Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 29

9:38 chiều – 27/12/2024

Chương 23

Tạ Hằng vừa trở lại chỗ ngồi, Tạ Đạm đã đặt ly rượu xuống, đi về phía hắn và ngồi tự nhiên bên cạnh.

“Ta đến từ sớm mà chẳng thấy ngươi đâu, còn tưởng ngươi hôm nay không tới.”

Tạ Hằng hờ hững liếc hắn, không chút khách khí nói:
“Nhị hoàng tử tai mắt khắp nơi, chẳng lẽ lại không biết ta đến hay chưa?”

Tạ Đạm cúi mắt, không đáp lời.

Tạ Hằng làm như vô tình quét mắt một vòng xung quanh, cố gắng tìm ra người hắn nghi ngờ ban nãy. Nhưng vốn dĩ hắn không thích giao du với triều thần, những người này phần lớn hắn không nhận ra. Một cái nhìn thoáng qua, gần như toàn là những gương mặt xa lạ.

Nhưng người bên cạnh hắn lại là kẻ biết rất rõ về những nhân vật này.

Tạ Hằng thu ánh mắt lại, hỏi:
“Nhị hoàng tử đến bao lâu rồi?”

Tạ Đạm đã quen với tính khí của Tạ Hằng, cũng không để tâm đến lời vừa rồi của hắn, đáp lại một cách chân thật:
“Được hơn nửa canh giờ rồi.”

Tạ Hằng khẽ “ồ” một tiếng, vô tình ngước mắt liền thấy Tạ Thiệu đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía Kiều đại nhân.

Kiều đại nhân dù vẫn giữ vẻ mặt cung kính, nhưng so với thường ngày lại có phần ôn hòa hơn. Tạ Hằng nhướng mày, hỏi:
“Ban nãy có chuyện gì xảy ra?”

Tạ Đạm cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, trầm giọng nói:
“Phụ hoàng đã đến, công khai chọn thái phó cho thái tử.”

Không cần Tạ Đạm phải nói rõ, Tạ Hằng cũng biết người được chọn là ai.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Đạm, mỉa mai nói:
“Kiều gia qua nhiều thế hệ làm đế sư, nhị hoàng tử lại thêm một lần thất thế rồi.”

Ánh mắt Tạ Đạm trầm lắng, nét mặt thoáng chút u tối.

Tạ Hằng nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt:
“Muốn gỡ gạc lại một ván không?”

Tạ Đạm sửng sốt, quay sang nhìn Tạ Hằng.

Người ngoài đều cho rằng Tạ Hằng đã đứng về phía hắn, nhưng chính Tạ Đạm biết rõ, Tạ Hằng chưa bao giờ cam kết bất cứ điều gì với hắn, cũng không quan tâm đến cuộc đấu tranh giữa hắn và thái tử. Đây là lần đầu tiên, Tạ Hằng bày tỏ ý định rõ ràng.

A Hằng, ngươi…

“Không muốn thì thôi.”

Tạ Hằng hờ hững ngắt lời, đưa tay định lấy ly rượu trên bàn. Nhưng vừa chạm đến ly rượu, Tạ Đạm đã giữ lấy cổ tay hắn, cau mày nói:
“A Hằng, rượu này rất mạnh, để ta bảo người đổi sang rượu trái cây.”

Tạ Hằng liếc mắt lạnh lùng:
“Nhị hoàng tử quản hơi nhiều rồi.”

Tạ Đạm trước nay luôn mềm mỏng với Tạ Hằng, nhưng lần này, hắn không buông tay.

Tạ Thiệu, vừa chúc rượu xong với Kiều đại nhân, đang định quay về chỗ Tạ Hằng thì nhìn thấy cảnh tượng này. Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua bàn tay giao nhau của hai người, rồi đổi hướng bước về phía Kiều Tương Niên.

Tạ Hằng và Tạ Đạm im lặng đối đầu vài giây. Cuối cùng, Tạ Hằng mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tạ Đạm, cau mày:
“Được rồi, không uống là được chứ gì!”

Tạ Đạm lúc này mới buông tay.

A Hằng có cách nào không?

Sau khi dặn dò người hầu đổi rượu, Tạ Đạm quay sang hỏi Tạ Hằng.

Tạ Hằng ngả người dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn vào đĩa hạt óc chó trên bàn, hỏi với vẻ thờ ơ:
“Trước ta, ai vừa quay lại yến tiệc?”

Tạ Đạm cầm lấy một quả óc chó, dễ dàng bóp vỡ nó trong lòng bàn tay, vừa bóc vỏ vừa nói:
“Trước ngươi, khoảng hơn mười người đã trở lại.”

Tạ Hằng nhíu mày:
“Nhiều vậy?”

Tạ Đạm gật đầu, đặt những mảnh hạt đã bóc vào đĩa trước mặt Tạ Hằng, đáp:
“Hôm nay là yến tiệc Quỳnh Lâm, mọi người đều vui vẻ, không tránh khỏi uống nhiều rượu. Vì vậy, không ít người rời tiệc giữa chừng để đi nhà xí.”

Không đợi Tạ Hằng hỏi thêm, Tạ Đạm tiếp tục:
“Trong vòng một khắc trước khi ngươi về, những người quay lại bao gồm Kiều nhị gia, các đại nhân thuộc Binh bộ, Hình bộ Thượng thư và Thị lang, Lại bộ Thị lang, Trung thừa Ngự sử đài, Đại Lý Tự Khanh, Thiếu Khanh, và một số tân khoa tiến sĩ.”

Tạ Hằng nhanh chóng loại trừ:
“Giọng của Kiều nhị gia ta nghe quá quen, đương nhiên không phải hắn. Người phụ nữ gọi ‘đại nhân’, tiến sĩ chưa nhậm chức thì không thể, vậy còn lại những ai?”

Tạ Đạm suy nghĩ, rồi trả lời:
“Những người trong độ tuổi bốn mươi đến năm mươi, biết võ công, bao gồm Hình bộ và Binh bộ Thượng thư, Thị lang hai bộ này, Lại bộ Thị lang, Trung thừa Ngự sử đài, Đại Lý Tự Khanh, và tân khoa bảng nhãn Cao Ngu Thành.”

