Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐƯỜNG NGUYÊN CA Chương 4 ĐƯỜNG NGUYÊN CA

Chương 4 ĐƯỜNG NGUYÊN CA

6:41 sáng – 19/12/2024

11

“Đường Nguyên Ca?”

Một tiếng hét thất thanh của nữ nhân vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Ta quay đầu nhìn, Hứa Oánh Oánh trợn mắt kinh hãi nhìn ta, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ:

“Ngươi… Ngươi còn chưa chết?”

Nghe nàng ta nói mà ta bật cười:

“Khiến ngươi thất vọng rồi, ta vẫn sống rất tốt.”

Ta thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Hứa Hạ:

“Hôm nay trời lạnh, ta không muốn động thủ. Hi thôi, lên núi của ta ngồi một lát?”

Hứa Hạ nổi giận quát:

“Đường Nguyên Ca! Ngươi cam lòng đọa lạc làm thổ phỉ, nhưng ai muốn đến sơn trại bẩn thỉu của ngươi chứ?”

Dứt lời, hắn vung kiếm xông thẳng về phía ta.

Kiếm phong sắc bén, rõ ràng mấy năm nay hắn đã tiến bộ không ít. 

Thế nhưng… hắn có quá nhiều điều phải e ngại. Mà một khi đã có điều vướng bận, liền có sơ hở.

Còn ta, từ lâu đã chẳng còn gì để bận tâm.

Ta giơ tay đỡ lấy kiếm thế của hắn, ngay sau đó một cước đá gập đầu gối hắn.

“A—!”

 Hứa Hạ đau đớn kêu lên, thanh kiếm trong tay hắn lập tức bị ta đoạt mất.

Ta đặt lưỡi đao lạnh lẽo lên cổ hắn, giọng điệu thản nhiên:

“Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn không bằng ta.”

Hứa Hạ nghẹn cổ, mặt đầy nhục nhã, quát lớn:

“Giết hay chém, tùy ngươi!”

“Ca!”

“Cữu cữu!”

Từ trong xe ngựa, tiếng kêu của Hứa Oánh Oánh và trẻ nhỏ vọng ra.

Ta khựng lại một chút, rồi đá Hứa Hạ về phía đám huynh đệ, sau đó chậm rãi tiến về phía xe ngựa.

Hứa Oánh Oánh bắt đầu run rẩy, sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt nàng.

Ta đứng trước xe ngựa, dùng lưỡi đao nhấc bức màn che lên, giọng đầy trào phúng:

“Ồ, một trai một gái, Hứa Oánh Oánh, ngươi thật có phúc đấy.”

“Đường Nguyên Ca! Đừng động vào bọn chúng!”

Hứa Hạ ở phía sau giận dữ gào lên.

Hứa Oánh Oánh lập tức che chở hai đứa trẻ ở sau lưng mình, ánh mắt cầu khẩn nhìn ta:

“Nguyên Ca, ta cầu xin ngươi, đừng làm hại bọn trẻ.”

Ta nhìn khuôn mặt chúng, không hiểu vì sao trong lòng bỗng trào dâng một cỗ tức giận vô cớ.

Hứa Oánh Oánh lại nói:

“Năm xưa là ta đắc tội với ngươi, ta xin lỗi ngươi.”

Hứa Hạ tiếp lời:

“Nếu ngươi vì chuyện của Bạch Lâm Xuyên mà ôm hận trong lòng, ta cũng có thể xin lỗi ngươi.”

Câu nói của hắn chạm đúng vào giới hạn của ta.

Ta xoay người, một cước đá hắn ngã xuống đất:

“Ngươi coi Đường Nguyên Ca ta là hạng người gì? Bạch Lâm Xuyên? Hắn là cái thá gì?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, Hứa Hạ nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.
Hứa Oánh Oánh cũng á khẩu, không nói nên lời.

Bỗng một tiểu đệ cất giọng đầy tò mò:

“Đại đương gia, phía sau còn một cỗ xe, hình như bên trong có người.”

