Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA Chương 4 XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Chương 4 XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

7:00 sáng – 25/12/2024

Gió lạnh thổi qua, không nhịn được hắt hơi một cái.

Ánh mắt như cười như không của Thái tử liền rơi lên người tôi.

“Phò mã nghĩ sao?”

Răng ta va vào nhau kêu lách cách, không biết là do lạnh hay do tức giận.

Ta hít sâu một hơi, lấy ra chiếc nhẫn ngọc treo trên cổ.

“Lòng ta trung trinh không đổi với Điện hạ, vật này làm chứng.”

Thẩm Uyển mắt đẫm lệ nhìn qua, mắt mở to.

Các đại thần đang thì thầm cũng im lặng.

Trong chốc lát, bầu không khí yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

“Ta nhìn thấy ý cười trong mắt Thái tử, trực giác cảm thấy không ổn.”

Còn chưa kịp lên tiếng, một lão thần đã run rẩy mở miệng.

“Ngươi… ngươi nói gì?”

Ta có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm nghị lớn tiếng lặp lại.

“ Lòng ta trung trinh không đổi với Điện hạ.”

Lão thần trông như sắp không thở nổi: “Điện hạ nào?”

Ta còn định mở miệng, nhưng bị Thái tử cắt ngang.

Hắn cười nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ bất cần.

“Đây là tín vật của cô. Ngươi nghĩ, còn có thể là Điện hạ nào?”

Lão thần ngây người.

Thẩm Uyển ngây người.

Ta…. cũng ngây người.

Ta ngơ ngác nhìn Thái tử một lúc lâu.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một vài đoạn ký ức đáng ngờ, và một suy nghĩ hoang đường.

Ví dụ như ngực của Trưởng công chúa còn phẳng hơn ta, dáng người cao hơn ta một cái đầu.

Ví dụ như Trưởng công chúa và Thái tử trao đổi tin tức, dung mạo tương tự nhau.

Ví dụ như Trưởng công chúa và Thái tử, chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.

Vậy nên—

Thái tử giả làm Trưởng công chúa, gả cho ta ?

Từ đầu đến cuối, Thái tử và Trưởng công chúa…. đều là một người?

Ta thử mở miệng thăm dò: 

“Ngài…”

Thái tử cười càng sâu: ”Ừm… hửm.?”

Giọng điệu quen thuộc, tỷ lệ trùng lặp là một trăm phần trăm.

Thật kích thích.

Ta hít sâu một hơi.

Dưới ánh mắt của mọi người, ta đã chạy đi.

11

Sau khi chạy được một đoạn, đầu óc nóng bừng của tôi mới dần dần nguội lại.

Việc cấp bách là tìm một điện nhỏ để thay y phục.

Ý nghĩ vừa nảy ra, trước mặt vang lên một giọng nói ngạc nhiên.

“A Chiêu?”

Nước trên áo vẫn đang nhỏ giọt tí tách xuống.

Ta cứng đờ cổ nhìn lên, thấy khuôn mặt kinh ngạc của Ninh Lân .

Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Vai nặng trĩu, áo khoác ngoài của Ninh Lân được khoác lên người ta.

Hắn nói ngắn gọn: “Đi theo ta .”

……

Bộ y phục tìm tạm rất rộng, tay áo phải xắn vài lần mới đến cổ tay.

Sau khi thay xong, ta do dự một lúc lâu mới đẩy cửa bước ra.

Ninh Lân khoanh tay dựa vào góc tường, thần sắc khó đoán.

“Ninh Lân?”

Ta rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn ta, cố gắng chuyển chủ đề.

“Bộ y phục này khá rộng… haha.”

Ninh Lân cúi mắt: “Đây là y phục của Cố Vân Dật.”

“Trước đây huynh ấy sống trong cung này, sau đó khi trưởng thành mở phủ ra ngoài, nơi này liền bị bỏ hoang.”

Ta gật đầu lúng túng: “Ồ.”

Ninh Lân không nói gì, chỉ nhìn ta.

Ta tự xây dựng tâm lý một lúc lâu, lấy hết can đảm.

“Ninh Lân , chuyện hôm nay…”

“Ngươi không cần lo lắng.”

Lời nói bị hắn dứt khoát cắt ngang.

“Chuyện hôm nay, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.”

