Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

9:10 chiều – 31/12/2024

Ta nhặt được vị tướng quân bị mù, tận tâm chăm sóc ba năm.

Ngày tháo băng che mắt, ta không từ biệt mà rời đi.

Gặp lại nơi tương phùng, ta hóa thân thành kẻ bần hàn, nương nhờ dưới mái hiên tướng phủ.

Chàng là người cao quý đến tể tướng cũng phải cúi mình nịnh bợ, đồng thời cũng là hôn phu của tiểu thư tướng phủ.

Tiểu thư làm nũng:

“Xá lang, thiếp từng cãi lời cha mẹ, giấu thân phận, chăm sóc chàng ba năm, chàng không thể phụ thiếp.”

Chàng khẽ nhếch môi cười, dịu giọng đáp:

“Tự nhiên là như vậy.”

Trong khi nói, ánh mắt chàng lại dừng trên người ta.

1

Một năm sau, tại tiệc rượu nơi tướng phủ, ta gặp lại Xá Hoài.

Ta khoác trên mình bộ y phục màu hồng cũ kỹ, tóc khô xơ xác, da dẻ ngăm đen, móng tay còn vết thảo dược bám lâu năm. Nếu không phải ta đang ngồi ở ghế dành cho khách, hẳn là chẳng khác gì kẻ hầu hạ.

Hà Gia Dư dung nhan kiều diễm, nàng ta ngồi bên ta, tựa như tiên nữ đối với kẻ hèn mọn.

Một là tiên nữ trên cao, một lại như sâu bọ dưới đất.

Ta còn đang ngờ vực vì sao hôm nay lại được mời đến đây, bỗng nghe tiếng Hà Gia Dư reo lên:

“Xá lang!”

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy bóng dáng quen thuộc, lòng như đông cứng lại, đại não trống rỗng.

Dung mạo Xá Hoài vẫn như xưa, tuấn tú mà lạnh lùng, tựa như mang theo gió sương biên cương.

Chàng bước từng bước đến gần, khí thế bức người, cao lớn oai nghiêm.

Thiếu nữ xinh đẹp không hề nhận ra sự e dè của ta, vui vẻ tiến đến sát bên chàng.

Hà Gia Dư vốn chẳng cần bận tâm ánh mắt người đời, ai nấy đều biết nàng ta là bảo vật trong tay của đại tướng quân Xá Hoài, không ai dám bàn tán.

Bốn năm trước, Xá Hoài trọng thương trong trận chiến với Man Di, mất tích không rõ tung tích.

Triều đình đã phái người khác thay thế Xá Hoài ra trận, chủ trì đại cuộc nhưng vẫn không so được với chàng.

Đại Tề liên tục bại trận, quân Man tiến sát thành trì có ý đồ xoay chuyển cục diện…

Xá Hoài trở về, bên chàng là thiếu nữ tên Hà Gia Dư.

Ta nỗ lực cúi đầu, rụt vai, cố gắng thu mình ẩn giấu nhưng chàng vẫn thấy được. Chàng hỏi khẽ:

“Vị này là?”

Hà Gia Dư mỉm cười:

“Biểu tỷ xa của thiếp, đến tuổi xem mắt, hiện đang ở tạm trong phủ.”

Vài lời ngắn ngủi, Hà Gia Dư đã vẽ nên hình ảnh ta là một kẻ muốn trèo cao.

Ánh mắt mọi người nhìn ta đầy khinh miệt. Xá Hoài chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ừm.”

Mặt ta đỏ bừng, lòng như lửa đốt, nhưng chàng lại nhìn ta như người xa lạ, chẳng chút để tâm. Hà Gia Dư không buông tha, níu tay chàng cười hỏi:

“Xá lang, dưới trướng của chàng có tiểu binh nào xứng đáng để giới thiệu cho biểu tỷ không?”

Binh sĩ dưới quyền Xá Hoài, người mà chàng nhớ được tên đều là anh tài, tiền đồ rộng mở. Quả nhiên, chàng lắc đầu:

“Không có, không xứng đôi.”

Đúng vậy, một kẻ bần hàn như ta làm sao sánh được với họ.

Nhưng năm xưa, không biết là ai đã từng ép ta nơi góc tường, bắt ta phải nói ra lời xấu hổ mới chịu buông tay?

Trưởng công chúa lên tiếng:

“Hà cô nương, nghe nói trước đây từng từ bỏ tất cả để chăm sóc cho tướng quân, thậm chí vì thử độc mà hỏng cả giọng nói?”

Yến thưởng xuân này, hóa ra nhằm để xác nhận Hà Gia Dư là người định tình của Xá Hoài, công bố hôn ước của cả hai. 

Trưởng công chúa là được mời đến làm mai mối.

