“Nữ hiệp, chúng ta trước hết tìm y quán, băng bó lại vết thương cho nàng, có được không?”
Nghe vậy, ta cẩn thận viết chữ lên lòng bàn tay hắn.
“Nếu ngươi bỏ tiền băng bó vết thương, ngươi còn chịu mời ta ăn hoành thánh không?”
Tạ Bất Ngôn lập tức đáp:
“Đương nhiên là chịu! Nàng yên tâm!”
Thế là ta yên lòng, theo hắn đến y quán.
Tạ Bất Ngôn nhìn vết thương của ta, dáng vẻ như chính hắn cũng thấy đau, đến vành mắt cũng đỏ.
Ta liền ra hiệu với hắn rằng không đau đâu.
Tạ Bất Ngôn cúi đầu ủ rũ, chẳng nói lời nào.
Quả nhiên, hắn giữ đúng lời, dẫn ta đến phố Đá ăn hoành thánh.
Lý bà bà thấy ta tới, cười móm mém hỏi:
“Con bé đến rồi à, mau ngồi xuống, bà nấu hoành thánh cho con.”
Thấy nước trong thùng của bà sắp cạn, ta tiện tay ra giếng gánh nước giúp bà. Tạ Bất Ngôn giành lấy đòn gánh, muốn giúp ta gánh nước.
Kết quả, đòn gánh lại quật ngã hắn xuống đất.
Tạ Bất Ngôn đỏ mặt tía tai, hét lên:
“Cười cái gì mà cười! Đòn gánh này biết cắn người đấy! Vai tiểu gia đau quá!”
Ôi chao, vị công tử yếu ớt này nói chuyện thật kỳ quặc.
Haha, chẳng lẽ đòn gánh thành tinh, mọc miệng cắn người thật sao!
Nhìn hắn tức tối thật sự, ta không dám cười nữa, lặng lẽ gánh nước quay về.
Trên đường, ta thầm nghĩ, tại sao đòn gánh không cắn ta, chẳng lẽ nó thấy da ta dày dặn hơn?
Ăn xong một bát hoành thánh cá tạp, ta vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng ta không thể để Tạ Bất Ngôn mua thêm cho mình, mười văn tiền đã đủ trả ân tình rồi.
Ông nội thường dạy, làm người phải biết đủ, làm ơn không cầu báo. Thế nhưng ông lại làm một việc cầu báo đáp.
Ông dùng ân tình để ràng buộc Mạnh Thư Dự với ta bằng một hôn ước, đây là chuyện bất đắc dĩ duy nhất mà ông làm trong đời.
Nhưng ông không còn cách nào khác, ông nội ta thật sự không còn cách nào khác.
Ông đã già quá rồi, già đến mức không thể chờ ta trưởng thành.
Bàn tay già nua của ông nắm lấy bàn tay bé nhỏ của ta mà nhẹ nhàng nói:
“Vô Ưu à, ông nội sắp đi rồi, từ nay về sau chỉ có con tự chăm sóc bản thân. Nhớ kỹ, con phải ăn no, mỗi bữa đều phải ăn thật no thì mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Mẫu tử Mạnh gia tuy xuất thân thanh bạch nhưng tính khí cao ngạo, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con.”
“Nếu họ nói năng khó nghe, con học cách mặt dày thêm một chút. Có hôn ước với Mạnh Thư Dự, trời có lạnh đến đâu con cũng có cơm ăn, đường có xa đến đâu con cũng có nhà để về.”
Ông nội, ngày trước con nghe lời ông, học cách mặt dày hơn một chút. Nhưng lần này, con không muốn trở về nữa.
Con đã lớn rồi, có cách tự mình ăn no bụng.
Ông nội ở trên trời cao có nhìn xuống thì hãy yên tâm, đừng lo lắng cho con.
5
Bây giờ ta đã ăn no, có sức mà suy nghĩ.
Thực ra, ta có thể rời khỏi Mạnh gia, rời khỏi Thanh Châu. Chỉ là nhất thời, không biết nên đi đâu mới phải.
Tạ Bất Ngôn xem ra từng trải, ta liền viết chữ hỏi hắn, nên đi đâu bây giờ.
Tạ Bất Ngôn lập tức đáp:
“Đương nhiên là đến kinh thành! Đến kinh thành rồi, nàng muốn ăn sơn hào hải vị gì cũng có!”
Nghe vậy, ta ngẩn người. Bởi vì những lời này, trước kia Mạnh Thư Dự cũng từng nói.
