Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

8:37 chiều – 27/12/2024

6

Vương triều trước vốn đặt đô ở phương Nam, nhưng để dễ bề cai trị và phòng ngự ngoại địch, mới dời đô lên phương Bắc.

Cố đô phía Nam trở thành bồi đô, triều đình cử trọng thần trấn giữ, các đời hoàng đế thường không định kỳ nam hạ vài tháng để thị sát dân tình.

Thực chất cũng chỉ là đổi danh nghĩa để thưởng ngoạn sơn thủy mà thôi.

Chuyến đi này, đoàn tùy tùng mang theo rất đông, đoàn xe dài dằng dặc, khi đến bồi đô ai nấy đều đã mỏi mệt.

Các quan địa phương đứng dọc hai bên đường nghênh tiếp, buổi tối mở tiệc đón gió rửa trần cho hoàng đế và hoàng hậu.

Nhưng Tạ Trì lại kiên quyết mang theo Lệ Yên Nhiên.

Quan viên đón tiếp không khỏi khó xử, ngạc nhiên nhưng không dám nói trái ý, chỉ có thể vội vàng sắp thêm ghế.

Buổi tiệc vốn trang trọng, mọi người đều đưa chính thất đến tham dự, hoàng đế các đời cũng vậy.

Lệ Yên Nhiên dẫu là quý phi, nhưng chung quy vẫn khác biệt với hoàng hậu.

Chuyện này bảo thể diện của hoàng hậu phải đặt ở đâu?

Quan viên địa phương ngấm ngầm liếc nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn không dám trái ý hoàng thượng, chỉ biết mau chóng sửa đổi chỗ ngồi.

Tin tức lan truyền, đám quan viên địa phương đều là người tinh ý.

Không hẹn mà cùng dẫn theo thiếp thất trong nhà đến dự, giả vờ rằng năm nay đổi lệ, để không nghịch ý thánh chỉ, đồng thời cũng khéo léo bảo toàn thể diện cho ta.

Khi yến tiệc bắt đầu, các phu nhân ai nấy đều biết hoàng hậu không được sủng ái.

Ngoài mặt họ vẫn giữ đủ lễ nghi với ta, nhưng lại bắt đầu xu nịnh Lệ quý phi, khiến nàng ta lâng lâng đắc ý.

Nhưng dù sao họ cũng cố giữ chút chừng mực, chỉ riêng Tạ Trì, chỉ có hắn không hề bận tâm đến việc ta có khó xử hay không.

Khi một lão thần lên tiếng khuyên bảo, hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt trào phúng.

“Hoàng hậu sao?”

Lão thần là kẻ già cả bị đẩy xuống địa phương, trải qua bao thăng trầm, tuổi già chẳng sợ mất đầu, mới dám ăn nói thẳng thắn.

Lão chỉ cưới một chính thê, không có thiếp thất, hiện tại vợ già bệnh nặng ở nhà, nên ông đến dự tiệc một mình.

Nhìn thấy hoàng đế lạnh nhạt với ta, lão tỏ vẻ không hiểu, cũng không đồng tình.

“Hoàng hậu là thê tử kết tóc của bệ hạ, tài đức vẹn toàn, bệ hạ không nên phụ bạc nàng.”

Lão đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía Lệ quý phi, ý tứ rất rõ ràng.

Tạ Trì híp mắt phượng, liếc nhìn ta, nở nụ cười chế giễu, giọng nói tràn đầy khinh miệt:

“Hoàng hậu?”

“Ngươi nhìn hoàng hậu của trẫm mà xem, tóc luôn búi chặt đến không rơi lấy một lọn, áo choàng che kín cổ, màu sắc thì u ám, lời lẽ thì tẻ nhạt, tính tình lại khô khan.”

“Hừ, cái gọi là đại gia khuê tú do thế gia đại tộc bồi dưỡng, chẳng qua chỉ là cầm kỳ thư họa tinh thông, quy củ nề nếp, nhưng vô cùng nhàm chán cứng nhắc.”

Nói rồi, hắn kéo Lệ Yên Nhiên vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, nâng cằm nàng lên, ngay trước mặt mọi người hôn nàng một cái.

