỉ.】

【Bị bắt rồi.】

【thật sao? vậy cô nương bị dọa chặt tay kia thì sao?】

【được phụ thân đón về nhà. hoàng thượng cũng đã hạ chỉ ân xá cho nàng.】

【hoàng thượng thật ra cũng khá tốt đấy chứ.】

【đúng vậy.】

Khi đang chẳng biết làm gì, ta phát hiện hôm nay hàng ngũ văn võ bá quan có sự thay đổi. Một nam tử cao lớn, mặt mũi lạ lẫm đứng ở hàng đầu tiên, còn người vốn đứng đầu hôm qua thì lùi xuống sau hắn.

Hoàng thượng vừa ngồi xuống đã ân cần nói với người ấy: “Cao ái khanh trở về rồi, vất vả cho khanh.”

Người kia bước lên một bước, quỳ xuống thưa: “Thần không vất vả, không dám nhận sự khen ngợi của bệ hạ .”

“Bình thân đi, có khanh là phúc của đại chu, trẫm chỉ cần nghĩ đến việc khanh vẫn trấn thủ phương bắc, lòng liền an tâm .”

“Thần lần này về kinh chính vì chuyện chiến sự mạc bắc, mong bệ hạ cho phép thần xuất binh.”

【Hắn là ai mà hoàng thượng đề cao đến vậy?】 ta hỏi hệ thống.

【Trấn bắc vương.】

【Ồ, hóa ra hôm qua bọn quan kia ồn ào làm ta tỉnh giấc cũng vì chuyện này.】

【Đúng vậy.】

bên dưới, bá quan nghe lời ta nói liền bất mãn, trong lòng âm thầm chửi mắng: 【ngươi mới là kẻ hèn hạ, cả nhà ngươi đều là kẻ hèn hạ!】

【Ngươi nói hoàng thượng có đồng ý xuất binh không?】

【Không.】

【Vì sao?】

【Không có tiền, cũng chẳng có lương thực.】

【Cũng không phải là không có cách, không tiền thì bắt tham quan đi. ày, ta hỏi ngươi, trong đại chu, kẻ tham lam nhất là ai?】

Lời ta vừa dứt, toàn bộ văn võ bá quan đều dựng thẳng tai lắng nghe.

【Là tào công công.】 hệ thống đáp.

Ta kinh ngạc: 【Ngươi nghiêm túc chứ? Một thái giám lại có quyền lực lớn đến vậy sao?】

【Không tin ta có thể cho ngươi xem. Tiền của hắn đều giấu trong địa cung ở phần mộ Tào gia, cả địa cung chất đầy vàng bạc châu báu.】 Hệ thống vừa nói, vừa trình chiếu cảnh địa cung nhà Tào gia lên.

Ta nhìn mà kinh hãi: 【Trời ơi! nhiều thế này! chẳng khác gì quốc khố đâu.】

【Đâu chỉ là quốc khố, ngay cả lúc quốc khố đầy nhất cũng chẳng bằng một nửa của hắn. Mà nơi hắn giấu cũng rất tinh vi, theo luật pháp quốc gia, dù tịch thu gia sản cũng không được động tới phần mộ tổ tiên, nên nơi đó vô cùng an toàn.】

【Chậc.. chậc.., con cáo già này thật quá quỷ quyệt. Chọn một đêm hắc nguyệt phong cao, ta với ngươi đi đào gia sản đó .】

【không đi, ta lấy thứ đó làm gì?】

Hệ thống vẫn điềm nhiên như cũ, nhưng hoàng thượng thì không giữ được bình tĩnh, ngực phập phồng vài lần vì tức giận.