Mạnh Thư Dự nói kinh thành rất phồn hoa, có nhiều món ngon. Hắn bảo khi nào đỗ đạt khoa cử, ở lại kinh thành làm quan, hắn sẽ dẫn ta đến tửu lâu nổi tiếng nhất, gọi một bàn tiệc mười lượng bạc cho ta.
Mạnh Thư Dự còn nói, các món ăn ở Lai Khách Lâu rất cầu kỳ, quy tụ đầu bếp khắp nơi.
Hắn từng ăn qua món Hoài Dương, mỗi món đều tinh tế vô cùng. Nhất là món sư tử đầu cua, vị tươi ngon khó tả.
Nghe xong, nước miếng ta suýt nữa thì chảy ra, liền đem số bạc ta âm thầm tích cóp giao cho hắn.
Lai Khách Lâu quá xa, nhất thời không đi được. Nhưng Lục Vị Trai thì ngay đối diện đường.
Ta bảo hắn dẫn ta đi ăn gà quay!
Mạnh Thư Dự mặt đen lại, thu luôn bạc của ta.
Hắn chê ta không có chí khí, chỉ mải nghĩ đến chuyện ăn.
Mạnh Thư Dự còn chất vấn:
“Chúc Vô Ưu! Ngươi khai thật đi, bạc này từ đâu mà có!”
Ta cúi đầu nhìn xuống đất, bịa chuyện nói là nhặt được. Kết quả hôm sau liền bị Mạnh Thư Dự bắt quả tang.
Ta đang múa thương bán nghệ dưới cầu, vừa khéo gặp hắn và Hứa tiểu thư đi dạo.
Hứa tiểu thư thấy ta múa thương giỏi, không chỉ thưởng cho ta một lượng bạc mà còn làm thơ khen ngợi.
Mạnh Thư Dự giận đến tím mặt, mắng ta:
“Ta là không cho ngươi ăn hay không cho ngươi mặc mà để ngươi phải ra đầu đường xó chợ, bán nghệ kiếm tiền, bị người ta vây xem như con khỉ xấu xí thế kia? Người ta làm thơ châm biếm ngươi, ngươi còn ngu ngốc cảm ơn!”
Ta thấy lời hắn nói quá khó nghe, liền viết một đoạn dài để phản bác.
“Ta không phải khỉ xấu xí! Người ta đều khen thương pháp của ta rất đẹp!
“Ngươi ngày ngày cầm bạc dẫn Hứa tiểu thư đi ngao du sơn thủy! Trong khi đó nhà mình đã nửa tháng không có miếng thịt!”
“Ta đêm đến đói đến không ngủ được nên mới đi kiếm chút bạc mua thịt ăn, ngươi rống gì mà rống!”
Tiếc là gà quay Lục Vị Trai còn chưa ăn được, bạc đã bị Mạnh Thư Dự thu mất.
Hắn vò nát tờ giấy ta viết, mặt lạnh lùng nói:
“Gà quay Lục Vị Trai là đồ tầm thường, sao sánh được với sư tử đầu cua của Lai Khách Lâu. Chúc Vô Ưu, ngươi chẳng có chí khí gì cả, đến mơ cũng không dám nghĩ đến thứ gì đáng giá hơn!”
Ta bị hắn mắng đến ấm ức vô cùng.
Sư tử đầu cua dù ngon đến đâu thì có liên quan gì tới ta. Thứ không thấy, không chạm được, làm sao sánh bằng gà quay ngay trước mặt.
Còn nữa, Mạnh Thư Dự lúc nào cũng nói kinh thành cái này ngon, cái kia ngon.
Nhưng những gì hắn hứa hẹn, đều là những thứ ta không bao giờ với tới nên ta chẳng chút động lòng.
Dẫu sao, ta chỉ cần ăn ba bát hoành thánh cá tạp thì hắn cũng đã gõ trán ta, chê ta ăn quá nhiều.
Nghĩ lại mới thấy, Mạnh Thư Dự hình như luôn chê ta không ra gì.
Ta đi múa thương bán nghệ, hắn nói ta giống khỉ xấu xí.
Ta thèm ăn gà quay Lục Vị Trai, hắn chê đó là đồ tầm thường.
Bất kể ta làm gì, hắn đều có thể tìm ra chỗ không tốt.
Trong mắt hắn, ta như thể chẳng có lấy một điểm nào ra hồn.