Ta nhíu mày, không kiên nhẫn xoay đầu lại nhìn.

Từ trong chiếc xe ngựa phía sau, một người đang cúi đầu bước xuống.
Dưới ánh trăng trong trẻo, ta nhìn rõ gương mặt của người đó.

Tuyết rơi dày đặc, lặng lẽ phủ lên vai ta, thấm lạnh cả trái tim ta. Người ấy đứng cách ta không xa.

Bạch Lâm Xuyên, người đã bao năm không gặp, lúc này đang đứng đối diện với ta, ánh mắt phức tạp, khó đoán.

Hồi lâu sau, chàng mới mở lời:

“Một biệt ly dài đằng đẵng, nàng… vẫn ổn chứ?”

Một biệt ly dài, cảnh vật vẫn còn đó, người đã đổi thay.

12

Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Bạch Lâm Xuyên ở Bình Dương. Càng không ngờ chàng lại đi cùng Hứa Hạ trở về kinh thành. Lại càng không thể tưởng tượng được, lần tái ngộ này lại là trong tình cảnh như thế này.

Ta không đáp lời chàng, chỉ xoay người, mặt không biểu cảm bước lên núi:

“Trói lại! Tất cả mang về trại!”

Trong đại sảnh của sơn trại, ta ngồi lặng yên suốt nửa đêm.

Giang Lưu nhìn không nổi nữa, bèn tiến đến khuyên nhủ:

“Đại đương gia, ngài đi nghỉ ngơi một chút đi. Người đều bị huynh đệ canh giữ cẩn thận rồi, chạy không thoát đâu.”

Ta giật mình tỉnh lại, đưa tay xoa trán, giọng hơi mệt mỏi:

“Hai đứa trẻ đâu rồi?”

Hai đứa con của Hứa Oánh Oánh quả thật rất có sức, khóc rống một canh giờ liền, khiến đầu óc ta cũng ong ong.

Giang Lưu cười khổ:

“Khóc mệt rồi, được bà Trương dỗ ngủ rồi ạ.”

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy nói:

“Ta đi xem phòng chứa củi một chút.”

Vừa đến cửa phòng chứa củi, ta đã nghe thấy tiếng mắng chửi sang sảng của Hứa Hạ.

Ta nhíu mày, quay sang nhìn tiểu đệ bên cạnh:

“Tên này miệng lưỡi thật dơ bẩn, sao ngươi chưa cắt lưỡi hắn đi?”

Bên trong lập tức im bặt.

Ta hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng chứa củi, Bạch Lâm Xuyên và hai huynh muội nhà họ Hứa bị trói chặt, ném trên nền đất lạnh.

Hứa Hạ trừng mắt giận dữ nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi là đồ thổ phỉ! Đồ vô liêm sỉ!”

Vô liêm sỉ ư?

Chỉ mới vậy thôi mà đã chịu không nổi sao?

Hứa Oánh Oánh vừa nhìn thấy ta liền òa khóc, nước mắt rơi lã chã:

“Đường Nguyên Ca! Ngươi đã làm gì con ta? Mau trả bọn chúng lại cho ta!”

Ta lười nhác liếc nàng một cái, nhàn nhạt bĩu môi, còn buông lời châm chọc:

“Phải nói, hai đứa nhỏ đó, thịt còn tươi lắm.”

“…”

Hứa Oánh Oánh trợn trừng mắt, lập tức ngã lăn ra ngất xỉu.

Hứa Hạ như phát điên, giãy giụa kịch liệt, gầm lên:

“Đường Nguyên Ca! Ta giết ngươi!”

Hai mắt hắn đỏ ngầu, rõ ràng là đã bị ta chọc tức đến cực điểm.

Ta khoanh tay đứng một bên, thản nhiên nhìn hắn nổi cơn tam bành mà không làm được gì.

Bạch Lâm Xuyên lúc này lại lên tiếng, giọng điềm tĩnh như nước:

“Nàng lừa ngươi thôi.”

