8
Ta ngồi trước rèm cửa, ăn bánh quế hoa do Triệu Thận chuẩn bị, chờ hắn thay xong y phục.
Triệu Thận thay triều phục, chỉ mặc áo lót vàng nhạt liền bước ra tìm ta.
Nói thực lòng, Triệu Thận dung mạo cũng rất tuấn tú.
Không giống như Tống Bá Diêu anh hùng bức người, hắn mang vẻ phong lưu tự tại, một công tử hào hoa khiến người khác nhìn thấy liền cảm thấy dễ chịu.
Triệu Thận búng ngón tay một cái, cười cợt hỏi:
“Có phải thấy trẫm rất anh tuấn không?”
Ta giật mình hoàn hồn, liếc mắt xem thường hắn: “Ngươi có thể khoác thêm kiện y sam được không?”
“Đây là tẩm cung của trẫm, trẫm muốn mặc thế nào thì mặc.”
Ta chỉ vào mình, nói: “Ở đây còn có một cô nương như hoa như ngọc, truyền ra ngoài thật không hay.”
Hắn nhướng mày, làm bộ ngạc nhiên: “Ồ, suýt nữa quên mất ngươi là nữ nhi.”
“Ngươi…”
Ta giơ tay định đánh hắn, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng, bắt lấy tay ta.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, ta chợt cảm thấy một tia khác thường truyền qua ống tay áo, lập tức giật tay về.
Hắn ngẩn người nhìn ta, khẽ nhếch môi nói: “Thật có chút dáng vẻ của một cô nương rồi.”
Ta bốc một miếng bánh quế hoa nhét vào miệng hắn, lẩm bẩm nói:
“Ta vốn là một cô nương mà.”
Hắn gật gù, cười nhạt: “Có người trong lòng rồi quả nhiên khác biệt.”
Ta nhìn hắn, khẽ nói: “Ta…”
“Ngươi có biết tâm tư của hắn không?”
“Ngươi còn nhớ Kiều Thanh Diệu không?”
Triệu Thận nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Ta đối diện ánh nhìn ấy, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hoảng hốt vô cớ.
“Nàng ta giết chết tướng quân nước địch. Hôm qua Tống Bá Diêu đến tìm ta, bảo ta đừng trị tội nàng, nói rằng nàng cũng chỉ là vì báo quốc mà thôi. Ta liền hỏi hắn, nếu quan tâm như vậy, có phải hắn thích cô nương nhà họ Kiều không…”
“Đừng nói nữa.”
Ta đứng dậy, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, khiến ta thở không thông.
Tâm trí rối bời, lúc này ta chỉ muốn tìm một nơi không người để yên tĩnh một mình.
Triệu Thận cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng ta vội vã rời đi, khẽ thở dài.
Ngươi thật không thể quay đầu nhìn ta lấy một lần sao…
9
Nghe nói Tống Bá Diêu cầu thân với cô nương nhà họ Kiều.
Thái hậu đương nhiên vui mừng, thay mặt Triệu Thận gật đầu đồng ý.
Ta cả ngày trốn trong phủ Phó gia, nha hoàn thấy ta không vui liền tìm đủ mọi cách kể chuyện để dỗ dành.
Thế nhưng, chẳng thể khiến lòng ta bớt trống trải.
“Xin lỗi…”
Ta nhìn Triệu Thận, khẽ cười khổ.
“Ngươi xin lỗi làm gì? Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ không từ chối, phải không?”
Triệu Thận lặng im, không nói một lời.
Ta đứng dậy, vỗ nhẹ vai hắn, cười nhạt:
“Lâu rồi chưa gặp Thái hậu, ta muốn đến thăm người.”
Hắn cũng đứng lên theo: “Ta đưa ngươi đi.”
Thái hậu thấy ta cùng Triệu Thận đến thăm, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Bà cho bày một bàn đầy món hoa thực để mời chúng ta thưởng thức.
Thế nhưng, lòng ta không vui, nhìn những món mà ngày thường ta ưa thích, bỗng dưng chẳng muốn ăn.
“Y Lạc, ngươi không phải rất thích những món này sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn Thái hậu, khẽ cười, đang định nói gì thì Triệu Thận đã vội cướp lời:
“Nàng ấy trước khi đến đây đã ăn no rồi.”