Lệ quý phi thoáng đỏ mặt, nhưng ngay sau đó cười duyên e lệ, nụ cười như hoa, ánh mắt đầy phong tình tựa tơ liễu.

Tạ Trì nhếch môi cười:

“Nhìn đi, làm sao sánh được với quý phi thướt tha duyên dáng, phong tình vạn chủng?”

Cảnh tượng chẳng khác gì một hôn quân.

Bữa tiệc đón gió vốn náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Một bậc hoàng hậu bị chế giễu không bằng một phi tần xuất thân từ thanh lâu, quả là nỗi nhục lớn lao.

Ta chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người, phá vỡ bầu không khí im lặng, chấm dứt câu chuyện đó.

Ta mỉm cười nhạt nhòa, cúi mình hạ giọng với Tạ Trì: “Hoàng thượng nói rất phải, thần thiếp sau này nhất định sửa đổi.”

“Lão thần này e rằng vì uống rượu say mà nói càn, để tránh lần sau quấy nhiễu hoàng thượng, thần thiếp sẽ tự mình sai người đưa ông ta về nhà.”

Nhân cơ hội này, ta cũng rời đi, để mặc bọn họ ân ân ái ái.

Ta đích thân kéo lão thần già đi, không để Tạ Trì có cơ hội trị tội ông.

Ta sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ông về nhà, đồng thời cảnh cáo:

“Lão tiên sinh, trong nhà ông còn có thê tử trọng bệnh cần chăm sóc, nhất định phải thận trọng lời nói, chớ chọc giận thánh thượng.”

Lão thần này dám cả gan chất vấn hoàng đế trước mặt mọi người, thật sự chẳng sợ bị Tạ Trì tống vào ngục.

Ông quay lưng về phía ta, vung tay áo, tỏ vẻ không phục, trách ta nhẫn nhịn quá mức, lại ngăn cản ông liều mình can gián.

Thấy ta không để tâm, ông lại quay lại.

Hồi lâu, lão thần thở dài, cúi người thật sâu trước ta: “Nương nương, bảo trọng.”

Nói rồi, ông nhất quyết không chịu ngồi xe ngựa, tự mình đi bộ về, tỏ rõ sự thanh liêm chính trực.

Ông cũng hiểu rằng, ta làm vậy là vì muốn tốt cho ông.

Lão thần này không phải người của Giang gia.

Năm xưa ông bị giáng chức ra khỏi kinh vì một sự kiện, khi đó ta còn chưa ra đời, cũng không quen biết gì ông.

Nhưng ta từ nhỏ đã thuộc làu quyền lực các dòng tộc, triều thần, đương nhiên biết rõ ông là ai.

Ta không thể thấy trung thần lương tướng bị trách phạt mà không ra tay giải vây.

7

Tiệc tan, Tạ Trì và Lệ quý phi lưu lại phủ của quan thủ vệ, còn ta một mình đêm khuya vội vàng đến hành cung.

Ngày mai, ta phải sớm sắp xếp dọn dẹp, bố trí các cung điện chưa từng được sử dụng.

Đoàn tùy tùng đông đảo đã sớm đến hành cung an bài mọi thứ, đêm khuya, mọi người đều đã yên giấc.

Giữa những cung điện tối đen, chỉ điểm xuyết vài chiếc đèn lồng cung đình.

Ta theo chân cung nữ cầm đèn, giữa tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, chậm rãi bước đi.

Dưới ánh đèn lồng vàng nhạt, có người đứng lặng lẽ.

Người nhạc công tên Tô Duẫn, ôm đàn trong tay, yên tĩnh chờ đợi trước cổng viện.

Hắn hành lễ, khẽ quan sát nét mặt ta, rồi chậm rãi nói:

“Nương nương, người đi đường xa, chuyện vặt vãnh lại nhiều, nhất định tâm trí mệt mỏi khó ngủ. Thần vừa học được một khúc nhạc giúp an thần, nguyện đàn cho nương nương giải ưu.”

Vừa nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy đau đầu.

Danh sách tùy tùng đã sớm được định ra.

Ngay trước khi khởi hành, chỉ vì một câu của Lệ Yên Nhiên, Tạ Trì liền nhúng tay, sắp xếp thêm vài nhạc công đi cùng, nói là để quý phi có người đàn khi múa.