【Ngươi nói nếu ta báo cho hoàng thượng, ngài có đi đào không?】

【Hoàng thượng còn phải cần giữ thể diện cho hoàng thất, làm sao có chuyện hoàng thượng đi đào mộ người khác?】

【Giả vờ nghiêm trang làm gì? có tiền không lấy là kẻ ngốc, vả lại đây đâu phải tiền ngay thẳng mà có, đều là công sức của dân chúng, dùng để bảo vệ quốc gia chẳng phải hợp lý sao?】

【Ừ, nhưng nếu ngươi nói với Cao tướng quân, hắn có lẽ sẽ đi.】

【Sao vậy? Hắn không cần thể diện à?】

【Không phải, vì hắn nghèo, mỗi năm để bù đắp quân dụng, hắn đến cả y phục của mình cũng muốn mang ra cầm cố . Đừng nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của hắn đâu, tiết khố trên người hắn cũng mang đầy miếng vá, là một trong những quan viên nghèo nhất ở đây.】

Nghe tới đây, trong lòng Trấn bắc vương như có một tiểu nhân đang gào thét: 【Im đi, mau im đi! hai người các ngươi bàn chuyện tiết khố của ta giữa đại điện có lịch sự không?】

4

【Hắn cần thiết phải cố gắng đến mức ấy sao? Dẫu sao sự hi sinh nỗ lưcj của hắn cũng không được ai  nhớ đến .】

【Đúng vậy, trong kinh thành này, những kẻ quý tộc nhàn rỗi ngày ngày trước mặt hoàng thượng nói xấu hắn, chỉ sợ hắn sống quá lâu.】

【Chuyện này ta hiểu, ý là ghen ghét công cao lấn chủ đúng không?】

【Cũng gần như vậy.】

【Hoàng thượng có tin không?】

【Lời nhiều người nói thì khó mà không tin.】

【Trời ơi, lũ người này thật quá đáng. Lần tới ra trận, nhất định phải để bọn chúng ra tiền tuyến. Ngươi mau nói xem ai là kẻ độc ác nhất, ta phải thầm nguyền rủa hắn.】

Nghe tới đây, những kẻ từng nói xấu trấn bắc vương trong điện mặt mũi ai nấy đều tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

【Dạo này nhảy nhót tích cực nhất là thống lĩnh cấm quân và Lãnh tể tướng 】

【Chao ôi, hai lão già không biết xấu hổ này, ta nguyền rủa họ sinh cháu không có hậu môn. Thật tức giận, phải đem vị trí địa cung nói với Trấn bắc vương, ít nhất có thể để hắn có bộ tiết khố nguyên vẹn mà về.】

Vừa cảm thấy được an ủi, Trấn bắc vương lại trở nên phát cuồng: 【Hai ngươi có thể đừng nhắc đến chuyện tiết khố nữa được không?】

Ta đang nghĩ cách làm sao để lén lút truyền vị trí cho Trấn bắc vương thì bỗng một tiểu quan đứng ra thưa: 「Bệ hạ, năm nay các kho lương địa phương đều trống rỗng, e rằng không thể gom đủ quân lương.」

nghe vậy, bá quan văn võ đều nghiêng mắt nhìn vị quan này.

Hoàng thượng và Trấn bắc vương cùng lúc nhìn vị tiểu quan kia đầy khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ: 【Ngươi quả thực hiểu cách giải quyết vấn đề.】

Ta nghi ngờ hỏi hệ thống: 【Một đại quốc gia như thế mà cũng không có lương thực sao?】

【Bị người ta tham ô rồi.】

【Đến lương thực cũng bị tham ô sao ? Hoàng thượng không quản à?】

【Họ cứ nói chỗ này hạn hán, chỗ kia lũ lụt, không nộp lương. Hoàng thượng quanh năm ở trong cung cấm này, làm sao biết được ?】

【Lương thực không để lâu được, tham nhiều như thế không mốc sao?】

【Bán đi.】

【Bán cho ai?】

【Cho địch quốc.】

Ta kinh hãi: 【Đây chẳng phải là thông đồng với địch, bán rẻ quốc gia sao?】

【Đúng vậy.】

【Ờ…】

【Muốn biết ai tham ô không ? Là thái hậu đấy.】

   Ta không còn gì để nói vì hệ thống giờ còn học được cách cướp lời trước rồi.

