Đêm trước khi ta trở thành Hoàng hậu,
Mẫu thân trăm ngàn lần căn dặn, khuyên bảo ta tuyệt đối không được động lòng với bậc đế vương.
Ta nghe theo.
Hậu cung do ta quản lý đâu ra đấy, mưa móc đều được ban phát công bằng.
Khắp chốn không ai không khen ta một tiếng hiền đức.
Cho đến ngày hôm đó, bệ hạ đưa tiểu công chúa Bắc Cương trở về.
Ta bỗng nhìn thấy vô số chữ viết hiện lên trong không trung:
【Đây chính là Hoàng hậu bạch nguyệt quang của tên cẩu hoàng đế sao? Dịu dàng như vậy, đáng tiếc là, sắp chết rồi.】
【Hết cách thôi, đây là một câu chuyện “cưỡng đoạt”, nàng tranh không lại nữ chính đâu.】
Thì ra, ta sắp chết rồi.
1
Lúc tiểu công chúa Bắc Cương được đưa về,
Nàng bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị nhét khăn kín mít.
Nước mất nhà tan, nàng chẳng còn gì.
Thế nhưng bệ hạ lại muốn nạp nàng làm phi tần.
Đây vốn là mâu thuẫn không thể nào điều hòa được.
Bệ hạ lại giao củ khoai nóng bỏng tay này cho ta xử lý.
Cũng chính lúc ấy,
Những dòng chữ lơ lửng trong không trung lại hiện ra:
【Đây chính là Hoàng hậu bạch nguyệt quang sao? Tiếc thay, sắp chết rồi.】
【Hết cách, đây là một câu chuyện cưỡng đoạt, nàng tranh không lại nữ chính đâu.】
【Hoàng hậu thật xinh đẹp, hiền lương thục đức, hèn gì sau nhiều năm hương tiêu ngọc vẫn qua đi, cẩu hoàng đế vẫn ngày đêm tưởng nhớ.】
【Thế nhưng, nữ chính mới là người khiến cẩu hoàng đế động tâm, cuối cùng độc sủng lục cung!】
【Hu hu hu! Nữ chính lúc này chắc hận chết nam chính rồi nhỉ, mất nước, rồi giả vờ mất trí nhớ, yêu hận đan xen, thật khiến người ta thổn thức!】
Tiểu công chúa Bắc Cương quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
Đôi mắt mang vẻ đẹp dị vực, ngũ quan tinh xảo,
Dù bị trói buộc và chỉ khoác lên mình áo vải thô, vẫn chẳng che nổi sắc đẹp khuynh thành của nàng.
Ta không khỏi thầm than một tiếng.
Chúng phi tần trong cung ít nhiều đều tỏ vẻ không vui trước nhan sắc của nàng.
“Có sắc đẹp yêu mị thế này, chả trách bệ hạ lại động lòng.”
” gọi là Lệ phi sao? ‘Phu thê tình thâm’, chữ nghĩa giống đến vậy, cớ sao bệ hạ lại ban cho một nha đầu như nàng!”
Dòng chữ trong không trung lại thay nàng lên tiếng:
【Phải rồi, nếu không nhờ sắc đẹp ấy, làm sao Triệu Nguyên có thể tha mạng cho nàng?】
【Hết cách thôi, nàng quá đẹp, chẳng có nam nhân nào không muốn chiếm đoạt nàng cả.】
【Hồng nhan họa thủy, cũng chỉ đến thế mà thôi.】
【Hu hu hu! Thực ra nữ chính rất đáng thương, mới mười bốn tuổi, từ nhỏ được bảo bọc kỹ lưỡng, bỗng chốc nước mất nhà tan.】
Ta quả thật cũng thương cảm cho Lệ phi.
“Thôi được, đã là người bệ hạ sủng ái, từ hôm nay, nàng chính là tỷ muội của chúng ta.”
Nhìn chằm chằm vào những dòng chữ lơ lửng trên không trung một lúc lâu,
Ta đã hiểu ra những dòng chữ này là thứ gì.
Đây chính là một thế giới trong sách.
Còn ta.
Sắp chết rồi.
Lệ phi dù sao cũng là phi tần của bệ hạ,
Cũng không thể để nàng cứ như vậy mà bị trói .
Ta bảo Nghê Nương cởi trói, giúp nàng tắm gội sạch sẽ, rồi mới tới gặp ta.
