Ta thân là nữ nhi lén cải trang thành thái giám, rồi lẻn vào trong cung, nào ngờ toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều nghe được tiếng lòng của ta.
Ngày đầu thượng triều, lòng ta nghĩ tới chuyện bộ hộ thượng thư tham ô, sau đó hắn bị xử lý ngay tại chỗ.
Ngày thứ hai, ta trong lòng thẳng thừng mắng nhiếc kẻ đại tham quan nổi danh của đại chu là Tào công công, kết quả khiến hắn bị khiển trách trước mặt văn võ bá quan trong triều.
Vào ngày thứ ba, ta lại hỏi hệ thống ai là người giàu nhất đại Chu làm hắn hoảng sợ, tự đứng ra dâng hiến tiền tài nhập cho quốc khố.
Từ đó, trong mỗi lần thượng triều, toàn bộ văn võ bá quan đều như chim sợ cành cong, kinh hồn táng đảm , chỉ sợ bị ta trong lòng điểm tên.
****
1
Ta cải trang thành thái giám lén ở trong cung, nào ngờ toàn bộ văn võ bá quan đều nghe được tiếng lòng của ta.
Vào một buổi triều sáng, ta dựa vào cột lén ngủ gật, bỗng bị tiếng ồn ào của bá quan đánh thức.
【 hệ thống, bọn họ sáng sớm đã tranh cãi chuyện gì thế? không để người khác ngủ yên được sao?】
【họ đang bàn có nên xuất binh đánh mạc bắc hay không!】
【chuyện này có gì phải bàn? quân địch đã đánh tới cửa nhà, không đánh thì còn đợi gì nữa?】
【không có tiền.】
【tiền đâu?】
【bị người ta tham ô rồi.】
【thế thì tra xét tham ô đi.】
Ta vừa nói xong, toàn bộ văn võ bá quan đều đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta lập tức co rụt cổ, lắp bắp với hệ thống
: 【sao… thế? sao thế? mọi người nhìn ta làm gì?】
【thấy ngươi ngủ gật chứ sao.】 hệ thống đáp lại bằng giọng điệu nhạo báng.
【chẳng phải việc triều chính không liên quan tới ta sao? ta chợp mắt một chút thì có gì sai?】
Vừa dứt lời, ta chợt thấy hoàng đế cũng quay lại nhìn, ta sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Ngươi, lại đây.” hoàng đế đột ngột chỉ về phía ta nói.
【trời ơi, hắn muốn gì đây? chẳng lẽ định chém đầu ta sao?】 ta kinh hãi hét lên với hệ thống .
【đừng sợ, bản đại tiên sẽ bảo vệ ngươi.】 hệ thống bình thản đáp.
【thật sao? đại tiên, ngài nhất định phải giữ lời đấy nhé!】
hi ta bước ra, tất cả mọi người đều trông thấy, ta rõ ràng không hề mở miệng, nhưng tiếng nói lại phát ra từ người ta.
mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
ta chầm chậm bước tới dưới bậc thềm long ỷ, hơi ngẩng đầu chờ ý chỉ của hoàng đế.
hắn chỉ vào chỗ bên phải long ỷ, nói: “lại gần đây, đứng chỗ này.”
không còn cách nào, ta đành bước thêm vài bước, trong lòng không khỏi than thở: 【không phải chứ? đứng chỗ này thì làm sao mà ngủ được?】
hoàng đế nghe tiếng lòng ta, trong lòng hừ lạnh: 【cái gì? triều đình của trẫm lẽ nào là nơi cho ngươi ngủ? ngươi làm thái giám mà còn nhàn hạ hơn cả trẫm.】
bắt gặp ánh mắt không hài lòng của hoàng đế, ta bất giác rùng mình, vội vàng đứng nghiêm chỉnh.
không dám ngủ nữa, ta đành nhìn khắp hàng ngũ bá quan, bất ngờ thấy một vị đại thần đang lau nước mắt.
lập tức, tính tò mò trỗi dậy: 【này, hệ thống, lão già hàng thứ bảy bên trái khóc gì thế? chẳng lẽ cãi không lại nên bất lực đến rơi lệ sao? ha ha ha, buồn cười chết mất!】
mọi người nghe thấy, liền đồng loạt liếc nhìn xem lão thần nào lại làm chuyện mất mặt như thế. ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được nhìn sang.
