Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA Chương 5 XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Chương 5 XUYÊN QUA THÀNH PHÒ MÃ GIẢ NAM CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

7:01 sáng – 25/12/2024

Nhưng thái tử luôn xuất hiện bất ngờ.

Trốn học, bị thái tử bắt quả tang.

Leo tường ra khỏi cung, bị thái tử bắt quả tang.

Tò mò đi dạo lầu hoa—

Vừa đẩy cửa phòng, bên trong là tiểu thái tử mặt lạnh như băng.

Ninh Lân gần như phát điên.

“Tại sao hắn luôn theo dõi chúng ta vậy?!”

Thái tử đang tao nhã rót trà nghe vậy thì động tác khựng lại.

Ngai ấy nhìn qua với nụ cười như không cười, giọng điệu nhẹ nhàng.

”Ta theo dõi thư đồng của ta, có vấn đề gì sao?”

Ta chột dạ tránh ánh mắt.

Ta vốn dĩ được định sẵn là thư đồng của Thái tử.

Vì muốn ở cùng huynh đệ tốt, ta tráo đổi thân phận, trở thành thư đồng của Tứ hoàng tử Cố Vân Dật.

Không ngờ Thái tử lại thù dai như vậy.

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp mức độ thù dai của Thái tử.

Vài năm sau, khi ta vừa trưởng thành, trong cung có một thánh chỉ, ban hôn ta với Trưởng công chúa.

Trong cung từ khi nào lại có một vị Trưởng công chúa như vậy?

Ta ngơ ngác.

Ninh Lân cũng ngơ ngác.

Chúng ta nhìn nhau, không ai từng nghe nói về vị Trưởng công chúa này.

Cuối cùng vẫn là Cố Vân Dật dò hỏi được tin tức trong cung, Trưởng công chúa là chị em sinh đôi của Thái tử.

Tôi cứ thế mơ hồ mà thành thân với vị Trưởng công chúa này.

Đêm tân hôn, ta run rẩy dùng ngọc như ý để vén khăn che mặt của Trưởng công chúa.

Lúc này, ta vẫn còn tâm trí phân tâm nghĩ rằng, Trưởng công chúa trông có vẻ cao hơn ta.

Ngay sau đó, tấm vải đỏ thêu uyên ương bằng chỉ vàng bị vén lên, lộ ra một đôi mắt lạnh như hồ sâu.

Ta hít một hơi lạnh, ngập ngừng nói: “Điện hạ?”

Thái tử cười nhẹ: “Không nhận ra cô sao?”

“Sao ngài lại—“

Cố Huyền Lâm ung dung rót rượu giao bôi, ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Chẳng phải là ngươi giả nam tử trước sao, ta sợ ngươi thành thân với người khác.”

Ta vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, nhưng hắn lại cười nhẹ rồi hôn lên lòng bàn tay ta.

“Bây giờ, chúng ta có cùng một bí mật rồi.”

14

Bước ngoặt của kiếp trước, là vào một ngày sau khi thành thân .

Cố Vân Dật hẹn ta đến Túy Hương Lâu uống rượu.

Uống vài chén, trời đất quay cuồng.

Khi mở mắt lần nữa, thị giác bị tước đoạt, trước mắt chỉ là một màu đen kịt.

Tiếng vó ngựa lộc cộc, như đang ở trên một chiếc xe ngựa.

Chuyện gì đang xảy ra?

Đầu óc ta bắt đầu vận hành chậm chạp.

Cố Vân Dật hẹn ta đến Túy Hương Lâu uống rượu, ta uống say đến ngất.

Trong cơn mơ hồ, có rất nhiều vũ nữ vào bồi rượu.

Sau đó thì sao?

Ta theo bản năng muốn chạm vào mắt, nhưng phát hiện tay cũng bị trói.

Đừng cử động lung tung.

Giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt.

Ta mơ màng nhìn theo tiếng nói, thử mở miệng.

“Vân Dật?”

Giọng nói của Cố Vân Dật không có chút dao động, như đang kể lại một cách bình thản.

“Ngươi bị ta bắt cóc rồi, Mộ Chiêu.”

Lời đến miệng, bị sự bình thản của hắn chặn lại.

Ta khó khăn mở miệng: “Ngươi—“

Ngay sau đó, tiếng ngựa hí dài, tiếng bánh xe dừng lại.

Tấm vải che mắt bị người ta thô bạo kéo xuống.