“A Chiêu, ngươi  hoàn toàn có thể tin ta.”

Ta im lặng gật đầu, nghĩ một lúc rồi vẫn nói: “Xin lỗi…”

Ninh Lân yên lặng nhìn ta rất lâu, đột nhiên cúi mắt cười.

“Giữa ngươi và ta, từ trước đến nay không cần phải nói nhiều những điều này.”

Ta và Ninh Lân cùng đi dạo trong ngự hoa viên rất lâu.

“Vân Dật đã xin chỉ dụ đi phong ấp, bây giờ đã trên đường rồi.”

“Huynh  ấy để lại cho ngươi một bức thư, chôn dưới gốc cây hoè ngoài thư phòng.”

Ninh Lân bất ngờ lên tiếng.

Ta ngẩn người: “Tại sao?”

Ninh Lan nhìn tôi sâu sắc một cái, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài.

“Vân Dật huynh ấy… đã làm sai chuyện.”

“Dù ngươi có tha thứ cho huynh ấy, thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho huynh ấy.”

12

Ta và Ninh Lan cùng đào lên bức thư đó.

Ngoài ra, còn có một hũ rượu nữ nhi hồng.

“Đây là thứ huynh ấy để lại cho ngươi.”

Ninh Lân nói như vậy.

Đọc xong phong thư đó, ta đã im lặng rất lâu.

“Ta không hiểu.”

Ta mơ hồ lên tiếng.

“Huynh ấy nói kiếp trước huynh ấy có lỗi với ta, huynh ấy nói các người đều là những người mang ký ức sống lại một đời.”

“Bao gồm cả ta, ta cũng là… người trùng sinh.”

“Vậy ‘Đại Hạ Bí Sử’ là thứ gì?”

Ta không phải xuyên sách, mà là trọng sinh sao?

“‘Đại Hạ Bí Sử’?”

Ninh Lân nhíu mày lặp lại, nhìn ta với ánh mắt có chút kỳ lạ.

Huynh ấy lấy ra từ trong lòng một thứ gì đó.

Ta nhận lấy xem, là một quyển sách.

Minh họa trên bìa là phong cách thịnh hành hiện nay.

Chính giữa bìa, viết bốn chữ lớn ngay ngắn – “Đại Hạ Bí Sử”.

Tôi sững sờ.

“Huynh, đây là…?”

Ninh Lan chống cằm: “Đây là quyển sách thịnh hành nhất hiện nay, đây là quyển cuối cùng trong tiệm sách.”

“Những văn nhân rảnh rỗi không có việc gì làm, suốt ngày bịa đặt những thứ này.”

Huynh ấy cười nhẹ một tiếng: “ta thật oan uổng, họ đều bịa đặt ta là đoạn tụ.”

Ta run rẩy đầu ngón tay, nhanh chóng lật qua các trang sách.

Gần như giống hệt với tin tức ta nhận được khi tỉnh dậy.

Hóa ra “Đại Hạ Bí Sử” là một cuốn dã sử do một nhóm văn nhân thiếu đạo đức bịa đặt ra sao?

Ninh Lan nhìn biểu cảm của ta, cười không ngừng.

“Bảo ngươi trước đây trốn học, đến cả thật giả của cái này cũng không phân biệt được à?”

“Ừm, nhưng trong này nói ngươi là kẻ ăn chơi đứng đầu ở Trường An, suốt ngày lêu lổng ở lầu hoa, chọi gà đuổi chó ..”

Thần sắc hắn có phần hoài niệm: “Điều đó thì đúng thật.”

Tq lườm hắn một cái.

“Đó chẳng phải để che mắt người đời sao!”

“Vậy cuối cùng ta chết thế nào? Không phải bị lăng trì sao?”

Nụ cười trên mặt Ninh Lan cuối cùng cũng thu lại.

“Huynh ấy im lặng rót một chén rượu, đẩy đến trước mặt tôi.”

“Nếu ngươi muốn biết… A Chiêu.”

Ta không chút do dự uống cạn.

Hương rượu cuốn theo ký ức bị phong kín.

Những giấc mộng cũ của kiếp trước, trào dâng trở lại.

13

Ta như một hồn ma lạc lối ngoài giấc mộng, lạnh lùng quan sát mọi thứ xảy ra trong mơ –

Quá khứ ta cùng Ninh Laan , Cố Vân Dật cùng nhau đọc sách ở Thượng Thư Phòng.

