3
Hôn sự giữa ta và Phó Kiến Trì xem như đã định.
Ngay hôm ấy, Phó phủ liền đưa sính lễ tới.
Phó Thừa tướng cùng Phó Kiến Trì cùng nhau đến, ta trốn sau bình phong, len lén nhìn hắn.
Hắn rất ít khi mặc y phục màu thanh lam, hôm nay khoác lên lại càng thêm phần thanh tao quý khí, trông thật xuất chúng.
Chúc Khánh An không biết từ đâu mò tới sau lưng ta, cười khẩy nói:
“Không biết xấu hổ.”
Ta giật mình, quay lại thấp giọng đáp:
“Ngươi mới không biết xấu hổ.”
Chúc Khánh An cười lạnh:
“Ngươi ở đây lén lút nhìn trộm, còn không cho người ta nói?”
Ta làm bộ muốn đánh hắn:
“Nhìn thì đã làm sao? Phó Kiến Trì là phu quân tương lai của ta, ta muốn nhìn thế nào thì nhìn. Ta không chỉ muốn nhìn, mà còn…”
Chúc Khánh An mặt đỏ bừng, ta ngẩn người, cảm thấy có điều gì không đúng, liền quay đầu lại—
Phó Kiến Trì đứng cách ta chừng ba bước, ánh mắt ôn hòa, khóe môi hơi cong.
Ta sững sờ.
Phó Kiến Trì khẽ cười:
“Chúc tiểu thư nói rất đúng.”
Câu nói của hắn khiến ta vốn đang cố đè nén cảm xúc lại đột nhiên bùng lên, một trận ngượng ngùng không kìm được.
Ta giả vờ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng:
“Khụ… ta, ta đi trước đây.”
Đi được vài bước, không nhịn được ta lại quay đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, môi mỉm cười.
Ta vội vàng dời tầm mắt, lắp bắp nói:
“Phó Kiến Trì… hôm nay trông ngươi thật là đẹp mắt!”
Nói xong, không dám nhìn phản ứng của hắn, ta vội vã rảo bước rời đi.
….
Nhưng ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, sính lễ cùng hôn thư vừa hạ xuống, hôn sự của ta và Phó Kiến Trì lại bị hủy bỏ.
“Ai dà, lão Phó à, chúng ta đấu đá cả đời, không ngờ hai đứa nhỏ…”
“Con cháu tự có phúc của con cháu…”
“Chờ đến khi nhà ngươi cho Phó Kiến Trì vào ở rể, bước chân qua cửa nhà ta…”
“Ngươi nói gì? Chúc Quân An nhà ngươi bướng bỉnh khó thuần, danh tiếng ở Kinh thành ra sao ta không tiện nói nhiều. Con ta là thanh phong ngọc khiết, giữ thân trong sạch, dựa vào đâu mà phải ở rể nhà ngươi?”
“Quân An nhà ta là hoạt bát đáng yêu! Phó Kiến Trì nhà ngươi bệnh tật ốm yếu như vậy, cũng không xứng với con gái Chúc gia! Lại nói, Quân An đã sai người mang sính lễ tới rồi. Sao? Nay ngươi định quỵt lời à?”
Hai người từ cổng Phó phủ cãi một đường đến tận Chúc phủ, ai nấy đều giận đến mức râu mép dựng ngược, trừng mắt phẫn nộ.
Cha ta ném lại một câu:
“Hôn sự này hủy bỏ!”
Phó thừa tướng, người luôn ôn hòa nho nhã, cũng giận đến mức phất tay áo rời đi.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không được gặp tên nhãi họ Phó kia nữa! Hôn sự này ta đã thay ngươi từ hôn rồi!”
Cha ta tức giận đến mức uống hết chén trà, hừ một tiếng:
“Dù sao ta cũng thấy con chẳng thích tên Phó Kiến Trì đó cho lắm, hôn sự này hủy đi cũng chẳng đáng tiếc.”
Lời nói là vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng ta lại chẳng vui vẻ gì.
Ta không cãi lại, nhưng đêm ấy nằm trên giường, lăn qua lộn lại, trằn trọc không sao ngủ được. Trong lòng cứ như có điều gì khó chịu không tan.
Ta dứt khoát ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài rồi bước ra sân.
Ánh trăng tĩnh lặng như dòng nước, trong sân thoang thoảng hương hoa. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng động khẽ, ngẩng đầu nhìn lên tường— có người!