Nhưng từ đầu đến giờ, nàng chưa từng múa một khúc nào.

Ta vốn biết ý đồ của Lệ Yên Nhiên được Tạ Trì dung túng, nhưng không ngờ hắn lại tự tay đưa người đến bên ta.

Người ta phái đi điều tra lai lịch của Tô Duẫn đã trở về.

Hắn vốn là nhạc công lớn lên trong thanh lâu, được Lệ quý phi tìm về, đưa vào cung.

Lai lịch chẳng có gì đặc biệt, bình thường không hơn không kém.

Vậy nên, hắn cũng không đáng để ta bận tâm.

Tô Duẫn kiên nhẫn đợi ta gật đầu đồng ý.

Ta dứt khoát từ chối, bảo người đưa hắn về, không có thời gian để bận tâm.

Cả đêm ấy quả thực tâm trạng rối bời, ta vốn khi công việc nhiều thường khó ngủ.

Trằn trọc mãi, giấc ngủ không trọn, sáng dậy lại càng thêm mỏi mệt.

Ta dậy sớm sắp xếp người xử lý các việc vặt, bận rộn đến nửa ngày.

Tin từ phủ thủ vệ gửi tới, Tạ Trì sẽ không đến hành cung.

Hắn đưa Lệ Yên Nhiên, hai người đóng giả làm phu thê dân gian, chuẩn bị vi hành tìm hiểu dân tình, thực chất là thưởng ngoạn sơn thủy.

Cùng một quý phi đóng giả làm phu thê, bỏ mặc chính thê ở hành cung, quan thủ vệ nhìn không đành, khẽ hỏi:

“Hoàng thượng vừa khởi hành, chưa đi xa, nương nương có muốn theo sau không?”

Lá thu xào xạc rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt hồ, gợn lên những vòng sóng nhỏ.

Những con cá dưới mặt nước tụ lại, ta rải vài nắm thức ăn cho cá, hiếm có được chút nhàn rỗi, nhàn nhạt đáp:

“Hoàng thượng chê ta cứng nhắc khô khan, nếu ta theo, chẳng phải càng thêm phiền phức sao? Ngươi chỉ cần sắp xếp người bảo vệ cẩn thận, đừng để họ gặp nguy hiểm là được.”

Quan thủ vệ nghe xong, xúc động không thôi, than thở rằng hoàng hậu si tình, nhưng đáng tiếc hoàng thượng lại chẳng biết trân trọng.

Cung nữ bên cạnh ta, người từ nhỏ đã hầu hạ ta, tay run một cái, làm rơi ngược cả đĩa thức ăn cho cá.

Nàng vội vàng nhặt lên, thu dọn sạch sẽ, thay bằng một đĩa mới, mặt không đổi sắc.

…….

Sau khi tế bái bài vị tổ tiên trong hành cung, kiểm tra kho tàng, tiếp kiến các quan viên, xử lý mọi việc xong, ta cũng cảm thấy nhàn rỗi.

Hành cung nằm gần núi non, phong cảnh rất đẹp.

Cung nữ hầu ta bèn gợi ý một nơi lý tưởng: “Phía sau núi có một dòng suối nước nóng, giúp dưỡng thân an thần.”

Ta đáp lời: “Được, vậy đi xem thử.”

Nàng dẫn ta men theo con đường nhỏ xuyên qua khu rừng rậm rạp, đi được một đoạn khá xa.

Đường này hiển nhiên ít người qua lại, rêu phong phủ kín lối, vòng qua rừng sâu, trước mắt bỗng mở ra một khung cảnh rộng rãi.

Đó là một hồ nước nóng lưng chừng núi, hơi nước mịt mù lan tỏa.

Nhưng trong làn sương khói ấy, đã có người ở đó.

Một nam tử nửa khoác áo trắng, tóc đen xõa dài, thấy ta liền ánh mắt sáng rực.

Lại là hắn.

Ta không cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.

Liếc mắt nhìn tiểu cung nữ bên cạnh, lập tức ám vệ trong bóng tối xuất hiện, chế ngự nàng.

Cung nữ còn chưa kịp nói một lời, liền bị áp giải xuống dưới.