Tim ta đau nhói, ngước nhìn Xá Hoài. Chàng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hà Gia Dư đầy yêu thương, còn Hà Gia Dư thì vui sướng, ngượng ngùng đỏ mặt:

“Xá lang, thiếp vì chàng đã cãi lời phụ mẫu, chịu khổ cực, chăm sóc chàng ba năm, chàng không thể phụ thiếp.”

Giọng Hà Gia Dư ngọt ngào, mang theo chút khàn khàn như minh chứng cho những gì nàng ta đã hy sinh.

Tình chàng ý thiếp, hai bên tâm đầu ý hợp.

Xung quanh, tiếng chúc tụng vang lên không dứt.

Móng tay ta khẽ bấm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói. Rõ ràng, rõ ràng người cứu chàng là ta… là ta đã chăm sóc chàng ba năm trời.

Hà Gia Dư lại giả danh ta, vì thế cố ý làm khàn giọng nói của chính mình.

Nhưng ta lại không thể nói ra sự thật này, bởi vì ta đã dùng chàng để đổi lấy trăm lượng vàng và thân phận tiểu thư tướng phủ.

2

Nhặt được Xá Hoài là khi ta đang hái thuốc trên núi. Khi ấy, toàn thân chàng đầy máu, nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt. Nhìn bộ giáp trên người chàng, ta nhận ra đây là chiến sĩ bảo vệ giang sơn nên không chút do dự mang chàng về nhà.

Suốt ba ngày ba đêm không ngủ canh giữ bên giường, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại. Việc đầu tiên chàng nói là muốn trở về chiến trường.

Nhưng trời xanh không chiều lòng người, đôi mắt của chàng đã không còn sáng. Chàng giận dữ, đập phá đồ đạc trong phòng, đau đớn gào thét.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn, ta cũng nổi cơn tức giận, nói:

“Ta có thể chữa mắt cho ngươi, nhưng phải có điều kiện.”

Chàng sốt ruột nhưng lại đầy cảnh giác, hỏi:

“Điều kiện gì?”

“Bạc vàng ngàn lượng” bốn chữ ấy xoay quanh miệng ta hai lần, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chàng, đầu óc nóng lên, lời nói lại tự dưng buột ra:

“Ta muốn ngươi!

Cứu mạng chi ân, lấy thân báo đáp, không quá đáng chứ?”

Chàng ngẩn người tại chỗ, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc lẫn chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nói:

“Được. Nếu ngươi chữa được mắt ta, ta sẽ cho ngươi làm chính thất.”

Thoắt cái ba năm trôi qua. Những lúc động tình, chàng thường trêu chọc ác ý:

“Không phải là ngươi muốn ta lấy thân báo đáp à? Sao bây giờ chỉ biết nói không cần?”

Ta thoát khỏi hồi tưởng, yến tiệc đã qua hơn nửa. Nhân lúc không ai chú ý, ta lặng lẽ rời đi. Nhưng chưa đi được bao xa, ta đã bị mấy tiểu thư nhà quyền quý chặn lại, buông lời khó nghe :

“Nghe nói ngươi muốn mượn danh tướng phủ để gả vào nhà tốt?”

“Như ta mà nói, loại thân thích tâm tư bất chính thế này, chắc chắn là không đoái hoài.”

Bọn họ từng người từng người một lời qua tiếng lại, giễu cợt ta. Nhìn ánh mắt họ đố kỵ với Hà Gia Dư, hẳn là không thể làm gì nàng ta, nên mới quay sang trêu đùa ta cho hả giận.

Ta âm thầm chịu đựng. Trong lòng đã có ý định rời khỏi nơi đây, nếu bây giờ đắc tội với những tiểu thư danh môn này, chắc chắn sẽ rước lấy phiền phức, tướng phủ cũng không thể ra mặt thay ta.

Lúc này, một nữ tử áo hồng cười nói:

“Biểu thúc của ta thích những cô nương xuất thân bần hàn như ngươi, chi bằng ta giới thiệu ngươi làm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu. Dù sao ngài ấy tuy lớn hơn ngươi hai, ba chục tuổi, nhưng có kinh nghiệm, biết thương người. Ngươi cũng coi như được phượng hoàng đậu cành cao.”

Ta tin rằng, nếu biểu thúc của nàng ta thực sự đến tướng phủ hỏi cưới, thì dưới danh nghĩa cô cô và thúc thúc của ta, bọn họ sẽ lập tức đồng ý.

Sắc mặt ta tối sầm, muốn rời đi nhưng bị chặn kín.

“Quả nhiên là người quê mùa, không biết phép tắc, chưa nghe hết đã muốn bỏ đi.”

“Sao vậy, ngượng ngùng rồi sao?”

Dù tính ta hiền lành, nhưng không phải là kẻ mặc người chèn ép nên liền nói:

“Sao ngươi không giới thiệu những người bạn này của ngươi cho biểu thúc nhà ngươi?”

“To gan!”