Thái hậu gật đầu, nhìn chúng ta với ánh mắt ôn hòa.
“Y Lạc, ngươi thấy đứa nhỏ nhà ta có thích hợp làm phu quân không?”
Nghe vậy, Triệu Thận đang ăn hoa thực bỗng bị sặc, ho khan một trận.
Ta cười thầm, nhìn hắn nháy mắt một cái.
Triệu Thận liếc ta một cái, hiểu ý, liền đáp:
“Mẫu hậu, ta và Y Lạc không có tình cảm nam nữ.”
Thái hậu nhìn hắn, hỏi:
“Ngươi thật sự không có tình cảm với Y Lạc?”
Triệu Thận khựng lại một chút, rồi gật đầu.
“Những món đồ nhỏ mà nước láng giềng tiến cống, ngươi chẳng thiếu thứ gì đều đưa cho Y Lạc. Rõ ràng công việc bận rộn, nhưng lại luôn tranh thủ thời gian rảnh đến phủ Phó tìm Y Lạc…”
“Mẫu hậu!”
10
Lời của Thái hậu còn chưa dứt, Triệu Thận đã kéo ta rời khỏi cung.
Nhìn hắn sải bước vội vã, ta mới dần dần hoàn hồn.
Hoàng đế mới lên ngôi ba năm, triều cục còn chưa ổn định, lý ra nên ngày đêm bận rộn mới phải.
Thế nhưng mỗi khi ta muốn tìm hắn, dường như hắn đều ở đó.
“Triệu Thận.”
Ta gọi hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn ta như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, rồi khẽ cười nói:
“Ngươi sẽ không thật sự tin lời thái hậu chứ?”
“Hử?”
Triệu Thận khẽ cười:
“Ta đưa đồ chơi cho ngươi, là vì ta không thích chúng. Ta nghĩ ngươi sẽ thích, cho người khác thì chẳng bằng cho ngươi. Còn việc tranh thủ thời gian tìm ngươi, cũng chỉ là sợ ngươi vì chuyện của Tống Bá Diêu mà đau lòng. Ta thực sự không có…”
“Triệu Thận.”
Ta nhìn đôi tai hơi ửng đỏ của hắn:
“Ngươi nói dối tai sẽ đỏ.”
Hắn khựng lại, có chút ngẩn người, vô thức đưa tay sờ tai mình.
Chúng ta đứng lặng một hồi lâu, không ai nói thêm điều gì.
Một lát sau, hắn khẽ gọi ta.
“Thẩm Y Lạc.”
Ta nắm chặt vạt áo, khẽ đáp: “Ừm?”
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
“Trẫm thích ngươi.” Hắn cười khổ một tiếng: “Còn lâu hơn thời gian ngươi thích Tống Bá Diêu.”
Ta sớm đã đoán được câu trả lời này, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, ta lại không biết nên nói gì.
Triệu Thận bỗng vỗ nhẹ vai ta, mỉm cười như gió xuân ấm áp.
Ta thoáng rung động trong lòng, bất giác cũng mỉm cười theo hắn.
“Trẫm thích ngươi là phúc phận của ngươi, ngươi có thể tìm góc nào đây để thầm cười trộm rồi.”
Ta đẩy hắn một cái, hắn cũng không chịu yếu thế, đánh nhẹ lại ta.
Hắn luôn như vậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để xoa dịu sự bối rối của ta.
Dù trong lòng hắn có không vui đến đâu, hắn cũng không bao giờ để ta cảm nhận chút nào.
Có một bằng hữu như hắn, thật sự là phúc phận của ta.
11.
Ta biết tin ngày thành thân của Tống Bá Diêu, là do Triệu Thận chạy đến báo với ta.
Hắn nói một hồi lâu mà chẳng biết nên mở lời thế nào cho phải.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.” Nhìn bộ dạng của hắn, ta bỗng thấy buồn cười: “Nửa tháng sau thành thân phải không?”
Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn ta chăm chú, không nói thêm lời nào.
Ta vốn định cười với hắn để hắn an tâm, nhưng cuối cùng, lại chẳng cười nổi.
Chống cằm, ta khẽ thở dài một tiếng.
Nghe thấy ta thở dài, hắn thoáng lo lắng, ngập ngừng hồi lâu.
Hắn lục lọi khắp người, rồi không biết từ đâu lấy ra một con rối gỗ đưa đến trước mặt ta.