Tạ Hằng nghe mà cảm thấy nhức đầu.
“Sao lại nhiều người biết võ công vậy?”

Tạ Đạm nhạy bén nhận ra điều gì từ lời nói của Tạ Hằng, thuận tay đẩy đĩa hạt óc chó về phía hắn:
“A Hằng, ngươi chẳng lẽ đã bắt gặp chuyện gì sao?”

Tạ Hằng không khách sáo nhận lấy đĩa hạt óc chó, nhón một miếng bỏ vào miệng, mơ hồ đáp:
“Bắt gặp một chuyện lớn.”

Tạ Đạm sững người:
“Chuyện gì?”

Tạ Hằng ra hiệu cho Tạ Đạm ghé tai lại gần, hạ giọng nói:
Ngoại tình, bán nước.

Con ngươi Tạ Đạm co rút mạnh, bàn tay đặt trên đầu gối lập tức siết chặt thành nắm đấm, nhưng rất nhanh sau đó hắn buông lỏng, trầm giọng hỏi:
“Ngươi có bị phát hiện không?”

Bắt gặp bí mật kinh thiên động địa như vậy, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ rước họa sát thân!

Tạ Hằng vẫn bình tĩnh ăn hạt óc chó, gật đầu:
“Ừ, bị phát hiện rồi.”

Trong lòng Tạ Đạm như có sóng lớn cuộn trào.

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói của hắn vẫn hơi nặng:
“Ngươi chạy ra hậu hoa viên làm gì chứ!”

Tạ Đạm vốn nổi tiếng lạnh lùng nghiêm nghị, thường ngày luôn giữ vẻ mặt lạnh như băng, thêm khí thế áp bức, khiến không ít người e sợ. Khi hắn nổi giận, hiếm có ai dám nhìn thẳng. Nhưng Tạ Hằng lại quay đầu, đối mặt thẳng với ánh mắt của hắn:
“Ngươi đang gầm lên với ta đấy à?”

Tạ Đạm cố nén cơn giận, quay mặt đi:
“Không.”

Tạ Hằng hừ lạnh, đặt mạnh đĩa hạt óc chó trống rỗng xuống bàn, sau đó lại tựa người ra sau, dáng vẻ lười biếng.

Sau một lúc im lặng, Tạ Đạm nhặt hai quả óc chó lên, dùng lực mạnh tay bóp vỡ chúng.

Âm thanh giòn tan liên tiếp vang lên, khiến các thế tử và công tử ở bàn bên cạnh phải liếc mắt nhìn sang. Nhìn thấy sắc mặt đầy sát khí của Tạ Đạm và vẻ lạnh lùng u ám của Tạ Hằng, họ chỉ biết lặng lẽ nuốt nước bọt, rồi viện cớ nâng ly tránh xa, để tránh bị cuốn vào.

Một lát sau, Tạ Đạm lại bóc xong một đĩa hạt óc chó, đưa qua cho Tạ Hằng.

Tạ Hằng nhận lấy, càu nhàu:
“Đừng tưởng ngươi bóp nát được hạt óc chó là dọa được ta!”

Tạ Đạm bình thản đáp:
“Không có ý đó.”

“Trừ tuổi tác và biết võ công, ngươi có nhớ gì khác về người đó không?”

Nếu đã bị phát hiện, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua A Hằng. Giờ đây, chỉ có cách tiên hạ thủ vi cường!

Tạ Hằng nhìn chằm chằm Tạ Đạm, cắn mạnh một miếng hạt óc chó:
“Không có!”

Tạ Đạm cau mày thật chặt.

Hắn biết Tạ Hằng không nói dối trong chuyện này. Nếu đối phương đang ở trong bóng tối còn họ thì sáng tỏ, tình hình sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Tạ Hằng ăn hết đĩa hạt óc chó, lại đặt mạnh đĩa xuống, nói:
“Nếu nhị hoàng tử có thể tóm được kẻ đó, chính là lập đại công.”

Tạ Đạm im lặng rót một ly rượu trái cây cho Tạ Hằng, bình thản nói:
“Chuyện này giao cho ta. Mấy ngày tới ngươi đừng ra ngoài.”

Tạ Hằng uống cạn ly rượu trong một hơi, lạnh giọng hừ:
“Ngươi không quản được việc ta có ra ngoài hay không.”

Nói xong, hắn đứng dậy, không quay đầu lại mà rời đi.

Tạ Đạm nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt lóe lên sát ý.

Hắn gọi một thị vệ thân cận, dặn dò:
“Phái vài ám vệ âm thầm bảo vệ thế tử.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi thở dài nói:
“Đừng để hắn phát hiện.”

Nếu không lại bị làm ầm lên, nói rằng ta giám sát hắn.

Về phía Lưu Tương và nhóm người của nàng.

Họ mất hơn một canh giờ để tìm thấy con mèo và giao nó cho Trọng Vân. Lúc này, yến tiệc Quỳnh Lâm đã gần kết thúc, không còn lý do gì để họ ở lại, nên tất cả chào nhau rồi ai về nhà nấy.

Dưới ánh trăng, Lưu Tương và Tống Trường Sách sóng vai đi chậm rãi, bóng của họ kéo dài trên nền đất.

Tay Lưu Tương nắm lấy chuôi kiếm, nhưng lòng bàn tay nàng lại cảm thấy nóng ran, như thể điều nàng cầm không phải là thanh kiếm lạnh lẽo, mà là vòng eo kia, hình ảnh đang không ngừng lặp lại trong đầu nàng.

Tống Trường Sách ôm kiếm, nhìn vào khoảng không trước mặt. Đôi mắt hắn, vì men say, thoáng chút mơ màng.

Cả hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng, bước đi trong im lặng một đoạn dài.

Đến khi rẽ vào con hẻm dẫn đến Tướng quân phủ, Lưu Tương mới nhận ra hôm nay Tống Trường Sách yên tĩnh một cách lạ thường. Nàng nghiêng đầu, giơ tay vẫy trước mặt hắn:
“Nghĩ gì vậy?”

