Dáng vẻ của ta luôn nhu mì, rụt rè như một con chim nhỏ, nhưng thực chất bên trong ta là ngọn lửa tham vọng cháy rực. Ta biết mình không xinh đẹp tuyệt trần, cũng không tài giỏi xuất chúng, nhưng ta đủ thông minh để tự tạo cơ hội cho mình dù chỉ là một tia nhỏ nhoi.
Vào một đêm định mệnh, khi ta đang nghĩ kế hoạch tiếp theo, lại tình cờ bắt gặp thế tử lạnh lùng và đoan chính của Hầu phủ.
Gương mặt hắn đẹp đẽ, tựa như được điêu khắc từ ngọc quý, nhưng ánh mắt thì băng giá, như không chấp nhận bất kỳ sự tiếp cận nào.
Ta nghe nói hình như hắn bị kẻ khác hạ dược. Trong khoảnh khắc ấy, ta chẳng hề do dự, lập tức trèo lên giường hắn. Một cơ hội như vậy không thể để lỡ.
Ta biết hành động này là liều lĩnh, nhưng với ta, quyền thế và địa vị mới là thứ ta khao khát hơn bất kỳ điều gì khác. Từ nhỏ, nhìn những người phụ nữ quanh mình chịu cảnh sống hèn mọn, ta đã tự thề rằng mình sẽ không bao giờ để bản thân chịu cảnh đó.
Khi mọi thứ tưởng chừng đã vào đúng quỹ đạo, ta trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. Nhưng đời đâu dễ dàng như thế. Gia sản của Hầu phủ bị tịch biên, cả nhà hắn bị lưu đày.
Ta bàng hoàng, không thể tin vận mệnh lại tàn nhẫn như vậy. Trong lòng ta lo sợ đến tột độ, nhưng vẫn tự nhủ: hắn là một người quân tử, chắc chắn sẽ không ép buộc ta cùng chịu khổ.
Nhưng hắn chỉ nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng nói:
“Ở đây không có chuyện hòa ly hay bỏ vợ. Nếu muốn thoát, chỉ có thể làm góa phụ.”
Tim ta như thắt lại, bàn tay siết chặt tà áo để che giấu nỗi run rẩy. Nhưng ngay lúc ấy, ta biết mình không thể để lộ sự yếu đuối. Ta mỉm cười miễn cưỡng, từng chữ rời rạc:
” Phu quân đi đâu, thiếp thân sẽ theo đó.”
Những ngày tháng sau đó là chuỗi ngày dài của sự khổ cực. Ta theo hắn đi lưu đày, mỗi bước chân như nặng ngàn cân. Đời sống lưu vong là cảnh địa ngục trần gian, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn luôn khiến ta không dám oán than nửa lời.
Chỉ khi đêm xuống, ta mới lặng lẽ rơi nước mắt, lòng tự hỏi vì sao vận mệnh lại trớ trêu đến vậy.
Ta đã từng nghĩ sẽ từ bỏ, sẽ chấp nhận số phận mà quên đi những tham vọng. Nhưng vào chính lúc đó, hắn lại giương cờ khởi binh tạo phản. Hắn không còn là người đàn ông lạnh nhạt trước kia, mà biến thành một kẻ cuồng nhiệt với ánh mắt rực cháy như muốn thiêu đốt tất cả.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ ấy, ta không thể làm gì khác ngoài ngây dại mà tiến đến, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Đó là một quyết định điên rồ, như cả cuộc đời ta vốn đã luôn điên rồ theo những toan tính của chính mình.
Theo chân đích mẫu tiến về kinh thành để thăm họ hàng, lòng ta ngập tràn những cảm xúc đan xen khó tả. Chuyến đi này không chỉ là dịp để thực hiện nghĩa vụ gia tộc mà còn là cơ hội mà ta đã chờ đợi bấy lâu.
Giữa những con phố phồn hoa và rực rỡ ánh đèn, giữa những khuôn mặt xa lạ nhưng đầy quyền quý, ta biết rằng đây là nơi có thể định đoạt vận mệnh của mình.