Sau khi tắm gội xong, dung nhan của Lệ phi lại càng khiến người ta kinh diễm.
Sáng chói lạ thường, đôi mắt như lưu ly hổ phách, khiến người ta chẳng thể nào quên được.
Vừa nhìn thấy ta, nàng liền quỳ xuống, khẩn cầu:
“Hoàng hậu nương nương, xin người thả thiếp đi. Thiếp không muốn gả cho Triệu Nguyên, thiếp không muốn gả cho hắn. Xin người cứu giúp thiếp!”
Lệ phi dập đầu xuống đất, tiếng bịch bịch vang lên không dứt.
An Quý phi đứng bên cạnh không nhịn được, trợn mắt, lạnh giọng quát:
“Thật to gan! Dám trực tiếp gọi tên húy của bệ hạ! Lệ phi, chớ có nghĩ rằng được bệ hạ phong vị, liền thật sự hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao!”
Lệ phi cắn chặt môi, không nói thêm lời nào.
Dòng chữ hiện lên đầy thương cảm lướt qua trước mắt ta.
Ta im lặng một lúc, rồi lên tiếng ngăn lại:
“Thôi đủ rồi, tất cả lui xuống đi, bản cung muốn bàn chuyện với Lệ phi.”
Chuyện phong phi cho một công chúa nước mất khiến bệ hạ bị các đại thần gièm pha không ngớt.
Thân là hoàng hậu, ta đương nhiên phải chia ưu giải lo cho bệ hạ.
Giờ đây, bệ hạ đưa nàng đến chỗ ta, chẳng qua cũng là để ta khuyên nhủ nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại Đại Yến.
Nhưng lúc này, Lệ phi chỉ một lòng muốn thoát khỏi bệ hạ.
Chuyện như vậy, đâu phải chỉ vài lời của ta là có thể giải quyết?
Ta khẽ thở dài:
“Đừng khóc nữa, bệ hạ đã yêu thích ngươi, chuyện ngươi đi hay ở, nào phải là điều bản cung có thể quyết định?”
Lệ phi lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa, giọng đầy tuyệt vọng:
“Nhưng thiếp không hề yêu hắn. Hắn là một kẻ điên, hắn giết ca ca của thiếp, giết cả phụ hoàng và mẫu hậu của thiếp, thậm chí còn muốn cưỡng đoạt thiếp. Hoàng hậu nương nương, Yêu Cơ biết Bắc Cương đã mất, cũng không còn khả năng phục quốc. Yêu Cơ chỉ mong cầu tự do. Cả hậu cung đều nói người là người thiện tâm, xin người cứu giúp Yêu Cơ.”
Dòng chữ trước mắt lại nối tiếp nhau hiện lên:
【Nữ chính khóc đáng thương quá, xót xa quá, nhưng ngươi đã cầu nhầm người rồi, hoàng hậu sắp chết rồi.】
【Đúng vậy, nếu hoàng hậu nương nương còn sống, có lẽ nữ chính sẽ có cơ hội thoát thân.】
【Hoàng hậu nương nương cũng là bạch nguyệt quang trong lòng nữ chính. Đến Đại Yến, chỉ có hoàng hậu đối xử tốt với nàng nhất, hu hu hu!】
Ánh mắt ta thoáng trầm xuống.
Đây đã là lần thứ hai những dòng chữ ấy nói rằng ta sẽ chết.
Nhưng, ta sao có thể chết được?
Năm mười sáu tuổi, ta gả vào hoàng cung, trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng, chỉ dưới một người mà trên vạn người.
Đến nay đã sáu năm.
Con trai con gái đầy đủ.
Mẫu tộc thịnh vượng, hậu cung hòa thuận.
Thân thể cũng ngày ngày khỏe mạnh.
Ngay cả bệ hạ cũng không thể tìm ra điểm nào để trách cứ ta, luôn miệng khen ngợi ta là một hoàng hậu hiền đức.
Ai có thể hãm hại ta đây?
Ta muốn tìm câu trả lời từ những dòng chữ ấy,
Thế nhưng, chúng vẫn cứ nói mãi những điều không trọng yếu.
Ta chỉ đành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lệ phi.
“Ngươi yên tâm, hiện tại, cứ an tâm ở tại Khôn Ninh cung. Bản cung sẽ khuyên nhủ bệ hạ giúp ngươi.”