Tống Trường Sách nghiêng đầu nhìn nàng trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu như để xua tan men say:
“Không có gì.”

Chắc chắn là do say rượu, hắn mới nảy sinh một chút cảm giác không rõ nguồn cơn như vậy.

Lưu Tương cau mày nhìn hắn:
“Thật sao?”

Tống Trường Sách khẽ ừ, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thầm:
“Biên cương không có ánh trăng đẹp thế này, không có rượu ngon như thế, cũng không có mỹ nhân khiến người ta mê mẩn.”

“Nhưng vì sao, ta lại muốn quay về biên cương?”

Lưu Tương ngẩng đầu nhìn theo hắn.

Trăng cao vằng vặc, đầy trời sao lấp lánh, quả là một cảnh đẹp hiếm có.

“Nhìn một lúc chứ?”

Nàng chạm nhẹ vào cánh tay hắn, nói:
“Không biết bao giờ chúng ta mới lại trở về kinh thành.”

Tống Trường Sách bị Kiều Hựu Niên kéo đi nhận huynh đệ, uống không ít rượu. Tuy việc đi tìm mèo đã khiến hắn tỉnh táo hơn, nhưng phản ứng vẫn hơi chậm. Một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu:
“Ngươi nói đúng, chúng ta cuối cùng vẫn phải quay về biên cương.”

Nửa nén nhang sau, hai người đã nhảy lên mái nhà của Tướng quân phủ.

Tống Trường Sách nằm dài trên mái nhà, hai tay gối sau đầu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao:
“Đẹp thật.”

Lưu Tương chống tay ra sau, nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm:
“Ừ, đẹp.”

Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Một người cười đến híp cả mắt, người kia lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má.

Tiếng cười của họ làm kinh động đến quản gia già. Ông cầm đèn lồng, đi loanh quanh vài vòng để xác định xem người trên mái nhà là ai. Nhìn thấy rõ rồi, ông hoảng hốt kêu lên:
“Tiểu thư, Tống công tử, sao hai người lại trèo lên mái nhà thế này?”

Tiếng cười đột ngột ngừng lại.

Lưu Tương và Tống Trường Sách ngoái đầu nhìn quản gia, sau đó lại nhìn nhau, rồi vội vàng đứng dậy, cầm kiếm nhảy xuống đất.

“Ôi, từ từ thôi, từ từ thôi!”

Quản gia già lo lắng kêu lên:
“Trời tối thế này, nhỡ ngã thì làm sao đây?”

Khi hai người đến gần, mùi rượu phả vào mặt. Quản gia lập tức cau mày:
“Tiểu thư lại uống rượu rồi phải không?”

Lưu Tương vội vàng đẩy Tống Trường Sách lên phía trước:
“Không phải ta, là hắn uống.”

Tống Trường Sách cười hì hì, gật đầu lia lịa:
“Ừm, đúng vậy, là ta uống, tiểu thư không uống.”

Quản gia nhìn thấy bước chân của Tống Trường Sách hơi lảo đảo, liền đưa tay định lấy thanh kiếm trong tay hắn:
“Uống nhiều thế này, còn cầm kiếm làm gì, nhỡ làm mình bị thương thì sao?”

Thanh kiếm của Tống Trường Sách rất nặng, đương nhiên hắn không thể đưa cho quản gia già được, nên theo bản năng lùi lại. Không ngờ bước chân hắn lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào. Lưu Tương phản ứng nhanh, kịp thời đỡ sau lưng hắn, rồi cầm lấy kiếm trong tay hắn:
“Lão gia nói đúng, đã say thế này thì không nên cầm kiếm nữa. Để ta cầm giúp ngươi.”

Tống Trường Sách nhìn nàng hai lần mới nhận ra, rồi ngơ ngẩn gật đầu:
“Ồ, được thôi.”

Quản gia già lập tức kéo Tống Trường Sách đi về phía viện của hắn:
“Muộn thế này rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Lưu Tương ôm hai thanh kiếm, vừa đi theo sau vừa phụ họa:
“Đúng đúng, mau về nghỉ đi.”

Tống Trường Sách ngoan ngoãn để quản gia dắt đi, còn khoác tay ông, hỏi:
“Vì sao đến giờ này mà lão gia vẫn chưa đi ngủ?”

Quản gia già giơ đèn lồng lên, chiếu sáng đường phía trước, vừa đi vừa căn dặn:
“Cẩn thận, đi chậm thôi.”

“Xuân Vọng nói hai người chưa về, nên ta đợi ở đây.”

Quản gia già ngoái đầu nhìn Lưu Tương, hỏi:
“Tiểu thư có thấy đường không?”

Lưu Tương, lúc này đang lén giẫm lên bóng của hai người họ, nghe thấy vậy liền vội vàng bước nhanh lên trước. Nàng dùng một tay ôm hai thanh kiếm, tay còn lại đưa ra để đỡ lấy Tống Trường Sách.

Lưu Tương đỡ lời quản gia già:
“Ta nhìn thấy rõ mà, Lưu gia gia cứ chậm rãi bước đi thôi. Đã khuya thế này, Lưu gia gia không cần phải đợi chúng ta, nên nghỉ ngơi sớm mới phải.”

Quản gia già cười hiền hòa:
“Các ngươi không về, ta cũng chẳng ngủ yên. Hơn nữa, người già rồi, giấc ngủ cũng ngắn, chi bằng ra đây đợi, nhìn thấy các ngươi về thì ta mới an tâm.”

“Vậy lần sau chúng ta sẽ về sớm hơn.” Lưu Tương nói:
“Không để Lưu gia gia phải chờ nữa.”

“Hôm nay là yến tiệc Quỳnh Lâm, về muộn cũng không sao.” Quản gia già đáp, rồi nhìn sang Tống Trường Sách:
“Nhưng lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, hại sức khỏe.”

Lưu Tương thò đầu qua nhìn Tống Trường Sách, nói:
“Nghe rõ chưa? Lưu gia gia đã bảo sau này không được uống nhiều thế nữa.”