【Không phải chứ, ngươi nói ai? thái hậu bị làm sao thế? đây là giang sơn của nhi tử bà ta, sao bà ấy lại hoang phí như vậy? trời của ta ơi , quốc gia này từ trên xuống dưới mục nát như vậy, còn cứu được nữa không?】

【Tạm thời không đến mức sụp đổ. Các đại thế gia đều có lượng lớn lương thực dự trữ, nếu chịu quyên góp thành quân lương thì đủ để đánh một trận lớn, có thể sẽ vượt qua được kiếp nạn này.】

【Chắp vá tạm bợ, lại kéo dài thêm ba năm nữa, ý là thế phải không?】

【Đúng vậy.】

Ta còn đang nói chuyện vui vẻ với hệ thống, bỗng thấy hoàng thượng dùng ánh mắt đầy oán giận liếc qua.

【Làm sao vậy? hoàng thượng đây lại làm sao thế?】

【Ngài muốn bãi triều.】

Ta lập tức hắng giọng, lớn tiếng hô: “ bãi~ triều~”

Ta hô bãi triều đầy khí thế, nhưng nhìn lại hoàng thượng vẫn không có ý định đứng dậy.

Ta liền hoang mang, chẳng lẽ ta hiểu sai ý?

Hoàng thượng nhìn ta hồi lâu, mới chậm rãi nói: “ ngươi đi gọi tào vượng tới, bảo hắn nhanh lên. ngươi không cần quay lại, tự đi nghỉ ngơi đi.”

Ta trong lòng hò reo: 【tuyệt quá!】 rồi nhanh chân chạy ra khỏi điện.

Hoàng thượng nhìn bóng dáng ta nhảy nhót biến mất trước cửa kim loan điện chỉ biết bất lực lắc đầu. Quay lại nhìn bá quan văn võ trong điện, sắc mặt ngài đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “ Cao ái khanh, Trần ái khanh.”

“ Có vi thần.” Hai vị võ tướng lập tức bước ra, quỳ xuống đáp .

“ Một lát nữa người đến, các khanh trực tiếp bắt lấy.” 

“ Tuân chỉ.”

“ Ra khỏi đại điện, những gì nên nói, không nên nói, các khanh phải suy nghĩ thật kỹ. nếu bị tiết lộ ra ngoài nửa chữ, giết không tha.”

“ Thần tuân chỉ!”

5

Một lần lạ, ba lần quen.

Ngày thứ ba theo hoàng thượng thượng triều, ta đã trở nên thành thục.

Vừa bước vào kim loan điện, ta tự giác đứng vào vị trí nổi bật nhất, rồi bắt đầu nói chuyện phiếm với hệ thống.

Nhìn thấy Trấn bắc vương vẫn đứng trong điện, ta thắc mắc: 【hôm qua ta đã đưa bản đồ kho báu cho hắn, sao hắn vẫn chưa đi đào?】

【Hắn đâu cần tự mình động tay, binh lính của hắn đang ở ngay ngoài thành mà.】

【Tào công công hôm qua bị bắt rồi, thật sảng khoái.】 Ta vừa nói, bỗng nhớ ra một việc: 【Này hệ thống, ngươi nói đi, trong đại Chu này ai giàu nhất? Hôm trước ngươi nói lão Tào chỉ đứng thứ ba.】

Lời vừa dứt, Trần đại nhân đứng ở hàng thứ năm bên văn quan lập tức giật thót, trán giật liên hồi.

Ông ta run rẩy bước lên một bước, vội vàng dâng tấu: “ Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.”

Hoàng thượng lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai khanh, mời nói.”

“ Thần nguyện quyên hai mươi vạn lượng bạc trắng làm quân phí cho Trấn bắc vương.”

【Này, người này là ai? hào phóng thế.】

【Đại phú số một đại chu.】

【Ồ? hắn à? Không lẽ cũng do tham ô mà giàu?】

【Không phải, hắn chỉ giỏi buôn bán thôi.】

Nghe vậy, trái tim của trần đại nhân vốn đã nhảy lên đến họng cuối cùng cũng trở về chỗ cũ. ông lặng lẽ lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nhà Trần gia coi như thoát một kiếp nạn, nhưng các tông môn thế gia khác trong kinh thành vẫn bất an.

Vì thế, họ lần lượt noi theo, đứng ra bày tỏ nguyện vọng quyên góp lương thực và tiền bạc.