Những ngày tháng tươi đẹp với áo gấm ngựa hồng.

Và… lần đầu gặp Thái tử.

Hóa ra từ kiếp trước, số phận của chúng ta đã đan xen với nhau.

……

Mùa xuân năm Vĩnh Minh thứ bảy.

Ta như thường lệ, cùng Ninh Lan, Cố Vân Dật đến Thượng Thư Phòng đọc sách.

Khi ra khỏi cửa, mơ hồ cảm thấy quên mất điều gì, nhưng mãi không nhớ ra.

Cho đến khi –

Một cơn đau âm ấm, tụ lại ở bụng dưới.

Ta chợt nhận ra, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt áo trong.

Là nguyệt tín.

Nếu bị người khác phát hiện…

Nữ giả nam trang, tội khi quân.

Cả phủ tướng quốc đều phải rơi đầu.

Trong ánh mắt khó hiểu của Ninh Lan, ta giả vờ bị đau bụng, chạy vụt ra khỏi Thượng Thư Phòng.

Ở thiên điện có sẵn y phục để thay.

Nhưng khi ta đến thiên điện vắng vẻ đó, cởi bỏ áo ngoài che đậy, vừa thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện có một người đứng đó.

Một thiếu niên mặc áo đen.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn vết máu trên áo choàng ngoài của ta.

Ta mặt tái nhợt, loạng choạng lùi lại vài bước.

“ Ngươi—“

“Ngươi đừng sợ.”

Thiếu niên nhíu mày, lập tức hứa “ ta sẽ không nói với ai khác.”

Lời chưa dứt, cửa điện bên cạnh bị đẩy mạnh ra.

Một vị thống lĩnh cấm quân mặc áo giáp sắt bước vào, ánh mắt rơi xuống áo choàng ngoài trên mặt đất.

“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.”

Thống lĩnh không chịu bỏ qua: “Hoàng thượng ra lệnh lục soát thích khách trong cung”.

Tiểu thái tử ngẩn người một chút, giọng càng lạnh hơn.

“Ý của ngươi là, ở đây có thích khách?”

Thống lĩnh hơi gật đầu, ánh mắt rơi lên người ta.

“Người này hành tung khả nghi, thần cho rằng—“

Lời nói bị cắt ngang bởi tay áo được xắn lên của tiểu thái tử.

Một vết dao sâu hiện rõ trên cánh tay trắng trẻo, máu không ngừng rỉ ra.

”Ta không cẩn thận bị cắt trúng, hắn đang định băng bó cho ta.”

” Hắn hoảng hốt, dính máu, liền khả nghi trở thành thích khách sao?”

Ta nhìn tiểu thái tử nói nhẹ nhàng, suýt nữa cũng tin—nếu không nhìn thấy con dao lóe qua trong tay áo của ngài ấy.

Đợi đến khi tiếng bước chân của thống lĩnh cấm quân xa dần, ta mới kiệt sức dựa vào tường.

“Đa tạ điện hạ.”

Tiểu thái tử nhíu mày: “Tại sao ngươi—“

ta chớp mắt, đưa ngón tay lên môi: “Chuyện này, ngay cả cha ta cũng không biết đâu.”

“Ngoài ta và vương , bây giờ chỉ có ngài biết thôi.”

“Vì vậy, đây là bí mật giữa chúng ta.”

Tiểu thái tử gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau này ở thư phòng, luôn cảm thấy tiểu thái tử thỉnh thoảng quan sát ta.

Cảm giác kỳ lạ đó, giống như đang quan sát một loài động vật quý hiếm nào đó.

Ánh mắt quan sát của tiểu thái tử, mỗi lần đều bị ta đáp lại bằng cái lườm dữ dội.

Thời gian đó làm cho Ninh Lân cũng rất căng thẳng.

Hắn ta nhìn thái tử rồi lại nhìn ta, sau đó nghiêm trọng hỏi ta: “Đại tiểu thư, !ngươi và thái tử có thù oán gì sao?”

Ta ngượng ngùng gãi mũi: “Cũng không hẳn…”

Cố Vân Dật cẩn thận quan sát một vòng, sau đó chắn tầm nhìn của thái tử.