Ta không cam lòng để số phận đẩy đưa mình thành một người thiếp nhỏ nhoi bên cạnh một lão nhân già cỗi. Đó không phải là cuộc đời ta mong muốn. Ta khao khát một tương lai rạng rỡ hơn, gả cho một công tử trẻ tuổi đầy triển vọng.
Người đầu tiên ta để mắt đến chính là hai vị biểu ca của dì mẫu. Dù không cùng huyết thống, nhưng từ nhỏ ta đã quen gọi họ là dì mẫu và biểu ca, như một lẽ thường tình trong gia đình.
Đại biểu ca là thế tử của Hầu phủ, dáng vẻ phong độ, khí chất uy nghiêm, khiến người khác phải chú ý mỗi khi xuất hiện. Từ lâu, hắn đã được định sẵn sẽ kế thừa tước vị cao quý của Hầu phủ.
Nếu ta gả cho hắn, không chỉ trở thành phu nhân của Hầu phủ, mà vị trí trong gia tộc cũng sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Ngay cả đích mẫu, vốn là người luôn có uy quyền trong nhà, cũng phải kính nể ta vài phần.
Hình ảnh ta khoác lên người y phục cao quý, đứng bên cạnh hắn trong những buổi tiệc quyền quý, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, làm ta không khỏi thấy lòng mình rung động.
Nhị biểu ca lại mang một phong thái khác hẳn, điềm đạm và sâu sắc hơn. Hắn nổi tiếng học hành xuất chúng, thi đậu bảng nhãn khi tuổi còn rất trẻ và hiện đang làm quan tại Hàn Lâm Viện.
Ta nghe nói Hàn Lâm Viện không chỉ là nơi tụ hội của những bậc tài năng, mà còn là con đường ngắn nhất để bước lên vị trí Thủ Phụ Nội Các.
Nếu ta gả cho nhị biểu ca, chẳng phải tương lai ta sẽ trở thành phu nhân của Thủ Phụ hay sao? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy, ta đã thấy tự hào.
Nhìn cả hai biểu ca, ta không thể không tự hỏi liệu mình sẽ chọn ai. Một bên là quyền thế vững chắc, là sự kính nể của người đời. Một bên là con đường triều chính rộng mở, là danh tiếng lẫy lừng.
Trong lòng ta không ngừng dậy sóng, những toan tính và hy vọng cứ thế mà đan xen, khiến ta khó lòng dứt ra.
Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nổi danh là người thật thà, đoan trang. Ở nhà, chưa một lần ta dám tranh giành với ai, luôn cố gắng giữ thái độ ngoan ngoãn, nhẫn nhịn.
Cũng chính vì điều đó mà đích mẫu – người mà ai cũng dè chừng vì tính cách lạnh lùng và khắc nghiệt – lại nhìn ta khác đi một chút. Bà quyết định đưa ta đến kinh thành, danh nghĩa là thăm thân, nhưng thực chất chính là thử xem ta có đáng để bà đầu tư công sức hay không.
Ta biết, hình tượng mà mình xây dựng bấy lâu nay là một tấm khiên bảo vệ. Nếu phá hủy nó, đích mẫu chắc chắn sẽ thất vọng và phẫn nộ.
Ta không dám tưởng tượng ánh mắt sắc lạnh của bà khi nhìn ta, miệng buông những lời cay nghiệt, có thể là: “Cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!”.
Để rồi sau đó, bà sẽ không ngần ngại tìm một lão già nào đó, gả ta làm thiếp, như một cách trừng phạt không thể tàn nhẫn hơn.
Không, ta không thể để điều đó xảy ra. Ta không dám. Mỗi bước đi trong ngôi nhà lớn đầy cạm bẫy này, mỗi lời nói, mỗi hành động của ta đều phải cẩn trọng như đang bước trên băng mỏng.
Ta phải tiếp tục đóng vai cô gái hiền lành, dịu dàng, luôn biết thân biết phận. Dẫu trong lòng không cam tâm, nhưng ta hiểu rõ rằng, chỉ cần một sai lầm nhỏ, ta sẽ không còn đường lui.
Đại biểu ca thích luyện võ buổi sáng, ta cũng dậy sớm chèo thuyền thu thập sương mai.