Tống Trường Sách gật đầu thật mạnh:
“Ừ, lần sau ta sẽ về sớm, cũng không uống nhiều nữa!”

Dưới ánh trăng dịu dàng, làn gió đêm mát lành, ba người vừa đi vừa nói cười trong hành lang, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Sau yến tiệc Quỳnh Lâm, mười tiến sĩ mới được tuyển vào Hàn Lâm Viện, bao gồm cả ba người đứng đầu kỳ thi đình.

Chử Công Hiến được phong làm Biên tu, những người khác làm Kiểm thảo.

Kiều Tương Niên, sớm hơn nửa năm đã vào Hàn Lâm Viện, hiện cũng giữ chức Biên tu.

Kiều và Chử cùng trở thành đồng liêu, đều rất vui vẻ. Sau một thời gian làm việc chung, hai người ngày càng khâm phục lẫn nhau. Bảng nhãn Cao Ngu Thành và thám hoa Ninh Viễn Vi cũng kết giao thân thiết với họ, đặc biệt là Ninh Viễn Vi.

Ninh Viễn Vi xuất thân hàn môn, trải qua hơn mười năm dùi mài kinh sử mới đỗ đạt, được coi là thần đồng trẻ tuổi. Tính tình hắn trầm lặng, hơi rụt rè, nên Kiều Tương Niên thường quan tâm giúp đỡ.

Ba người thường cùng nhau đi lại, bàn luận.

Nửa tháng trôi qua, thời tiết dần trở nên oi bức.

Hôm ấy tan làm sớm, mặt trời còn chưa lặn hẳn. Kiều Tương Niên mời Chử Công Hiến lên xe ngựa, định đưa hắn về.

Chử Công Hiến còn chưa kịp đáp, thì Ninh Viễn Vi cũng từ bậc thềm bước xuống, tiến lại chào hỏi hai người.

Nhà trọ của Chử Công Hiến nằm ở phía nam thành, từ Hàn Lâm Viện đi bộ đến đó mất hơn nửa canh giờ. Ninh Viễn Vi ở phía bắc thành, cũng phải mất ngần ấy thời gian. Còn đường của Kiều Tương Niên lại không cùng hướng với cả hai.

Nếu đưa một người mà không đưa người kia thì không tiện, còn nếu đưa cả hai thì e rằng đến tối muộn Kiều Tương Niên mới về được phủ.

Chử Công Hiến liền nói:
“Ngày mai được nghỉ, hôm nay ta cũng không vội về. Tiện thể đi dạo xem chợ đêm, không phiền đến Dung Chương nữa.”

Chử Công Hiến nói xong liền chào tạm biệt Kiều Tương Niên và Ninh Viễn Vi.

Kiều Tương Niên thấy vậy cũng không nói thêm, quay sang hỏi Ninh Viễn Vi:
“Viễn Vi, nếu tiện, ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé?”

Ninh Viễn Vi vội đáp:
“Đa tạ Kiều đại ca. Nhưng hôm nay phía bắc thành đang họp chợ, giờ có lẽ còn chưa tan, ta muốn ghé qua xem.”

Ninh Viễn Vi xuất thân từ một gia đình nghèo khó, luôn sống rất tiết kiệm. Dù đỗ thám hoa, nổi danh khi tuổi còn trẻ, hắn vẫn không vì thế mà kiêu ngạo hay tự mãn. Đối diện với những cám dỗ từ thế gia và quyền lực, hắn luôn giữ vững lòng mình, không dao động chút nào.

Chợ ở phía bắc thành thường có nhiều thứ giá rẻ, mỗi khi có chợ, hắn đều tranh thủ đi xem.

Kiều Tương Niên đã quen biết và làm việc cùng hắn một thời gian, cũng hiểu rõ điều này, nên không nói gì thêm, chỉ giơ tay chào tạm biệt.

Ninh Viễn Vi dõi theo chiếc xe ngựa của Kiều Tương Niên rời xa, rồi nhanh chân bước về phía chợ.

Hắn cần mua một ít giấy mực, nếu kịp đến lúc chợ tan thì có thể mua được với giá rẻ hơn.

Với chút võ nghệ, hắn đi đường nhanh hơn người thường rất nhiều. Chỉ mất hai khắc, hắn đã đến chợ. Lúc này, các tiểu thương đang dọn hàng, nhiều người hạ giá để bán nốt những món còn lại.

Hắn vội vã đến quầy hàng quen thuộc, thấy vẫn còn một ít giấy mực, bèn hỏi giá với vẻ mặt ôn hòa.

Người bán hàng nhận ra hắn, vì mỗi lần họp chợ, hắn đều đến lúc sắp tan. Nếu còn thừa giấy mực, họ đều bán rẻ cho hắn. Nghe hắn hỏi, người bán cười và ra hiệu một con số, nói:
“Vẫn giá này nhé, công tử lấy hết chứ?”

“Ừm.”

Ninh Viễn Vi rút từ trong tay áo ra vài đồng xu đưa qua.

Người bán gói giấy mực lại cho hắn, không quên nhắc nhở:
“Trông trời sắp chuyển rồi, công tử mau về kẻo mưa.”

Vừa dứt lời, trên trời đã vang lên tiếng sấm.

Ninh Viễn Vi vội nhận lấy giấy mực, che chở trong lòng, cảm ơn người bán rồi nhanh chóng rời đi.

Từ chợ về nhà trọ của hắn mất khoảng hai khắc. Ninh Viễn Vi không dám chậm trễ chút nào.

Bản thân hắn có ướt mưa cũng không sao, nhưng giấy mực mà ướt thì đáng tiếc vô cùng.

Thế nhưng, trời tháng này nói mưa là mưa, hắn vừa ra khỏi chợ, mưa đã lất phất. Đến đường lớn, mưa đã xối xả.

Ninh Viễn Vi ngẩng đầu tìm một mái hiên trú tạm, nhưng vì lo lắng cho giấy mực trong lòng, hắn hơi cuống, không cẩn thận bị trượt chân vào một cái hố nhỏ.

Giấy mực trong lòng rơi tung tóe.