ta đang cười, hệ thống bỗng nói: 【ông ta khóc vì thượng thư bộ hộ muốn chặt tay khuê nữ nhà ông ta.】
ta nghe xong, kinh hãi nín thở: 【cái gì? thượng thư bộ hộ đầu óc vấn đề gì sao? tại sao lại muốn chặt tay khuê nữ người ta? Quốc gia này còn có vương pháp nữa không?】
lập tức, mọi ánh mắt chuyển sang thượng thư bộ hộ.
hắn cảm thấy vô cùng bất an.
【chẳng phải vậy sao? nữ nhi của lão già này là nhi tức của thượng thư bộ hộ. mấy ngày trước, nàng rơi xuống nước, được một thị vệ nắm tay kéo lên cứu được, nhưng vì vậy nàng liền bị biến thành mất đi trong sạch. nếu không bị hưu thê thì sẽ phải bị chặt tay.】
【gì cơ? chỉ kéo tay một chút đã gọi là mất trong sạch? lại còn tàn nhẫn đến mức chặt tay? lão già dĩ nhiên là không thể chấp nhận được. dù gì ông ta cũng là quan lại triều đình, chẳng lẽ đến nữ nhi của mình cũng không bảo vệ nổi?】
【Nhưng ông ta cũng bất lực thôi. vì thời đại này, đức hạnh của nữ tử quan trọng hơn trời. bởi vậy nên ông ta mới phải khóc.】
【mặc kệ là thời đại gì, nếu ta là ông ta , dù thế nào cũng phải tới nhà thượng thư bộ hộ, cào nát mặt phụ tử nhà ấy, rồi hiên ngang tuyên bố một câu: “nữ nhi của ta, ta tự bảo vệ”, sau đó đón nàng về nhà. Dẫu sao không phải nàng cố ý phản bội, chỉ là vô tình rơi xuống nước, rõ ràng là bị ức hiếp mà!】
【đúng là bị ức hiếp. nàng rơi xuống nước vốn do bị hãm hại. Nhi tử của thượng thư bộ hộ trong lòng có một cô nương khác, nên cố ý bày mưu hại thê tử mình để rước người tronlòng vào cửa.】
nghe vậy, mọi người đồng loạt trừng mắt nhìn về phía thượng thư bộ hộ.
thượng thư bộ hộ đầu cúi thấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
【hả? thượng thư bộ hộ thật chẳng ra gì! ức hiếp một nữ tử yếu đuối như thế không thấy hổ thẹn sao? ta đoán lão thượng thư này cũng chẳng phải người tốt, đúng không?】
【không sai. hắn vốn là kẻ tham ô, xem không vừa mắt với ngoại gia của nhi tử mình vì lão già ấy chính trực, lại coi thường nhà thông gia nghèo túng. Còn phụ thân của cô nương muốn vào cửa kia vốn đã cùng thượng thư bộ hộ cấu kết thông đồng từ lâu, đồng hội đồng thuyền, bởi vậy hắn mới ngầm đồng ý cho nhi tử hắn làm bậy.】
2
【lão thiên ơi , lũ ác nhân này, thật khiến ta tức chết mà! phụ thân của cô nương kia cũng đang đứng trong đại điện này, đúng không?】
【đúng vậy.】
【ngươi đừng nói, để ta đoán thử xem ai là người đó. loại người làm chuyện xấu xa như vậy thường có tướng mạo gian tà, liếc qua một cái liền nhận ra ngay…】
ta còn đang đắc ý định trổ tài, bỗng thấy một lão thần trong điện ngã quỵ bất tỉnh.
【người kia là ai vậy? sao tự nhiên lại ngất?】 ta kinh ngạc hỏi.
【chính là người mà ngươi đang tìm đấy.】
【trùng hợp vậy sao? chẳng lẽ là báo ứng?】
【đúng rồi.】
Triều đình lập tức náo loạn, mấy thái giám đứng ở góc vội vàng chạy ra khiêng người đi.