Hắn nói với Hứa Hạ, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào ta:

“Chúng không sao cả.”

Hứa Hạ quay đầu quát lớn:

“Ngươi làm sao biết được?”

Bạch Lâm Xuyên vẫn lạnh nhạt nói:

“Ta hiểu nàng.”

Hiểu ta ư? Thật nực cười.

Ta nhếch môi cười nhạt, giọng điệu lười biếng:

“Hai đứa nhỏ đó quả thực chẳng sao cả. Ta có thể đưa chúng đến đây ở cùng các ngươi. Chỉ là… ta có một điều kiện.”

Hứa Hạ nhíu mày, nhìn ta đầy cảnh giác:

“Điều kiện gì?”

Ta giơ tay lên, ngón tay chậm rãi chỉ về phía Bạch Lâm Xuyên, khóe môi khẽ nhếch:

“Ta muốn thiên hạ vô song Bạch công tử… hầu hạ ta một lần.”

13

Căn phòng bỗng chìm vào tĩnh lặng đáng sợ.

Chính là hiệu quả này.

Ta muốn cho bọn họ xem thử, cái gì mới gọi là vô liêm sỉ thực sự.

Một lúc sau, Hứa Hạ mới trợn mắt, khó tin nói:

“Ngươi điên rồi sao?”

Ta nhún vai, giọng điệu thản nhiên:

“Ta rất tỉnh táo.”

Ta xoay sang nhìn Bạch Lâm Xuyên, ánh mắt đầy vẻ trêu đùa:

“Bạch công tử, ngài có muốn suy nghĩ một chút không?”

Bạch Lâm Xuyên vẫn im lặng nhìn ta, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy dường như ẩn chứa quá nhiều điều mà ta không sao hiểu nổi.

Ta lảng tránh ánh mắt của hắn, vươn vai một cái, lười biếng nói:

“Không muốn thì thôi. Cũng đúng thôi, ta là thổ phỉ, còn Bạch công tử ngài thanh cao trong sáng, sao có thể…”

Lời còn chưa nói hết, Bạch Lâm Xuyên đã cất giọng ngắt lời:

“Được.”

Động tác vươn vai của ta khựng lại giữa chừng, suýt nữa thì trật cả eo.

Hứa Oánh Oánh đang ngất xỉu cũng bật dậy lần nữa, nhìn chằm chằm hắn đầy kinh ngạc.

Hứa Hạ thì sợ hãi trợn trừng mắt, giọng nói run run:

“Bạch huynh? Ngươi nghe rõ chưa? nàng đang sỉ nhục ngươi đấy!”

Bạch Lâm Xuyên giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước:

“Ta nghe rõ, ta đồng ý.”

Ta chống tay vào eo, nhìn chàng một cái đầy ngạc nhiên.

Người này vẫn bộ dáng bình tĩnh như nước, không hề gợn sóng.

“Người đâu, cởi trói cho Bạch công tử, rửa mặt mũi sạch sẽ, đưa đến phòng ta!”

Dứt lời, ta xoay người bước ra khỏi phòng củi mà không hề do dự.

Ta ngồi trên một tảng đá lớn, gió núi lạnh buốt tạt qua mặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tuyết mỗi lúc một dày. Một tiểu đệ chạy đến báo tin:

“Lão đại, người kia tắm rửa xong rồi, đã được đưa đến phòng của ngài.”

Ta “à” một tiếng, rồi chậm rãi đứng dậy.

Dọc đường đi trên con đường lát đá dẫn về phòng, ta không biết bao nhiêu lần muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng rồi, mỗi lần định xoay người, ta lại cắn răng nhẫn nhịn.

Phòng của ta vẫn sáng đèn, ánh nến hắt bóng một thân hình gầy gò lên cửa sổ.

Là Bạch Lâm Xuyên.

Ta đứng ngoài cửa một lúc, trong lòng bỗng thấy có chút khó tả. Vô thức, ta giơ tay định gõ cửa.