Dùng sương mai pha trà cho đích mẫu, thể hiện lòng hiếu thảo.
Ban đầu, ta và đại biểu ca vốn chỉ là hai bóng người tách biệt trong màn sương sớm: hắn miệt mài với võ thuật, ta cặm cụi với công việc của mình. Nhưng rồi, những lần tình cờ gặp gỡ ngày một nhiều hơn. Hắn dường như bắt đầu chú ý đến ta – một biểu muội lặng lẽ, ít nói nhưng lại sở hữu dung nhan thanh tao, đoan trang.
Mỗi lần ánh mắt ta chạm phải ánh mắt hắn, ta đều cảm thấy tim mình khẽ loạn nhịp. Dẫu vậy, ta luôn cố giữ vẻ e lệ, thẹn thùng, chỉ dám lặng lẽ nhìn hắn từ xa, như một cách thu hút mà không hề phô trương. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, không ngờ lại dần dần khiến hắn để tâm. Hắn bắt đầu giảm bớt sự tập trung vào võ nghệ, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn theo ta.
Một buổi sáng, khi ta đang chăm chú thu thập những giọt sương mai trên lá, đại biểu ca bất ngờ tiến lại gần. Hắn không nói lời nào, chỉ khẽ cúi người giúp ta thu sương. Ta không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Từ đó, mỗi sáng, đại biểu ca không còn miệt mài luyện võ như trước. Hắn thường xuất hiện bên ta, cùng ta chèo thuyền ra hồ, giúp ta thu thập sương mai.
Ban đầu, hắn chỉ im lặng làm, nhưng dần dà, hắn bắt đầu nói chuyện với ta, đôi lúc còn kể vài câu chuyện thú vị để ta cười. Mỗi nụ cười của ta dường như đều khiến hắn thêm phần say mê.
Không chỉ dừng lại ở việc giúp ta, đại biểu ca còn âm thầm tặng ta những món quà nhỏ. Đó là những món trang sức tinh xảo, những chiếc ngọc bội sáng lấp lánh. Hắn không nói rõ ý tứ, nhưng ánh mắt dịu dàng cùng sự quan tâm chu đáo ấy đã nói lên tất cả. Ta hiểu rằng, trái tim hắn dường như đã bị ta làm cho rung động.
Sau khi đại biểu ca tặng ta túi gấm đồng tâm, ta cầm túi gấm, lặng lẽ tìm đến hắn.
Chúng tôi gặp nhau ở một rừng trúc cách xa chính viện.
Đại biểu ca đã đứng đó chờ ta, dáng vẻ lúng túng nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ mong đợi. Khi nhìn thấy ta, khuôn mặt hắn đỏ bừng, giọng nói ấp úng như một cậu thiếu niên chưa biết phải đối diện với người mình thương thế nào:
“Biểu… biểu muội, tìm ta có việc gì?”
Ta cắn môi, đưa túi gấm đồng tâm cho đại biểu ca, lệ trào nơi khóe mắt, ngập ngừng nói:
“Biểu ca, tấm chân tình mà huynh dành cho Triều Triều, lòng Triều Triều đều hiểu rõ. Nhưng, nhưng… Triều Triều không thể nhận được.”
Đại biểu ca sốt ruột, nắm lấy tay ta, hốt hoảng hỏi:
“Tại sao?”
Ta không dám nhìn vào mắt hắn, quay người đi, nghẹn ngào đáp:
“Biểu ca là người tựa thần tiên, còn Triều Triều chỉ là con gái của một thiếp thất hèn mọn, làm sao xứng đáng.”
Ta vừa rơi lệ, vừa nhìn hắn. Trong thâm tâm, ta biết dáng vẻ này của mình chắc chắn rất đẹp, có thể khơi dậy lòng thương xót của bất kỳ người đàn ông nào.
Ta cắn chặt môi, giọng đầy xót xa:
“Biểu ca, Triều Triều có thể thích huynh, được huynh yêu mến, kiếp này đã là đủ. Đợi ngày huynh thành thân, Triều Triều sẽ vì huynh mà tuẫn tình.”