Bệ hạ đã đặc biệt sai người xây một cung điện mới cho Lệ phi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng tạm thời ở lại tẩm cung của ta.
Ta tự nhiên sẽ chăm sóc thật tốt cho cô gái bé nhỏ này, người đang sợ hãi đến cùng cực.
Không nghe được lời đáp như mong muốn, sắc mặt Lệ phi thoáng tái nhợt.
Thế nhưng nàng cũng hiểu, ta bảo hộ nàng một lần đã là không dễ dàng gì.
Nàng khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Thiếp đã rõ.”
Sau đó, ta sai người viết một phong thư bí mật gửi đến phụ thân.
Nếu không phải vì trong cung có kẻ hãm hại ta.
Thì chắc chắn là ở bên ngoài, địa vị của ta đã động chạm đến lợi ích của một số thế gia nào đó.
Bệ hạ rốt cuộc cũng có thời gian rảnh.
Ngài mang theo một đoàn người rầm rộ tiến vào Khôn Ninh cung.
Vừa mở miệng đã hỏi:
“Lệ phi đâu?”
Ta mỉm cười đáp:
“Vừa rồi cung nhân có bẩm báo, Lệ phi đã ngủ rồi.”
“Trẫm đi xem nàng một chút.”
Triệu Nguyên tâm trạng vô cùng tốt, khóe môi khẽ nhếch trên gương mặt tuấn tú.
Lúc này, ta lại nhìn thấy những dòng chữ hiện lên trước mắt:
【Hu hu hu, lát nữa nam nữ chính sẽ phát sinh xung đột, nữ chính sẽ tự vẫn mất thôi.】
【Thật là đau lòng, ta không dám xem tiếp nữa.】
Lòng ta chợt run lên, vội vàng nói:
“Bệ hạ, Lệ phi chịu nhiều kinh hãi, mấy ngày nay luôn gặp ác mộng, giờ mới ngủ yên giấc, không bằng… đợi nàng tỉnh lại, thần thiếp sẽ bảo nàng đến gặp bệ hạ.”
Bước chân của Triệu Nguyên thoáng khựng lại.
Ta tiếp lời:
“Lệ phi tuổi còn nhỏ, trải qua biến cố lớn như vậy, nhất thời không thể thích nghi cũng là lẽ thường tình. Bệ hạ, nếu muốn Lệ phi thật lòng ở lại Đại Yến, tất phải cho nàng một chút thời gian.”
Triệu Nguyên gật đầu:
“Vẫn là hoàng hậu chu đáo, giao Lệ phi cho nàng, trẫm rất yên tâm.”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Vì bệ hạ phân ưu giải lo, là bổn phận của thần thiếp.”
Triệu Nguyên nói:
“Vậy cứ để Yêu nhi ngủ thêm một lát, trẫm sẽ đến thăm nàng vào tối nay.”
Dòng chữ lại hiện lên vẻ kinh ngạc:
【A, sao bệ hạ lại dễ dàng đồng ý vậy? Thật kỳ lạ, hôm nay hoàng hậu vẫn chưa chết sao?】
【Đúng đó, đáng lẽ hôm nay nam nữ chính phải bùng nổ mâu thuẫn, nhưng vì hoàng hậu nhúng tay vào nên cốt truyện đã loạn mất rồi.】
【Không sao, hoàng hậu sẽ chết thôi, có lẽ nàng sẽ vì chăm sóc nữ chính mà quên mất bữa ăn có độc.】
Triệu Nguyên rời đi.
Ánh mắt ta khẽ tối lại.
Quả nhiên.
Trong thức ăn và các cung nhân, ta đã phát hiện một vài dấu vết mờ ám.
Để đề phòng trúng độc, hôm nay ta chỉ uống vài chén nước trong.
Thế nhưng, nhìn những dòng chữ này, người muốn hại ta, e là còn chưa lộ diện.
Ta dù ngày thường bận rộn với việc trong lục cung.
Nhưng vẫn rất coi trọng thân thể của chính mình.
Ngoài việc hầu hạ bệ hạ.
Ta luôn đi ngủ vào giờ Tuất.
Nhưng đêm nay, ta lại bị một tiếng hét kinh hoàng làm cho tỉnh giấc.
Ta mở mắt.
Trước mắt lại hiện lên vô số dòng chữ:
【Hu hu hu! Ta không dám xem nữa, hoàng hậu mau đi cứu nữ chính đi, chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý cho nữ chính mất!】