Nữ tử áo hồng giận dữ:

“Ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta chỉ biết biểu thúc của ngươi có ba mươi lăm phòng thiếp thất, chúc ngươi cùng phu quân tương lai của mình vượt qua được thành tích ấy.”

Lời ta vừa dứt, nàng ta liền giơ tay, một cái tát định giáng xuống mặt ta.

“A!”

Một mũi tên trúc tinh xảo rơi xuống đất ngay trước mặt nàng ta, khiến nàng ta hoảng hốt lùi lại, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

“Xin lỗi, trượt tay.”

Xá Hoài bước tới, ôn hòa nói:

“Ngày khác, nhất định ta sẽ đến tận cửa nhận lỗi.”

Thì ra cách chỗ này không xa có một nhóm người đang chơi trò ném hồ.

Một nhóm tiểu thư quyền quý nào dám nhận lời, liên tục xua tay từ chối.

Hà Gia Dư tìm đến, thấy ta thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Nơi này mọi người đều đang chờ ngài trổ tài đấy.”

Hà Gia Dư thân mật kéo tay áo của Xá Hoài.

Xá Hoài theo bước nàng ta rời đi. Hai người sóng vai, chàng kiên nhẫn lắng nghe nàng líu lo không ngừng.

Ta không khỏi nhìn theo, ngẩn ngơ xuất thần.

Xá Hoài từ đầu đến cuối, chưa hề liếc nhìn ta một lần.

3

Xá Hoài rời đi, các tiểu thư quyền quý kia cũng thôi lời cay nghiệt.

“Nể tình ngươi và Hà gia có chút quan hệ thân thích, lần này bọn ta tha cho ngươi.”

Nói xong, họ ung dung rời đi.

Chút quan hệ thân thích?

Họ không biết, thực ra ta là dị bào tỷ của Hà Gia Dư.

Từ khi có ký ức, ta đã cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau, sống nhờ vào việc hái thuốc. Mẫu thân tuy tinh thông y thuật, nhưng thân phận nữ nhân không được phép hành nghề y. Nếu cứu sống người, còn được cảm ơn; nhưng nếu thất bại, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu bà.

Cuộc sống của chúng ta khốn khó, đến năm ta mười ba tuổi, mẫu thân qua đời. Trước khi mất, bà nói với ta, phụ thân ta là một quan lớn tại kinh thành.

Ba năm trước, khi tướng phủ tìm kiếm Xá Hoài, họ cũng tiện thể tìm thấy ta.

Phụ thân ta với dáng vẻ cao cao tại thượng, đã nói:

“Mẫu thân ngươi tuy chỉ là một người hái thuốc, nhưng ngươi xác thực là nữ nhi của Hà Thiên Thành ta.

Nữ nhân vốn không nên xuất đầu lộ diện, còn ngươi thì lại sống cùng một nam nhân trong một phòng, thật là không biết xấu hổ!

Ta có thể đón ngươi về phủ, còn về Xá Hoài thì để Gia Dư chăm sóc.”

Vị phụ thân mà ta từng tưởng tượng hàng vạn lần, lần đầu tiên gặp mặt đã đẩy ta xuống tận bùn đất.

Mẫu thân ơi, người rõ ràng nói ông ấy yêu thương người, chỉ vì bị ép làm phò mã nên mới đành phải thành thân cùng người khác.

Có phải nam nhân trên đời đều như vậy hay không?

Nếu Xá Hoài biết thiên kim của tướng phủ si mê chàng đến vậy, liệu chàng có lập tức hủy bỏ hôn ước với ta?

Có lẽ là sẽ.

Bởi vì chàng chưa bao giờ nói rằng chàng thích ta.

Chàng thích trêu đùa ta, thích nhìn ta giận dữ bất lực, thích thấy ta không phản kháng, thích tùy ý điều khiển ta… nhưng lại không thích ta.

Ta còn nhớ rõ, có lần chàng cắn lấy tai ta, khẽ nói:

“Hà Tư Quân, ta có phải là nam nhân đẹp nhất mà ngươi từng gặp không?

Có phải chăng ngươi thường hay dùng ơn cứu mạng ép người ta thành thân với mình? Kết quả chỉ có mỗi ta bị ngươi lừa.”

Nét mặt chàng khi ấy đầy hung hãn, chắc chắn hận ta vì đã dùng ân tình trói buộc, như thể muốn nuốt chửng ta.

Ta bất lực, giọng nói nghẹn lại, một chữ cũng không thể thốt nên lời.

Chàng đối với ta luôn là lạnh nhạt, nhưng trước Hà Gia Dư thì lại dịu dàng nhẫn nại.

Chàng dù hung dữ đến thế, nhưng không hiểu sao ta vẫn không thể quên được chàng. Không quên được dáng vẻ chàng gọi tên ta, từng lần từng lần.

Giờ đây, không còn ai gọi ta là “Hà Tư Quân” nữa.