Dứt lời, ta nhẹ nhàng hôn lên má hắn, rồi trong ánh mắt sững sờ của hắn, Không để hắn kịp phản ứng, ta quay người, nhấc váy chạy đi
Nhưng ta biết rõ hắn. Đại biểu ca là người bồng bột,nóng nảy, thiếu suy nghĩ, lại hay hành động theo bản năng. Chính dáng vẻ đau thương và lời nói tuyệt vọng của ta đã gieo vào lòng hắn một quyết tâm mãnh liệt.
Lúc tâm trí đang tràn ngập hình bóng ta, hắn nhất định sẽ tìm cách để cưới ta.Dẫu không thể làm chính thất, bắt đầu từ vị trí thiếp thất, ta cũng có thể dần dần leo lên.
Và như ta dự đoán, hắn nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay ta, giọng đầy khẩn thiết:
“Biểu muội, ta nhất định sẽ cưới muội.”
Ta quay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập nước, giọng nói run rẩy:
“Nhưng làm sao có thể? Thân phận muội thấp hèn thế này, làm sao đích mẫu có thể chấp nhận. Bà ấy… bà ấy còn đang tính gả muội làm thiếp cho những lão già kia…”
Lời ta nói chưa dứt, đại biểu ca đã siết chặt tay, giọng quả quyết:
“Không, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra! Cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ được cách. Triều Triều, hãy tin ta.”
Ta lao vào lòng hắn, nghẹn ngào:
“Biểu ca, huynh thật tốt. Chuyện này, trước khi nghĩ được cách cưới muội, đừng để lộ ra ngoài, muội sợ đích mẫu biết được sẽ đánh chết muội mất. Hu hu…”
Hắn gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
Dù ta không biết hắn sẽ nghĩ ra cách gì để cưới ta, nhưng đặt toàn bộ hy vọng vào hắn là điều không thể.
Hắn có thể hứa, có thể yêu, nhưng để đạt được mục tiêu của ta, chỉ dựa vào lời hứa của hắn là chưa đủ. Ván cờ này, ta mới chỉ đặt xuống nước đi đầu tiên.
6
Vì vậy, ta lại hướng ánh mắt về phía nhị biểu ca.
Nhị biểu ca tuy là một thư sinh, nhưng lại rất thích du xuân, săn bắn.
Hắn thường dẫn anh em họ hàng đi du ngoạn.
Ta luôn âm thầm quan sát hắn, Một ngày nọ, khi biết hắn dẫn mọi người đi dạo ở khu rừng phía nam, ta cố tình tham gia. Lặng lẽ đi phía sau, ta chọn một lối mòn ít người qua lại, rồi giả vờ bị lạc. Kế hoạch của ta đã được chuẩn bị kỹ càng.
Khi nhận thấy không còn ai bên cạnh, ta vờ như bước hụt, ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ. Đôi mắt long lanh của ta ngấn lệ, gương mặt tái nhợt lộ rõ sự yếu ớt, đáng thương.
Lần đó nhị biểu ca đã cứu ta.
Ta khóc lóc đáng thương, khiến người ta nhìn mà thương xót.
Dáng vẻ kiều diễm của ta đủ để làm xiêu lòng bất cứ ai.
Nhị biểu ca cõng ta trên ngựa, vì ta nói không biết cưỡi.
Hắn chỉ còn cách đưa ta về nhà bằng cách đó.
Qua chuyện này, nhị biểu ca thường xuyên nhìn ta đăm chiêu.
7
Ta cảm thấy khả năng nhị biểu ca cưới ta cao hơn,
bởi hắn không phải là thế tử, tương lai sẽ phải phân gia.
Nhưng ta cũng hiểu, muốn chạm đến trái tim hắn và khiến hắn thực sự để ý đến ta, mọi thứ không hề đơn giản.
Nhưng muốn quyến rũ hắn thêm, ta cũng chẳng có nhiều cơ hội.
Dẫu sao, thân phận của ta cũng là tiểu thư thứ xuất, không thể nào tùy tiện hành động. Ta cần phải giữ hình tượng hiếu thảo, dịu dàng trước mặt đích mẫu và dì mẫu