Không để tâm đến dáng vẻ chật vật của mình, hắn vội vàng cúi xuống nhặt giấy mực. Chai mực thì không sao, vì có nắp đậy, nhưng giấy thì vừa dính nước đã không còn nhặt lên được nữa.

Hắn cẩn thận dùng tay cố cứu vãn được chút nào hay chút đó. Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo dính đầy bùn đất, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.

Đúng lúc ấy, một chiếc ô chợt được che lên đầu Ninh Viễn Vi.

Hắn vội ngẩng đầu, liền thấy phía trước không biết từ khi nào đã dừng lại một cỗ xe ngựa. Trong xe, một vị tiểu thư đang vén rèm nhìn hắn.

Tiểu thư y phục hoa lệ, dung nhan rực rỡ, đặc biệt đôi mắt sáng ngời như sao, trong trẻo mà thuần khiết.

Ninh Viễn Vi không dám nhìn lâu, vội thu hồi ánh mắt. Chừng đó hắn mới ý thức được bản thân đang chật vật, trong lòng không khỏi xấu hổ, bèn cẩn thận bảo vệ lọ mực trong tay, chậm rãi đứng lên. Người đánh xe bên cạnh thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy hắn, chờ hắn đứng vững mới đem ô trao qua, giọng nói ôn hòa:
“Đây là tiểu thư nhà ta tặng công tử.”

Nói xong, người đánh xe liền quay lại xe ngựa.

Ninh Viễn Vi ngẩng đầu nhìn, nhưng rèm xe đã buông xuống.

Lúc này hắn mới nhận ra, có lẽ vừa rồi mình ngã đã vô tình chắn ngang đường xe. Hắn vội lui sang một bên nhường lối.

Khi xe ngựa đi ngang qua người hắn lại đột nhiên dừng lại. Rèm bên hông xe được vén lên, một nha hoàn từ trong xe đưa ra một chiếc hộp nhỏ, nói:
“Thưa công tử, đây là tiểu thư nhà ta tặng công tử.”

Ninh Viễn Vi thoáng ngẩn người, định khom mình cảm tạ rồi chối từ, nhưng nha hoàn kia liền giục:
“Công tử mau nhận lấy đi, bên trong là giấy, để ướt thì không hay.”

Ninh Viễn Vi liếc nhìn chiếc hộp phơi dưới mưa, vội tiến lên đón lấy. Sau đó hắn lui lại một bước, cúi người hành lễ:
“Đa tạ tiểu thư.”

Xe ngựa không dừng lại thêm, nhanh chóng lăn bánh, biến mất trong màn mưa.

Ninh Viễn Vi lúc này mới thu hồi ánh nhìn, cúi đầu nhìn hộp giấy trong tay, hồi lâu vẫn chưa thốt nên lời. Hắn cẩn thận ôm hộp vào lòng, che ô mà rảo bước trở về.

Chử Công Hiến thì không đến chợ đêm mà trở về thẳng nhà trọ.

Vừa rồi hắn chỉ không muốn làm khó Kiều Tương Niên, hơn nữa thấy trời sắp chuyển mưa, bản thân lại không mang ô, nên cũng không dám nán lại.

Nhưng còn chưa ra khỏi phố chính, trời đã bắt đầu lất phất mưa nhỏ.

Chử Công Hiến khẽ nhíu mày, bước chân nhanh hơn. Chưa đi được bao xa, bỗng nghe có tiếng gọi:
“Công tử.”

Ban đầu hắn không nghĩ là gọi mình, đến khi tiếng gọi cất lên vài lần, hắn mới dừng chân ngoảnh lại. Khi ấy mới thấy, một lão nhân đã đi theo hắn từ lúc nào.

Hắn dùng tay áo che đầu, cúi mình hỏi:
“Lão nhân gia, ngài gọi tại hạ?”

Lão nhân chống ô, trong tay còn ôm thêm hai chiếc nữa, ánh mắt hiền từ nói:
“Mưa này e sẽ càng lúc càng nặng hạt, công tử nhận lấy một chiếc ô mà dùng.”

Chử Công Hiến ban đầu tưởng lão nhân là người bán ô. Hắn nghĩ trong nhà trọ mình đã có ô, nên không muốn tốn thêm tiền. Nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy của lão, trong lòng hắn chợt mềm lòng, liền rút túi tiền ra, hỏi:
“Bao nhiêu một chiếc?”

Lão nhân vội vàng đưa tay ngăn túi tiền của hắn lại, mỉm cười nói:
“Không cần tiền. Ta mang dư vài chiếc, tặng công tử một cái. Lát nữa ta và tiểu công tử dùng một cái, cô nương cầm một cái, cũng đủ dùng rồi.”

Chử Công Hiến nghe vậy thoáng sững sờ, vội từ chối, nhưng lão nhân đã nhét chiếc ô vào tay hắn, miệng còn lẩm bẩm:
“Trời mùa này như trẻ con, nói khóc là khóc. Công tử ra ngoài nhớ mang ô theo nhé.”

Đến lúc này Chử Công Hiến mới để ý thấy, y phục của lão nhân được may từ loại vải rất tốt. Đôi tay lão trông cũng không giống người từng chịu khổ, thêm vào đó là miếng ngọc bội ở thắt lưng, có giá trị đủ để hắn thuê nhà trọ vài tháng.

Chử Công Hiến chợt cảm thấy bản thân thật thiếu cẩn trọng khi nghĩ rằng lão nhân này là người bán ô.

Hắn liền cúi mình cảm tạ:
“Đa tạ lão nhân gia.”

Lão nhân khoát tay, cười hòa nhã:
“Công tử không cần khách khí. Công tử trạc tuổi với tiểu thư và công tử nhà ta, đều là những đứa trẻ ngoan cả.”

Dứt lời, lão nhân chống ô, xoay người rời đi.

Chử Công Hiến nhìn bóng lưng lão, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Trời mưa lớn thế này, lão nhân lại không có ai đi cùng, liệu có gặp nguy hiểm gì không? Nghĩ vậy, hắn liền bước nhanh vài bước đuổi theo:
“Lão nhân gia, ngài đi một mình sao?”