Ta bảo tất cả những người khác cũng lui đi, xung quanh chỉ còn lại ta và hắn, đối diện nhau.

Những thân cây cao lớn uốn lượn vươn mình trên đầu, gió thu thổi qua, lá vàng rơi lác đác.

Ta chẳng buồn để ý đến bộ dáng nửa cởi nửa che đầy ý đồ của Tô Duẫn, chỉ lạnh nhạt cúi mắt nhìn hắn.

Giọng ta trong trẻo, xuyên thấu lòng người: “Ngươi sai tiểu cung nữ dẫn bản cung đến đây, là muốn gánh tội chém đầu vì đại bất kính chăng?”

Không ngạc nhiên khi chuyện này do hắn bày ra, nhưng lại bất ngờ khi hắn có thể sai khiến cung nữ của hành cung.

Hẳn không phải dùng bạc mua chuộc, vậy nàng là quân cờ của ai? Là người Tạ Trì hay Lệ Yên Nhiên cài vào, hay là chính hắn?

Lai lịch của hắn e rằng không đơn giản như điều tra ban đầu.

Chỉ trong thoáng chốc, suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, ta lần lượt loại bỏ những khả năng trước đó.

Người vốn dĩ ta đã mất hứng tìm hiểu, giờ đây lại khiến ta thêm tò mò.

Tô Duẫn chậm rãi tiến lại gần, hơi nước trắng xóa bao quanh, dáng người hắn từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Tóc đen ướt sũng, từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống, gương mặt khắc họa tinh xảo, ngũ quan như đao tạc.

Đôi mày sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ như son, những giọt nước lăn từ cằm xuống, chảy vào làn da trắng mịn như ngọc, khiến người ta không khỏi xao động.

Hắn dừng lại ngay bên chân ta, vì lần đầu tiên đứng gần ta đến vậy, có chút kích động.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo ta, ánh mắt rực sáng như đốt cháy tất cả, nhìn thẳng vào ta:

“Không phải đâu, nương nương, vi thần sẽ không hại người.”

Ta rút tay áo lại, nhàn nhạt nói: “Ta không biết ngươi.”

Ta từ trước đến nay chưa từng thích bày vẻ kiêu căng, cũng chẳng cần người khác phải quá mức khúm núm.

Tô Duẫn thoáng khựng lại, vẻ mặt thoáng hiện nét thất vọng, nhưng đôi mắt kia vẫn bừng bừng như lửa.

Hắn cất giọng nhẹ nhàng: “Thực ra, ta là do quý phi sai đến để quyến rũ người.”

“Nàng ta cho ta thuốc mạnh, bảo ta tiếp cận người, hãm hại người. Nhưng ta không muốn làm thế, không muốn để người bị nắm thóp.”

“Nương nương yên tâm, chuyện chúng ta gặp mặt sẽ không ai hay biết.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt tràn đầy nhiệt thành, tiếp lời:

“Thần… ta đã ngưỡng mộ người từ lâu. Có lần tình cờ bắt gặp người khi xuất cung, chỉ một ánh nhìn đã khiến ta mãi không quên.”

“Nương nương, ta muốn ở lại bên cạnh người, không phải vì mệnh lệnh của ai, mà vì lòng ta hướng về người.”

Ta thoáng ngạc nhiên, không ngờ hắn lại thẳng thắn nói ra mục đích không trong sáng khi vào cung, càng không ngờ hắn dám nói rằng hắn yêu mến ta.

Hắn lại tiếp tục bộc bạch, không chút giấu giếm:

“Có lẽ người sẽ thắc mắc vì sao ta có thể sai khiến cung nữ kia.”

“Thực ra, ta tình cờ phát hiện nàng ta tư thông với người khác, nàng ta vì muốn ta giữ kín bí mật, nên đồng ý làm một việc cho ta.”

Thì ra cung nữ kia không thuộc phe phái nào.

Điều này nếu ta sai người điều tra cũng sẽ sớm biết, nhưng hắn tự nói ra, lại có vẻ chân thành hơn.

Ở trong hành cung chỉ vài ngày, hắn đã thu phục được một quân cờ.

Quả là người khéo léo và có thủ đoạn.

Tâm tư thâm sâu nhưng lại bộc trực, chân thành, nhiệt huyết.