Ánh sáng bất ngờ khiến ta không nhịn được mà nheo mắt lại.

“Đến rồi, xuống đi.”

Trước mặt là Cố Vân Dật đang ngồi, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người ta kinh hãi.

Thấy ta chống cự, hắn tùy ý vẫy tay.

Ngay sau đó, vài gã nam nhân to lớn thô kệch khiêng ta, người bị trói chặt như bánh chưng, xuống khỏi xe ngựa.

“Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ ném ngươi xuống.”

Thấy ánh mắt ta vẫn còn đảo loạn, gã nam nhân râu quai nón đứng đầu lạnh lùng cảnh cáo.

Gió núi gào thét, đó là một vách đá đứt đoạn.

“Cố Vân Dật, ngươi bị bệnh à!”

Cuối cùng ta không nhịn được, hét lên về phía hắn.

“Ngươi là súc sinh sao?! Ngay cả huynh đệ tốt cũng bắt cóc?!”

Cố Vân Dật và một nhóm người mặc đồ đen không biết đang bàn bạc điều gì.

Nghe thấy động tĩnh từ phía ta, Cố Vân Dật dừng lại một chút, bước đến trước mặt ta..

Ta cứng cổ, bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho co rúm lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Ta chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi, Cố Vân Dật ngươi hung dữ cái gì?!”

Ta nghe thấy Cố Vân Dật cười nhẹ một tiếng, có chút mệt mỏi.

Hắn nói: “Xin lỗi.”

Trong lòng ta bùng lên cơn giận vô cớ: “Ngươi—”

“Đến rồi.”

Cố Vân Dật đột nhiên thấp giọng ngắt lời ta.

Ngay sau đó, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào cổ họng ta.

“Trưởng công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”

Cố Huyền Lâm dường như vừa từ yến tiệc trong cung chạy đến, bộ cung trang đỏ sẫm trên người còn chưa kịp thay.

Hắn nhìn ta, nở một nụ cười giống như đang an ủi.

“Thả Mộ Chiêu ra.”

Giọng nói của trưởng công chúa lạnh lẽo, ta bỗng dưng muốn khóc.

“Tất nhiên là được, điện hạ.”

Cố Vân Dật cười nói vui vẻ: “Chỉ là, cần ngài tự mình đến đổi.”

Mũi kiếm đâm tới trước một tấc, một dòng máu mảnh chảy xuống.

Ta gào thét khản cả giọng: “Cố Huyền Lâm, đừng…!”

“Dừng tay.”

“Ta đồng ý với ngươi.”

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Trời đất quay cuồng.

Cảnh cuối cùng trong tầm mắt ta là trưởng công chúa rơi xuống vách núi, tà váy đỏ sẫm.

……

Trưởng công chúa vốn là thái tử giả trang.

Trưởng công chúa rơi xuống vách núi, thái tử tự nhiên cũng không rõ tung tích.

Hoàng đế nghe tin dữ, băng hà ngay trong đêm.

Ninh lãohầu gia ủng hộ tứ hoàng tử Cố Vân Dật lên ngôi.

Còn tội danh trưởng công chúa mất tích, tất cả đều đổ lên đầu ta.

Ánh mắt Cố Vân Dật nhìn ta không chút gợn sóng, như nhìn một người xa lạ.

“Nhi tử tể tướng Mộ Chiêu, phụng chủ không chu toàn, xử lăng trì.”

“Bảy ngày sau, hành hình trước công chúng.”

Ta bị đám binh lính xông lên đè xuống đất.

Mặt đất thô ráp làm da thịt đau rát.

Gió từ xa mang đến tiếng hô vạn tuế của mọi người, vang dội đến chói tai.

Ta mơ hồ ngẩng đầu, trong miệng đầy mùi máu tanh nồng.

“Cố Vân Dật—”

Trong tầm mắt, gió cuốn bay vạt áo vàng rồng của Cố Vân Dật.

Những ngày trẻ tuổi cùng nhau uống rượu, ngắm hoa đào, như thể đã trôi xa trong chớp mắt.

Cố Vân Dật năm mười bốn tuổi từng vì người bạn đồng hành vụng về mà bị trầy xước, đau lòng tự tay bôi thuốc.

Cố Vân Dật năm hai mươi bốn tuổi, quyết đoán giết chóc, chưa từng ngoảnh đầu lại.