Lão nhân quay đầu nhìn hắn, đáp:
“Phải rồi.”

Chử Công Hiến lại hỏi:
“Mưa lớn như vậy, ngài ở ngoài rất nguy hiểm. Ngài sống ở đâu, để tại hạ đưa ngài về.”

Lão nhân khoát tay, nói:
“Không cần đâu. Ta đi đón tiểu thư nhà ta.”

Nghe lão nhân nói vậy, Chử Công Hiến đoán rằng lão hẳn là người hầu của một gia đình giàu có, định hỏi thêm thì lão đã tự mình lẩm bẩm:
“Hôm nay tiểu thư và công tử ra ngoài, ta đã dặn mang theo ô, nhưng bọn chúng không nghe. Giờ thì hay rồi, gặp mưa lớn không đi được, lại phải sai người bảo ta mang ô đến. Công tử cứ mau về nhà đi, ta phải đi đón bọn chúng.”

Chử Công Hiến thấy lão nhân đã nói vậy, cũng không tiện ép buộc. Hắn chắp tay hành lễ cảm tạ rồi quay người rời đi.

Nhưng đi chưa được bao xa, khoảng chừng vài chục bước, hắn chợt khựng lại!

Không đúng!

Dựa vào y phục và đôi tay của lão nhân, có thể thấy chủ nhân của lão rất đối đãi hậu hĩnh. Sao lại nỡ sai lão ra ngoài đưa ô giữa trời mưa bão như vậy được?

Chử Công Hiến không dám trì hoãn, lập tức quay người, vội vàng tìm lại lão nhân.

Thế nhưng mưa quá lớn, tầm nhìn bị che khuất, khoảng cách xa một chút cũng chẳng thấy rõ gì, trên đường lại vắng bóng người, ngay cả hỏi thăm cũng không thể. Hắn chỉ có thể men theo đường cũ mà tìm kiếm.

“Ông lão, ông lão!”

Khoảng nửa khắc sau, một chiếc ô bị gió thổi bay tới chân hắn. Vừa nhìn qua, Chử Công Hiến liền nhận ra đó chính là chiếc ô mà lão nhân đã tặng hắn. Trong lòng hắn trầm xuống, linh cảm có điều chẳng lành, vội nhặt ô lên, bước chân càng thêm gấp gáp.

“Ông lão! Ông lão!”

Đi thêm không xa, hắn mơ hồ thấy một bóng người ngã quỵ giữa đường. Hơi thở mang theo mùi tanh của máu xộc tới. Chử Công Hiến hốt hoảng lao tới, còn chưa kịp đến nơi, dòng nước mưa pha lẫn máu đã chảy đến chân hắn.

Hắn sững người, chiếc ô vừa nhặt được liền rơi xuống đất.

Dựa vào bộ y phục, hắn đã nhận ra người nằm trong vũng máu chính là lão nhân hiền từ mới đây còn tặng hắn ô. Trong đầu trống rỗng, hắn quỳ thụp xuống, vội vã lật người lão nhân lại:

“Ông lão!”

Chử Công Hiến gắng sức nâng lão nhân từ vũng nước lạnh lẽo lên, chỉ thấy trên ngực lão cắm một con dao găm.

Hắn ngây người một thoáng, đôi tay run rẩy đưa lên kiểm tra hơi thở.

Không còn chút sinh khí nào.

Chử Công Hiến nhìn thân thể lạnh ngắt trong lòng mình, ánh mắt không thể tin nổi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Là kẻ nào? Kẻ nào có thể nhẫn tâm với một lão nhân hiền lành như vậy?

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét khắp xung quanh. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa gấp gáp vọng lại, chẳng mấy chốc đã đến gần.

Người trên lưng ngựa nhìn xuyên qua màn mưa, cất tiếng dò hỏi:
“Chử huynh?”

Chử Công Hiến ngẩng lên, nhận ra người tới, nhíu mày:
“Kiều Nhị ca.”

Kiều Hựu Niên nghe thấy mùi máu tanh, vội vàng xoay người xuống ngựa, vừa đi vừa nói:
“Ta đang điều tra một vụ án thì nhận được tin báo, có người thấy một công tử giết chết một lão nhân. Không ngờ Chử huynh cũng ở đây. Chử huynh, huynh có thấy gì…”

Lời còn chưa dứt, Kiều Hựu Niên đã khựng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân trong tay Chử Công Hiến, cả người như hóa đá.

Chử Công Hiến nhận ra điều bất thường, liền hỏi:
“Kiều Nhị ca, huynh quen biết ông lão này?”

Kiều Hựu Niên chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay run rẩy lau đi nước mưa và vết máu trên mặt lão nhân. Sau khi xác nhận, hắn thất thần thốt lên:
“Lão Lưu?!”

Chử Công Hiến sững người, toàn thân cứng đờ.

“Lưu gia gia?”

Kiều Hựu Niên chấn động. Bên cạnh hắn, họ Lưu chỉ có một gia đình — Phủ Đại tướng quân Tiêu Kỵ.

Hắn từng nghe kể về một lão quản gia trong phủ tướng quân, người đã tận tâm tận lực phụng sự gia đình ấy, được chủ nhân trong phủ kính yêu vô cùng. Chẳng lẽ, chính là lão nhân này?

Kiều Hựu Niên nhìn chằm chằm con dao găm cắm trên ngực lão quản gia, hồi lâu mới khó khăn ngẩng đầu lên:
“Chử huynh, đây là chuyện gì?”

Lưng Chử Công Hiến chợt lạnh toát, hắn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó bất thường. Chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của Kiều Hựu Niên, hắn trầm giọng:
“Kiều Nhị ca, nếu ta nói khi ta đến, lão nhân đã chết, huynh có tin không?”

Chương 24

Cơn mưa đến quá đột ngột, phút trước còn ánh mặt trời mờ nhạt, phút sau đã là sấm chớp vang dội, mưa to trút xuống.