Dù hắn thực sự chỉ là một nhạc công, cũng không phải kẻ tầm thường.

Những lời hắn nói, ta nửa tin nửa ngờ.

Ta khẽ cúi người xuống ngang tầm mắt hắn, thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi dẫn ta đến đây, chỉ để nói rằng ngươi không muốn đồng lõa với quý phi?”

Ánh mắt Tô Duẫn dịu dàng nhìn ta, nhưng câu trả lời lại chẳng ăn nhập: “Nương nương, ta muốn nói cho người một chuyện.”

“Chuyện gì…?”

Chưa kịp nói hết, hắn đột ngột kéo ta một cái.

Nước bắn tung tóe, ta còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống nước.

Hắn ép ta vào giữa thành hồ và vòng tay hắn, ánh mắt phấn khích, đôi tai hơi ửng đỏ.

Hắn cẩn thận kéo tay ta, đặt lên gương mặt hắn.

Hơi thở của hắn bao trùm lấy ta, tràn đầy khí thế xâm chiếm.

Hắn cọ nhẹ vào tay ta, nói một cách dửng dưng:

“Nương nương, thần từng nói sẽ không hại người, nhưng chưa từng nói sẽ không quyến rũ người.”

8

Nước suối ấm áp, nhưng ánh mắt của ta lại vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh lùng nhìn hắn từng chút từng chút tiến lại gần, gần đến mức hơi thở của hắn phả lên má ta, mang theo hơi nóng mờ nhạt.

Gần đến mức vài lọn tóc đen của hắn rủ xuống cổ ta, nhẹ lướt qua, ngứa ngáy như có như không.

Đôi mắt sâu thẳm ấy, tựa hồ muốn hút ta vào trong.

Sương mờ nước nóng phủ lên cảnh vật một cảm giác mơ hồ, mập mờ ám muội.

Ta hơi nheo mắt, định gọi ám vệ ra, nhưng Tô Duẫn đột ngột dừng lại.

Hắn đưa tay nhặt vài chiếc lá rơi trên tóc ta, lùi lại một khoảng cách an toàn khiến ta không còn cảm giác bị uy hiếp, rồi bật cười khẽ:

“Nương nương, trên tóc người dính lá, thần giúp người gỡ xuống.”

Tựa như từ đầu, mục đích của hắn chỉ là nhặt mấy chiếc lá ấy.

Nhưng bàn tay lớn còn lại của hắn vẫn ngang ngược nắm chặt tay ta, dẫn dắt ta vuốt qua khuôn mặt hắn.

Miệng hắn cũng nói những lời chẳng biết trời cao đất dày:

“Nương nương, chẳng lẽ thần không so được với hắn, chẳng phải thần trông đẹp hơn sao?”

Rồi bàn tay hắn dẫn dắt ta xuống phía dưới, chạm vào yết hầu nổi bật của hắn.

Lướt qua xương quai xanh, xuống ngực, từng nơi một.

“Cơ thể thần chẳng phải cân đối hơn, mạnh mẽ hơn hay sao?”

Hắn chậm rãi đặt tay ta lên bụng rắn chắc của mình, lại từ từ dẫn xuống thấp hơn.

Ta xưa nay luôn giữ vẻ điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc.

Nhưng lúc này, ta không kiềm được hơi nóng lan khắp mặt, hai má đỏ bừng.

Đột ngột, ta đẩy mạnh hắn ra, giọng đầy giận dữ:

“Ngươi quá phận rồi!”

Ám vệ trong bóng tối lập tức xuất hiện, kéo ta lên khỏi hồ.

Ta hất tay áo, nước bắn tung tóe, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảnh cáo hắn:

“Si tâm vọng tưởng, hậu quả tự chịu!”

……

Tô Duẫn bị ta mạnh tay đẩy ra, nhưng hắn không nản lòng.

Ám vệ trói hắn vào nhà chứa củi, cho nhịn đói nhịn khát vài ngày để cảnh cáo.

Khi hắn được thả ra, bước đi loạng choạng với gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầu tiên vẫn dõi về phía ta, nở nụ cười rạng rỡ.

Ta khi đó đang ngồi trong đình nhỏ trên ngọn đồi thấp, cùng các phu nhân quan lại uống trà.