Nhìn con rối mặc áo vàng, đôi mắt còn được khắc thêm giọt nước mắt, vẻ mặt đầy uất ức, ta bất giác bật cười.
“Đây là ngươi à?”
“Trẫm hy sinh vì nghĩa lớn, đem bản thân tặng cho ngươi. Ngươi không vui thì cứ đánh hắn đi.”
Bộ dạng hắn như thể vì nước quên thân, khiến lòng ta càng thêm áy náy.
“Triệu Thận.” Ta nhìn hắn, khẽ nói: “Cảm tạ.”
Hắn bị lời nói nghiêm túc của ta làm cho ngượng ngùng, liền giơ tay đánh nhẹ vào con rối.
Hắn nhìn ta, giọng dịu dàng: “Cứ tùy ý đánh đi, trẫm sẽ không thấy đau.”
Ta cũng giơ tay đánh nhẹ vào con rối.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, ta lại thấy xót xa, chẳng nỡ ra tay mạnh hơn.
“Ngươi… có đi không?”
Ta biết hắn hỏi đến hôn lễ của Tống Bá Diêu.
“Đi.” Ta vuốt nhẹ con rối trong tay: “Hắn chắc chắn rất muốn chúng ta cùng đến.”
“Vậy ngươi…”
“Ta không sao.” Ta mỉm cười: “Ta cũng đâu thể ép buộc hắn thích ta.”
Ánh mắt hắn khẽ động, lặng lẽ gật đầu.
Phải rồi, ta cũng đâu thể ép ngươi thích ta.
12.
Ta từng thấy Tống Bá Diêu mặc chiến bào, oai phong lẫm liệt giữa chiến trường.
Ta cũng từng thấy Tống Bá Diêu mặc thường phục, thư sinh nhã nhặn, đầy học thức.
Chỉ duy nhất ta chưa từng thấy hắn mặc hồng y, ôn hòa nhã nhặn, tựa như một vị tân lang.
Hắn nhìn Kiều Thanh Diệu , ánh mắt dịu dàng đến cực điểm.
Ta đứng bên cạnh nhìn, trong lòng nghĩ, quả thực đây là một đôi tài tử giai nhân, nhân duyên trời định.
Triệu Thận siết nhẹ tay ta, ta không tránh né.
Lúc này ta thực sự cần sự an ủi từ hắn.
Tống Bá Diêu cùng Kiều Thanh Diệu bước đến, nhìn đôi tay chúng ta nắm chặt, nở nụ cười rạng rỡ.
“Cuối cùng hai người cũng ở bên nhau rồi.”
Ta khẽ cười, nghiêng người gần về phía Triệu Thận một chút, nói:
“Tống tướng quân cưới được người trong lòng, nhất định phải phu thê hòa thuận, đời đời bình an.”
Hắn đáp lại: “Hai người cũng vậy.”
Tống Bá Diêu nắm tay Kiều gia cô nương, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
Ta ngước nhìn, lại thấy Kiều Thanh Diệu cũng đang nhìn ta.
Trong lòng bỗng trầm xuống, ánh mắt nàng ta dường như mang theo vài phần địch ý.
Trên đường về, ta cùng Triệu Thận ngồi trong xe ngựa, cả hai đều không nói gì.
Ta nhìn ra bên ngoài, tâm trí lơ đãng, có chút buồn chán.
Triệu Thận ngồi đối diện bỗng đứng dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
“Nếu không có con rối trong tay, ngươi cứ đánh ta đi.”
Ta thoáng sững người, rồi mới hiểu ý hắn, bật cười khẽ:
“Ta không khó chịu đến vậy.”
Triệu Thận lại ghé sát thêm chút nữa, nói:
“Mệt rồi sao? Mượn vai ta tựa một lát.”
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, trong mắt hắn dịu dàng đến cực điểm, giống như ánh mắt Tống Bá Diêu dành cho nàng ấy vậy.
Lòng ta khẽ rung động, tựa đầu lên vai hắn.
Thân mình hắn bỗng dưng cứng đờ, dường như không ngờ ta lại thật sự dựa vào.
Hắn hồi hộp đến nỗi không dám cử động, ta khẽ bật cười, thấy bộ dáng hắn lúc này lại có vài phần… đáng yêu.