Lúc Lưu Tương và Tống Trường Sách rời khỏi quân doanh, chỉ có vài hạt mưa lất phất. Hai người khoác áo tơi, thúc ngựa nhanh chóng trở về Phủ Đại tướng quân, nhưng mưa trút xuống mỗi lúc một lớn. Đến khi vào được cửa phủ, cả hai đã ướt sũng.

Người gác cổng lên nhận dây cương, vẻ mặt như có điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng, có lẽ vì mưa quá lớn.

Lưu Tương và Tống Trường Sách nối bước nhau qua cổng lớn. Theo lẽ thường, thời tiết như vậy, người trong phủ hẳn sẽ tránh mưa dưới mái hiên hoặc trong phòng, nhưng vừa qua bức bình phong, hai người thấy rất nhiều gia nhân che ô, vội vàng chạy qua chạy lại trong mưa.

Tống Trường Sách khựng lại, căng tai lắng nghe rồi nói:
“Hình như họ đang gọi Lưu gia gia?”

Lưu Tương cũng nghe thấy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi bất an. Nàng đang định hỏi chuyện, thì Lưu Xuân Vọng đã nhìn thấy hai người, vội vàng chạy tới.

Lưu Tương cất tiếng hỏi ngay:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Xuân Vọng mắt đỏ hoe, cuống đến mức lắp bắp:
“Tiểu thư, gia gia mất tích rồi.”

“Mất tích?”

Lưu Tương và Tống Trường Sách đều cả kinh:
“Ý ngươi là sao, mất tích?”

Lưu Xuân Vọng lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Hôm nay khi ta đến gọi gia gia ăn tối, thấy trong phòng không có ai, liền chạy ra ngoài tìm, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy. Hỏi gác cổng, họ nói buổi chiều bị đau bụng liên tục, phải bỏ vị trí trong một khoảng thời gian ngắn, không rõ gia gia có ra ngoài hay không. Tướng quân, Tống tướng quân, cùng cha và huynh của ta đã dẫn người đi tìm khắp nơi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức. Trời mưa lớn thế này, gia gia không biết đi đâu, phải làm sao bây giờ, tiểu thư?”

Lưu Tương càng nghe càng bất an, nhíu mày hỏi:
“Lưu gia gia mất tích bao lâu rồi?”

“Khoảng một canh giờ.” Lưu Xuân Vọng nghẹn ngào đáp.

Lưu Tương không chút do dự, nói ngay:
“Ngươi tiếp tục tìm trong phủ, từng góc nhỏ cũng không được bỏ qua. Ta và Tống Trường Sách sẽ ra ngoài tìm.”

Nói xong, nàng và Tống Trường Sách lập tức lao vào màn mưa.

Tuy nhiên, khi cả hai vừa bước tới khoảng sân lớn, thì từ sau bức bình phong vọng lại tiếng động, khiến họ đồng loạt dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên. Không lâu sau, bóng dáng Kiều Hựu Niên hiện ra trong tầm mắt, dưới chiếc ô che mưa.

Hắn nhìn thấy họ thì thoáng ngẩn ra, sau đó thần sắc trở nên phức tạp, nói khẽ:
“Xin nén bi thương.”

Lưu Tương và Tống Trường Sách sững sờ nhìn hắn.

“Xin nén bi thương?” Nghĩa là gì?

Ngay sau đó, một nhóm quan binh từ phía sau Kiều Hựu Niên bước ra. Họ đang khiêng một chiếc cáng, chầm chậm đi qua bên cạnh hai người. Dòng nước mưa chảy tràn từ vành nón xuống, che khuất phần lớn tầm nhìn, nhưng họ vẫn thấy rõ một đoạn vạt áo màu xanh thẫm ướt đẫm ló ra dưới lớp vải trắng phủ trên cáng.

Họ nhận ra ngay đó là bộ áo mới mà Dương thị vừa làm cho lão quản gia vài ngày trước.

“Gia gia!”

Phía sau, tiếng gào khóc xé lòng của Lưu Xuân Vọng vang lên, hòa cùng những tiếng kinh hô từ gia nhân trong phủ. Một tia sét rạch ngang bầu trời, tựa như đánh thẳng vào tim họ, khiến đầu óc trở nên trống rỗng.

Hai thanh kiếm đồng thời rơi xuống mặt đất, tung lên những tia nước lạnh lẽo. Lưu Tương và Tống Trường Sách không màng gì nữa, xoay người chạy nhanh về phía cáng.

“Lưu gia gia!”

“Lưu gia gia!”

Kiếm nằm giữa cơn mưa, nhanh chóng bị vấy bẩn bởi bùn đất, những họa tiết trăng khuyết và mây trên chuôi kiếm giờ đây càng thêm u ám và bi thương.

Tiếp đó, từ sau bức bình phong, những tiếng bước chân vang lên dồn dập.

Lưu Thanh Dương, Tống Hoài Giang, Lưu Thúc và đại ca của Lưu gia lần lượt xuyên qua màn mưa tiến đến.

“Lưu Thúc!”

“Cha!”

“Gia gia!”

Nhìn những bóng người lao đi trong mưa, Kiều Hựu Niên quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm.

Hắn hạ ô, cúi người thật sâu, rồi quay lưng rời đi.

Leo lên ngựa, Kiều Hựu Niên giương cao roi, quất mạnh, trầm giọng nói:
“Về Hình bộ!”

Kể từ sau yến tiệc Khánh Lâm, không biết từ đâu lại xuất hiện vô số vụ án, từng vụ một ập đến khiến hắn bận tối tăm mặt mũi.

Những ngày qua, ngay cả trong mơ Kiều Hựu Niên cũng thấy mình đang tra án.

Hôm nay, khi đang truy đuổi một nghi phạm đến khách điếm ở thành Nam, vừa bắt được người thì nghe có tiếng chân chạy trong mưa, kèm theo một giọng gấp gáp hô lên:

“Quan gia, tôi thấy một công tử giết chết một lão nhân gia!”

Hắn lập tức dẫn người đuổi theo, nhưng không ngờ, người chết lại chính là Lưu gia gia.

Còn nghi phạm lại là Chử Công Hiến.

“Huynh tin ta không?”