Ta khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía bức tường, lập tức ngẩn người—
Người nổi danh ôn nhã thủ lễ như Phó tiểu công tử, lúc này đang bò trên tường.
Hắn mím chặt môi, chân mày cau lại, vẻ mặt như đang đối diện kẻ địch lớn.
Dường như hắn không phát hiện ra ta.
Ta yên lặng đứng nhìn hắn chật vật trèo qua tường, lúc đáp xuống đất suýt chút nữa trẹo cả chân.
Bực dọc trong lòng ta đột nhiên tiêu tan sạch sẽ.
Đợi đến khi hắn đứng vững, ta thản nhiên cất giọng:
“Phó công tử quả nhiên thanh phong ngọc khiết, giữ thân trong sạch.”
Thân hình Phó Kiến Trì khẽ cứng lại, hắn quay người nhìn ta, môi mấp máy vài lần.
Trận cãi vã giữa cha ta và Phó thừa tướng đã lan khắp Kinh thành trong một ngày.
Trong mắt người đời, Phó Kiến Trì hoàn mỹ khắp mọi mặt, còn ta Chúc Quân An lại kém cỏi không gì sánh bằng.
Thấy hắn lặng im không nói, ta bỗng dưng tức giận:
“Ngươi làm như vậy, há chẳng phải tự hủy thanh danh của mình? Ta không gánh nổi đâu.”
Phó Kiến Trì lại ngước mắt nhìn ta, ánh mắt như mang theo chút ủy khuất, giọng nói khàn khàn:
“Nàng…. Nàng không muốn ở bên cạnh ta sao?”
“Phó công tử thanh phong ngọc khiết, tự nhiên coi thường ta.”
Ta học theo lời hắn từng nói trước đây.
“Ta không có!”
Phó Kiến Trì siết chặt tay, có chút bối rối:
“Ta… ta…”
Ta im lặng nhìn hắn.
Hắn quay mặt đi nơi khác, giọng nói như tự trách:
“… Nếu ta ở rể, nàng có nguyện ý ở bên cạnh ta không?”
Dưới ánh trăng, ta không nhìn rõ vành tai hắn đã đỏ bừng, nhưng lời này lại khiến ta sững sờ.
“Phó Kiến Trì, ngươi điên rồi sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn, không thể tin nổi:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Đường đường là tiểu công tử của phủ Thừa tướng, lại nói muốn ở rể?
Dù chuyện đồn đãi lần này khiến ta có chút tức giận, nhưng trong lòng ta cũng biết rõ, Phó Kiến Trì không liên quan gì đến chuyện này, càng không thể để hắn phải chịu thiệt thòi như vậy.
Ta vốn chỉ muốn trêu chọc hắn đôi ba câu để xả giận mà thôi…
Ta bước tới gần, giơ tay sờ lên trán hắn.
Không nóng mà…
Phó Kiến Trì đứng bất động, cả người cứng ngắc. Một lúc sau, ta nghe thấy giọng hắn trầm thấp vang lên:
“Dù sao… nàng cũng phải chịu trách nhiệm với ta.”
4
Phó Kiến Trì nói được làm được, hôm sau, hắn một mình đến phủ cầu kiến cha ta.
Ta lo lắng không thôi, định trốn sau bình phong nghe lén, nhưng lại bị cha ta phát hiện.
Không rõ hai người đã nói những gì, cha ta cuối cùng lại gật đầu, đồng ý để ta gả đến Phó phủ.
“Con gái à.”
Sau chuyện đó, phụ thân gọi ta vào thư phòng, thần sắc nghiêm nghị.
Hồi lâu, ông thở dài một tiếng:
“Phó Kiến Trì là người tốt, con gả qua đó, nhớ thu bớt tính tình, cùng hắn sống cho thật tốt.”
“Phó Kiến Trì vì con mà chịu ở rể, cha cũng yên tâm rồi.”
Ông nói với giọng điệu sâu xa:
“Nhưng nếu một ngày nào đó hắn phụ con, phụ thân vĩnh viễn là chỗ dựa của con.”
“Chuyện ở rể hay không vốn không quan trọng, cha chỉ muốn hắn hiểu rằng, con gái của Chúc gia không phải dễ dàng mà cưới được…”
“Cha hy vọng hắn sẽ trân trọng con, còn con cũng nên hiểu cho hắn.”