6
Thực ra những lời Mạnh Thư Dự nói, trong lòng ta vẫn không phục.
Chỉ là trước đây, ta nghĩ mình muốn gả cho hắn nên luôn nhường nhịn hắn mà thôi.
Nhưng nay, ta quyết định sẽ đi, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Ta cùng Tạ Bất Ngôn ngồi lại, chê bai Mạnh Thư Dự không biết nhìn người.
Tạ Bất Ngôn đọc chữ ta viết, liền phụ họa ngay:
“Đúng thế! Hắn quả thật là mắt mù không biết nhìn ngọc!”
Tạ Bất Ngôn còn tận sức khen ngợi ta.
Hắn nói thương pháp của ta xuất thần nhập hóa, phong thái anh hùng, thật khiến người khác nể phục!
Hắn còn nói gà quay của Lục Vị Trai nổi danh khắp Thanh Châu, ngay cả những tiệm lâu đời ở kinh thành cũng không làm ra được hương vị ấy!
Ta được Tạ Bất Ngôn công nhận, nhưng chẳng thấy vui vẻ gì.
Ta nhúng nước, viết mấy chữ trên bàn.
“Nhưng tại sao Mạnh Thư Dự lại chẳng coi trọng những điều ấy?”
Tạ Bất Ngôn nhìn ta, lẩm bẩm như muỗi vo ve tự nói với mình.
Hắn tưởng nói nhỏ như vậy, ta sẽ không nghe thấy. Nhưng Tạ Bất Ngôn không biết, ta từ nhỏ đã có đôi tai rất thính.
Hắn nói: “Mạnh Thư Dự chẳng qua là không coi trọng nàng, cho nên nàng làm gì hắn cũng không để vào mắt.”
Ta ngây người suy nghĩ.
Tạ Bất Ngôn chỉ mới gặp Mạnh Thư Dự một lần mà đã nhìn ra hắn không coi trọng ta. Còn ta quen Mạnh Thư Dự mười lăm năm, mãi đến bây giờ mới hiểu được điều ấy.
Hắn không coi trọng ta, nên mạng ta trong mắt hắn còn không bằng một chậu mẫu đơn dại.
Hắn không coi trọng ta, nên chẳng hề để tâm đến cảm xúc của ta, ngang nhiên tình tứ với Hứa tiểu thư.
Trước đây ta luôn nghĩ, dẫu Mạnh Thư Dự ăn nói khó nghe, nhưng tương lai ta sẽ gả cho hắn, có hắn ở đó, thì có nhà để về.
Ta, Chúc Vô Ưu, sẽ không phải là kẻ không nơi nương tựa.
Nhưng Mạnh Thư Dự chính là nhìn thấu điểm này nên mới luôn chẳng coi trọng ta.
Hắn cho rằng, rời xa hắn, ta chẳng còn nơi nào để đi.
Ta nhìn Tạ Bất Ngôn, nghiêm túc ra hiệu.
“Ngươi từng nói sẽ bỏ bạc thuê ta hộ tống ngươi lên kinh, lời này là thật chứ?”
7
Khi cứu Tạ Bất Ngôn, hắn nói sẽ bỏ tiền lớn để thuê ta làm hộ vệ.
Lúc ấy, lòng ta chỉ một mực nghĩ cách đưa Mạnh Thư Dự về nhà nên chẳng bận tâm tới hắn.
Tạ Bất Ngôn vừa định trả lời thì Lý bà bà bưng ra một bát hoành thánh cá tạp lớn.
Nhưng rõ ràng ta chưa gọi món mà.
Lý bà bà xoa đầu ta, cười nói:
“Hôm nay là sinh thần mười tám của con, đây là quà bà tặng, cứ ăn thỏa thích đi.”
Trong lòng ta ấm áp, ôm lấy eo bà, dụi đầu vào lòng bà như làm nũng.
Tạ Bất Ngôn kinh ngạc kêu lên:
“Trời ạ! Nữ hiệp, hôm nay là sinh thần của nàng sao! Việc quan trọng như vậy, sao nàng không nói!”
Hắn vừa nói xong đã chạy mất hút.
Chốc lát sau, Tạ Bất Ngôn ôm về một con rối bằng gỗ.
Hắn đưa cho ta, mặt thoáng đỏ:
“Tặng nàng cái này, tuy thô kệch nhưn nàng đừng chê nhé.”
Con rối là một nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, trên người mặc giáp, tay cầm thương.
Ta thích lắm!