Hắn tin, nhưng chỉ mỗi hắn tin là chưa đủ.

Chử Công Hiến là người duy nhất có mặt tại hiện trường, trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.

Hắn nhất định phải mau chóng điều tra rõ vụ án này, trả lại công bằng cho người đã khuất, đồng thời chứng minh sự trong sạch cho Chử Công Hiến.

Một cỗ xe ngựa lao nhanh giữa cơn mưa, tiếng mưa rơi át đi phần lớn âm thanh của trận chiến.

Trọng Vân vung mạnh roi ngựa, không dám chậm trễ một giây.

Trong xe, sắc mặt của Tạ Hằng vừa khó chịu vừa mệt mỏi.

Đây đã là lần thứ năm trong nửa tháng qua.

Nếu biết trước đám người này dai dẳng không bỏ như thế, hôm đó hắn tuyệt đối sẽ không tham dự yến tiệc Khánh Lâm!

“Thế tử, người của Nhị hoàng tử đã cản lại rồi.”

Giọng nói của Trọng Vân bị tiếng mưa làm mờ nhạt, Tạ Hằng chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Những lần ám sát gần đây, hầu như đều do người của Tạ Đạm ra tay ngăn cản. Hắn không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cười nhạt.

Hắn thật sự được Tạ Đạm kỳ vọng, đến mức không tiếc tiêu tốn bao nhiêu sức người như vậy trên người hắn.

Có sự hỗ trợ của người Tạ Đạm, cuối cùng lần này lại thoát hiểm.

Khi về tới phủ, Tạ Hằng ngâm mình trong bồn nước nóng, vừa định nghỉ ngơi thì Trọng Vân vội vàng đẩy cửa bước vào:
“Thế tử.”

Giờ này nếu không có việc quan trọng, Trọng Vân tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy.

Tạ Hằng cau mày, bước ra khỏi bình phong:
“Có chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện rồi.”

Trọng Vân nghiêm nghị nói:
“Binh bộ vừa xảy ra mất cắp.”

Tạ Hằng hơi sững người:
“Mất cắp ở Binh bộ?”

Hiện tại, Thẩm viện và Tam nha hầu như đã làm suy yếu quyền lực của Binh bộ, khiến nó gần như chỉ còn trên danh nghĩa. Ở đó còn gì đáng để mất cắp?

Trọng Vân trầm giọng nói:
“Trong một năm qua, gián điệp Bắc Tề ngày càng hoành hành ngang ngược. Sau nhiều vụ việc xảy ra tại Thẩm viện và Tam nha, cách đây không lâu, ba bên bí mật thương thảo, quyết định mạo hiểm cất giữ bản đồ phòng thủ thành tại Binh bộ. Đây vốn là một tin tuyệt mật, nhưng không biết bằng cách nào lại bị tiết lộ. Tối nay, bản đồ phòng thủ thành đã bị đánh cắp.”

“Hiện tại, Đại Lý tự khanh, Hình bộ Thượng thư, Ngự sử đài Trung thừa, Thẩm viện sứ, cùng với các thân vương đã nhận chỉ dụ, phong tỏa cổng thành, phối hợp truy tìm bản đồ phòng thủ.”

Tạ Hằng thoáng sững sờ, sau đó bật cười tức giận:
“Binh bộ đúng là phế vật, ngay cả thứ quan trọng như vậy cũng có thể làm mất! Quả là bọn vô dụng không thể trông cậy được!”

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra điều gì đó.
Việc để lộ tin tức tuyệt mật như vậy chắc chắn có sự nhúng tay của nội gián.

“Phụ vương có nói gì thêm không?”

Trọng Vân đáp:
“Vương gia dặn dò, mấy ngày tới kinh thành không yên ổn, xin thế tử chớ ra ngoài.”

Tạ Hằng cười lạnh:
“Bảy ngày trước, ta ở trong nhà chẳng phải cũng bị ám sát đó sao? Bọn chúng đã quyết tâm lấy mạng ta, ta ra ngoài hay không thì có khác gì đâu.”

Trọng Vân cúi người, nghiêm nghị nói:
“Thuộc hạ đã điều động toàn bộ ám vệ đến viện của thế tử, toàn phủ đã siết chặt phòng bị, quyết không để xảy ra sơ suất nữa.”

Tạ Hằng không nói gì thêm, xoay người vào phòng trong.

Cơn mưa lớn kéo dài đến tận nửa đêm mới dần ngớt.

Linh đường đã được dựng xong, cha con Lưu Xuân Vọng quỳ trước linh vị, đốt giấy tiền vàng bạc, thi thoảng vang lên tiếng nức nở.
Ngoài nhà chính, Lưu Tương và Tống Trường Sách tựa vào cột, lặng lẽ nhìn màn đêm, nước mắt rơi không thành tiếng.

Ông quản gia đã mang bệnh nặng, họ trong lòng đều đã chuẩn bị sẵn, biết rằng chỉ còn vài tháng nữa thôi. Nhưng không ai ngờ được, ông lại phải chết thảm giữa đường phố như vậy.

Đây là điều họ không thể nào chấp nhận được.

Đêm nay dài đằng đẵng, đầy đau khổ.

Người trong phủ có rất nhiều người cả đêm không chợp mắt.

Lưu Tương và Tống Trường Sách suốt đêm ngồi bên ngoài, còn Lưu Thanh Dương và Tống Hoài Giang ở trong thư phòng thức trắng.

Khi ánh sáng nhàn nhạt lóe lên ở chân trời, Lưu Xuân Vọng lại ra khuyên hai người họ về phòng nghỉ ngơi. Nhưng Lưu Tương và Tống Trường Sách vẫn không nhúc nhích.

Trời sắp sáng rồi.

Họ phải đến Hình bộ, vì không thể để Lưu gia gia chết oan uổng như vậy.

Tối qua, họ đã nghe tin Kiều Hựu Niên đưa Chử Công Hiến vào ngục Hình bộ, nhưng họ không tin việc này là do Chử Công Hiến làm. Bằng mọi giá, họ phải tự mình gặp hắn.