【hay chúng ta lén viết tấu chương, báo chuyện này lên hoàng thượng? nếu họ bị bắt, cô nương kia chắc chắn sẽ được không phải chịu khổ nữa.】
【nếu viết thì ngươi tự viết, đừng kémình làm co ta vào.】
【hừ, ngươi tự xưng là đại tiên, sao lại không có chút nghĩa khí nào thế?】
【ta vốn không phải người, nói gì đến nghĩa khí?】
【hừ, mặc kệ ngươi, ta tự thân vận động .】
Sau một hồi ồn ào, hoàng thượng và bá quan lại tiếp tục nghị sự.
Đứng chờ lâu, bụng ta bắt đầu kêu ục ục: 【ôi, ta đói quá, muốn ăn chân giò hầm. Hôm qua thấy trên bàn tiệc của tào công công có một cái chân giò hầm, sắc hương vị đầy đủ, thơm ngon đến nỗi ta chảy cả nước miếng. Vậy mà hắn chê ngấy, không thèm ăn, còn bảo người mang đi. Thật đúng là kẻ no chẳng hiểu lòng người đói, đều là thái giám, sao số phận lại khác biệt thế chứ?】
【ngươi sao có thể so mình với tào công công được ? hắn là kẻ giàu thứ ba trong triều đình đại Chu đấy.】
Ta tròn mắt kinh ngạc: 【hắn làm sao mà giàu thế? bổng lộc của hắn cao đến vậy sao?】
【không phải. số tiền của hắn chẳng liên quan gì đến bổng lộc. mỗi lần nhận bổng lộc, hắn đều không thèm lấy, trực tiếp thưởng cho thuộc hạ.】
【hắn cũng là kẻ tham ô à?】
【ngươi nghĩ sao?】
Ta còn đang mải tám chuyện, chợt nhận ra hoàng thượng đang trừng mắt nhìn mình.
Ta sợ đến mức đứng đờ người, hoảng hốt hỏi hệ thống: 【hệ thống, sao hoàng thượng nhìn ta chằm chằm thế?】
【có phải đang ám chỉ ngươi nên hô bãi triều không?】
【hả? chuyện này phải do ta hô sao? lần đầu làm việc này, ta có căng thẳng.】
Nhớ lại cảnh trong phim, các thái giám đều hô “bãi triều” với giọng the thé, ta liền bắt chước, hắng giọng rồi lớn tiếng:
“bãi~ triều~…”
Nghe xong, hoàng thượng chỉ biết bất lực đưa tay ôm trán.
Ở phía dưới, đặc biệt là đứng ở hàng cuối, vài vị quan trẻ đồng loạt phì cười.
Ta bị họ cười đến mức da đầu tê rần: 【hệ thống, bọn họ cười cái gì? ta làm gì sai sao?】
【bãi triều rồi, họ vui chứ gì.】
【Xì, nói là trụ cột quốc gia, mà suốt ngày chỉ mong được bãi triều. Nên kéo ra đánh cho một trận.】
Vừa dứt lời, hoàng thượng đang đi phía trước bỗng dừng bước, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ta qua khóe mắt.
Hoàng đế hừ lạnh trong lòng: 【ngươi, kẻ ngày nào cũng ngủ gật trên triều, có tư cách gì mà nói người khác?】
Ta hoàn toàn không biết hoàng thượng nghĩ gì, chỉ rụt cổ lại, lẩm bẩm: 【hệ thống, hầu vua như hầu hổ , hoàng thượng thật đáng sợ, ta trưa nay nhất định phải ăn một cái chân giò để bình tĩnh lại…】
Khi ta bước chân phải ra khỏi đại điện, tiếng lòng của ta trong tai hoàng đế đột nhiên im bặt. từ đó, suốt chặng đường sau, ngài không nghe thấy bất kỳ câu nào của ta nữa.
Hoàng đế dường như đoán được điều gì, sau khi dùng điểm tâm cũng không nghe thấy thêm tiếng lòng nào của ta.
Vì vậy, ngài ban cho ta một đĩa chân giò hầm, sau đó cho ta lui.
Khi ta đã bước đến cửa, bỗng nghe thấy hoàng đế nói: “ngày mai thượng triều vẫn là ngươi đi theo hầu đi .”
Ta lập tức đáp ứng, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc: 【kỳ lạ thật, đây không phải việc may mắn sao? sao lại giao cho ta?】
【Xem trọng ngươi đấy.】