“Những lời này vốn nên là mẫu thân dạy cho con, nhưng mẫu thân con đi sớm, cha thay bà ấy dặn dò con.”
Một người đàn ông cao lớn, vậy mà nói những lời này, đôi mắt bỗng nhiên hoe đỏ.
Ta nhìn phụ thân, trong lòng bỗng có cảm giác rõ rệt rằng, cha ta đã già rồi.
……
Phó Kiến Trì đổ bệnh.
Hắn vốn thân thể yếu nhược, đêm đó còn vượt tường tìm ta, lại đúng lúc nửa đêm gió lạnh nhất. Hôm sau lại vội vàng đến gặp cha ta để tỏ rõ quyết tâm, nghe nói khi về phủ thì ngã bệnh ngay.
Ta có đến Phó phủ một lần nhưng hắn kiên quyết không chịu gặp ta, nói rằng sợ lây bệnh phong hàn cho ta.
Chờ đợi ba năm ngày, bệnh tình của hắn vẫn chẳng có chuyển biến tốt.
Ta lo lắng hắn cứ như vậy sẽ sinh thêm bệnh khác, bèn mua một con bồ câu, mỗi ngày viết giấy truyền tin cho hắn.
Những mẩu giấy ta viết đều rất tùy ý.
Chúc Khánh An có lần bắt gặp, liền chê bai:
“Ngươi xem những lời ngốc nghếch này đi, nếu là ta, ta còn chẳng thèm trả lời.”
Ta nghĩ, Phó Kiến Trì không như vậy.
Hắn lần nào cũng hồi đáp, chữ viết tinh tế mà nhẫn nại, cứ như không phải ta đang thay hắn giải sầu, mà là hắn đang ôn nhu an ủi ta.
Ta lờ đi cảm giác vui mừng không rõ từ đâu dâng lên trong lòng.
“Phó Kiến Trì, hôm nay trời đẹp lắm, ta còn mua được một xâu kẹo hồ lô rất to.”
“Hôm nay ta cũng thấy mặt trời, rất ấm áp. Nếu nàng thích kẹo hồ lô, lần sau chúng ta có thể cùng nhau làm thử xem.”
Thỉnh thoảng, ta cũng sai người tặng cho hắn vài thứ kỳ lạ.
“Phó Kiến Trì, ngươi đã nhận được con lật đật ta gửi chưa? Có phải rất đáng yêu không?”
“Rất đáng yêu, chẳng hay có phải làm theo dáng vẻ của nàng không? Lần trước nàng nói thích những món đồ nhỏ, mấy ngày nay ta khắc một tượng gỗ nhỏ, nàng có nhận được chưa? Có thích không?”
…..
Hôn ước giữa ta và Phó Kiến Trì giờ đây đã lan khắp Kinh thành, ai ai cũng đều biết.
Phó Thừa tướng đề nghị chọn một ngày lành tháng tốt để sớm thành hôn. Ta và Phó Kiến Trì đều không có ý kiến gì nữa liền để bọn họ tự bận rộn lo liệu.
Thế nhưng, tam thư lục lễ cùng đủ loại chuyện khiến ta chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng khó khăn lắm mới nhàn hạ được một chút, Chúc Khánh An lại ở bên tai lải nhải— hắn thực còn sốt sắng hơn cả ta.
Ta bị phiền đến mức chịu không nổi, đành thỉnh thoảng dùng bồ câu đưa thư gửi lời cho Phó Kiến Trì.
Theo lễ nghi, trước khi thành hôn, ta không thể gặp hắn nữa.
Phó Kiến Trì cũng bận bịu không thôi, ta thấy thời gian hồi âm của hắn càng lúc càng chậm là biết rõ tình hình.
Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày thành hôn.
Tờ mờ sáng, ta bị gọi dậy để rửa mặt chải đầu, kẻ mày, vẽ môi, búi tóc…
Nhìn bản thân trong gương đã trang điểm hoàn tất, ta bỗng nhiên có chút hồi hộp.
“Tiểu thư thật xinh đẹp.”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào, Xuân Chi chạy ra xem rồi quay lại báo:
“Cô gia đến rồi!”
Ta siết chặt tay trong lòng bàn tay.
Xuân Chi vội vã lấy khăn voan đỏ phủ lên đầu ta, đỡ ta bước ra ngoài.