……

Có lẽ vì nhớ tình xưa, sáu ngày đầu tiên trong lao, ta không bị ai quấy rầy.

Lính ngục lặng lẽ mang cơm và nước đến, không nói gì về tình hình bên ngoài.

Đêm ngày thứ bảy, Ninh Lân đến.

Bánh xe lăn qua nền đá, phát ra âm thanh vụng về.

Hắn ngồi trên xe lăn, được gia nhân đẩy đến.

Ninh Lân, chân của hắn—

Sắc mặt hắn không tốt, nhợt nhạt như người bệnh nặng.

Khi ta cất tiếng, hắn vẫn như thuở nhỏ, ngây thơ nháy mắt với ta.

Lập tức chặn lại những ngàn vạn lời trong lòng ta.

Đây là món nợ ta phải trả cho ngươi.

Ta lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi khỏi khóe mắt.

Ninh Lân trước mặt, mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười ấy mềm mại và trong trẻo, không chút u ám.

“Suỵt—nghe ta nói, A Chiêu.”

“Canh ba giờ Tý, lao ngục đổi ca, người của hầu phủ sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

“Cố Vân Dật đã lưu đày nhiều người, ta sẽ giấu ngươi trong đoàn người khởi hành lúc rạng sáng.”

“Đi thật xa, càng xa càng tốt, sau này… đừng quay lại nữa.”

Trong làn nước mắt mờ mịt, ta nghẹn ngào cất tiếng.

“Vậy còn ngươi , Ninh Lân?”

Hắn ngồi trên xe lăn, cúi người chào tôi thật sâu.

Như tư thế tiễn biệt trong sách cổ, thật phóng khoáng.

“Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, ta chỉ tiễn ngươi đến đây thôi.”

“Ta không muốn nghe điều này, Ninh Lân.”

“Ngươi biết mà… ta không muốn nghe điều này.”

Ninh Lân thở dài sâu sắc.

“Đừng sợ, đại tiểu thư.”

“Hắn bất ngờ gọi ta bằng cách xưng hô thuở nhỏ, giọng nói cũng đột nhiên trở nên dịu dàng.”

“Thật ra, ta đã biết ngươi là nữ nhi từ lâu rồi.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu.

Khóe miệng Ninh Lân nở nụ cười, ánh mắt xa xăm.

Như thể biết tôi đang nghĩ gì, cố tình làm ra vẻ huyền bí.

“Tất nhiên là từ khi ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương”.

Hắn như thuở trẻ, đầy khí phách nhướng mày với ta, 

“Bao nhiêu năm gọi đại tiểu thư, không phải là vô nghĩa đâu.”

……

Bắc cương lạnh lẽo, tin tức của cố nhân đứt đoạn.

Giữ gìn mộ áo quan của Cố Huyền Lâm, năm này qua năm khác, ta đã rất ít mơ về Trường An xưa.

Cho đến khi –

Tiếng vó ngựa đạp nát lá khô, sứ giả Trường An mang tin tức từ phương xa.

Thái tử tiền nhiệm mất tích đã trở về, dẫn quân mười vạn ép cung.

Ta bất chợt đứng dậy.

Khi khoảng cách đến Trường An ngày càng gần, tin tức cũng ngày càng nhiều.

Tiên hoàng mưu hại thái tử trước, lên ngôi không chính đáng.

Ninh Hầu gia vì tiên hoàng đỡ một mũi tên, mất mạng tại chỗ.

Tiên hoàng tự sát trong Kim Loan Điện.

Việc đầu tiên thái tử làm sau khi đoạt ngôi là đi tìm thi thể của một tử tù.

Khi ta vào thành, tiếng chuông khánh vang vọng từ xa.

Chuông vang mười hai tiếng, tân hoàng đăng cơ.

Chỉ là—

Từ xa xa, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.

Tiếng người ồn ào gào thét bên tai tôi.

Có người—cung thành cháy rồi.

Bệ hạ, bệ hạ vẫn còn trong Kim Loan Điện, có người mau lên.

Là bệ hạ, là bệ hạ phóng hỏa, bệ hạ điên rồi.

Cảnh cuối cùng trong giấc mơ là ngọn lửa dữ dội trong cung thành.

Ta nhìn thấy, Cố Huyền Lâm ôm một bộ xương trắng không biết tìm từ đâu, chết trên ngai vàng lạnh lẽo.

Trong ngọn lửa, tôi gào thét gọi tên hắn ta, nhưng không có hồi âm.