Từ góc nhìn ấy, nửa khu vườn phía dưới đều trong tầm mắt.

Người trong vườn tất nhiên cũng có thể nhìn thấy ta.

Nhưng việc Tô Duẫn mỗi lần đều có thể nhanh chóng tìm ra ta giữa đám đông quả là một loại tài năng.

Cái cách hắn nhìn thẳng về phía ta khiến tay cầm chén trà của ta khẽ dừng lại.

Nước trà trong chén dao động, tạo ra những gợn sóng nhỏ.

Hắn thật sự rất kiên nhẫn.

Ngày nào cũng đứng trước cửa cung, nghiêm chỉnh hỏi ta một câu:

“Liệu thần có thể dâng một khúc nhạc cho nương nương hay không?”

Kỳ thực ta có thể sai người đuổi hắn đi, nhưng không hiểu vì sao, ta lại để hắn tiếp tục chờ đợi, hết lần này đến lần khác.

Dù ta cảm thấy hắn rất phiền phức.

Còn bên kia, Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên lại gây chuyện lớn.

Lệ quý phi lớn lên trong dân gian, tự cho mình là người thấu hiểu nỗi khổ của bách tính.

Nàng nhìn thấy người dân bên đường nghèo khó phải làm ăn xin, liền thương cảm, ban cho họ tiệc lớn đầy đủ cá thịt.

Kết quả, người kéo đến ngày càng đông, bất kể thật giả, thậm chí dân các vùng lân cận cũng đổ về, gây ra náo loạn.

Lương thực tiêu hao quá nhiều, kho lương trong thành gần như cạn kiệt, trở thành mối lo lớn.

Tạ Trì dung túng nàng ta làm càn, giờ đây sự việc rối ren không thể tự giải quyết, lại phải gửi thư nhờ ta huy động người của Giang gia.

Nhánh phụ của Giang gia có một thương gia buôn lương, ta đích thân đi gặp, hứa hẹn lợi lớn mới đổi được đủ lương thực bù vào.

Vất vả vài ngày, ta mệt mỏi trở về hành cung.

Không ngoài dự đoán, ngước lên liền thấy dưới ánh đèn lồng vàng nhạt, bóng dáng nam tử áo trắng đứng đó.

Ánh sáng chiếu lên tóc hắn, phủ một lớp ánh vàng.

Lá thu bay quanh hắn, tạo nên khung cảnh đầy thi vị.

Việc xử lý hậu quả đã đủ khiến ta mệt mỏi.

Nhìn thấy hắn, tâm trạng càng thêm phiền.

Như thường lệ, Tô Duẫn cúi chào, khẽ hỏi han.

Hắn cũng nhận ra ta không vui, đoán rằng sẽ chẳng được đáp lời.

Nhưng ngoài dự liệu của tất cả, ta khẽ nâng mí mắt, đáp:

“Vậy hãy đàn một khúc đi.”

Cung nữ bên cạnh ta cũng thoáng kinh ngạc, nhìn ta đầy nghi hoặc.

Đôi mắt Tô Duẫn lập tức sáng lên như ánh sao, đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Đêm đó, ta nghe khúc nhạc du dương của hắn mà ngủ ngon giấc.

Tô Duẫn quả thực có tài, ta vốn tưởng rằng mình sẽ thao thức cả đêm.

Không ngờ, lời hắn nói trước kia không phải chỉ là cái cớ để tiếp cận ta.

Có một lần thì có lần hai.

Dần dần, ta quen với việc nghe những khúc nhạc an thần của hắn.

Tô Duẫn sẽ đặt một cây đàn trong đình ngoài điện, thong thả đàn cho đến khi đèn trong điện tắt.

Khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, tiếng đàn như mộng như thực.

Sau đó, hắn lấy lý do này để đòi chuyển đến viện của ta.

Hành cung chính rất rộng, phòng ốc nhiều, vốn dĩ có thêm một người cũng không sao.

Ta đồng ý.

Quả nhiên, hắn mỉm cười, nét mặt rạng rỡ đến mức như thể có đuôi, cũng sẽ vui mừng vẫy lên.

Nhìn xem con người này.

Thật biết cách lấn tới từng bước, từng bước mà tiến vào.