8
Xuân đi hạ tới.
Hoa cỏ trong viện đã đâm chồi, xanh mướt một màu.
Chỉ là gần đây biên cương không yên ổn.
Vệ Hành mỗi ngày về một muộn hơn.
Trong lòng ta có dự cảm.
Vệ Hành sắp đông sơn tái khởi rồi.
Với giao tình giữa ta và chàng bây giờ, nghĩ đến sau này khi chàng cưới đường tỷ, chắc hẳn sẽ không quên cho ta thêm ít bạc.
Ta đang nghĩ đến việc sẽ tiêu số bạc đó thế nào, viện bỗng vang lên tiếng động.
Là Vệ Hành đã về.
Trong lòng dường như còn ôm theo thứ gì.
A!
Là nó!
Chú chó vàng nhỏ ở trong ngõ!
Vệ Sương không thích chó, ngay cả Vượng Tài cũng chỉ vì được tổ mẫu yêu quý mới được ở lại phủ.
Hôm trước ta ngồi xổm trong ngõ, trò chuyện với nó một lúc lâu.
“Ta hiện tại cũng là kẻ tá túc trong phủ, nếu không ngoan cũng sẽ bị đuổi đi.
“Ngươi chờ ta thêm chút nữa, chờ ta có tiền, mở được hiệu thuốc, ta sẽ đưa ngươi về.
“Khi ấy trong nhà có Vượng Tài, lại có ngươi, chúng ta chính là một nhà ba người.
“Ngươi chờ ta được không? Phu quân giả của ta đối xử với ta cũng tạm được…”
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên hai tiếng ho nhẹ.
Vệ Hành ngồi trên xe lăn, khẽ nhíu mày:
“Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Không… không có gì…”
Ta lo lắng đến lưỡi cứng lại, chỉ sợ những lời vừa rồi bị chàng nghe thấy.
Sợ chàng biết dã tâm lang sói trong lòng ta.
Chàng day nhẹ huyệt thái dương, giọng đầy bất đắc dĩ:
“Đẩy ta về đi.”
“À?”
Không phải chàng tự đi được sao?
Sao giờ lại bắt ta ra sức?
…
“Con chó này chắn đường ta, ngươi thay ta dạy dỗ nó cho tốt.”
Vệ Hành trao con chó vàng trong lòng cho ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta không rời.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, suýt nữa không giấu được nụ cười nơi khóe môi:
“Được, được.”
Trăng ba canh, vườn sáng in bóng rêu trên bậc thềm.
“Vệ Hành, ngài đặt cho nó một cái tên đi.”
Ta vuốt ve con chó vàng trong lòng.
Vượng Tài bên cạnh mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía này.
“Ngươi muốn gọi nó là gì? Ngươi thích là được.”
Ngoài cửa sổ, bóng hoa lay động.
Ta mừng rỡ trong lòng, nhớ lại lời trong cuốn thoại bản mấy ngày trước:
“Vậy thì gọi là Hải Đường đi.”
Đêm khuya ba canh, Hải Đường chưa ngủ.
…
Vệ Hành hơi ngẩn ra, cười mà ý cười khó hiểu.
Chỉ nghe chàng khẽ nói:
“Được, vậy gọi là Hải Đường.”
Ta gọi một tiếng Hải Đường, rồi lại gọi một tiếng Vượng Tài.
Vượng Tài nheo đôi mắt cẩu, tiếng sủa đầy vẻ bất mãn.
Tựa như đang mắng:
“Ngươi cao quý! Ngươi biết đọc sách! Nó gọi Hải Đường , ta lại là Vượng Tài!”
…
9
Chớp mắt đã là một mùa đông bất an khác.
Thánh thượng băng hà, tam hoàng tử không ai để ý nay lên ngôi kế vị.
Dân chúng trong thành đều bàn luận, dù Hoàng hậu không con, cũng không để con của Quý phi ngồi lên ngai vàng được.
Tam hoàng tử mất mẹ khi mới hai tuổi, ủng hộ cậu bé này là lựa chọn phù hợp nhất.
Hết biến cố này lại đến biến cố khác.
Chuyện Vệ Hành nhận chiếu chỉ xuất chinh nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Dù chàng từng được ca tụng là “một ngày ngắm hết hoa trường An,” nhưng cũng không thay đổi được việc chàng nay trong mắt người đời là một kẻ phế nhân.
Có người cười chàng ngu ngốc, thân thể như vậy nên ở lại kinh thành mà hưởng chút chiến công tổ tiên để lại.
Lại có người bảo chàng cố chấp, dù xuất thân tướng môn cũng phải lượng sức mà hành động.
Những lời xì xào từ trong thành truyền ra ngoài, lan khắp kinh đô.
Nhưng ta biết chàng sớm muộn gì cũng sẽ đi.
Ngày đưa chàng về, người áo trắng đi cùng chàng chính là tam hoàng tử.
Cũng là hoàng thượng bây giờ.
Vệ Sương khóc lóc chạy đến tìm ta, nói là ta hại Vệ Hành.
Nếu chàng cưới đường tỷ, sao lại nghĩ quẩn đến mức này.
Ta cẩn thận vo tròn viên thuốc trong tay, nghiêng đầu hỏi:
“Ngươi làm sao biết lần này chàng không thắng lớn trở về?”
Vệ Sương trợn mắt, đáp ngay:
“Ca ca ta đương nhiên sẽ thắng trận! Khi ấy sẽ bỏ rơi kẻ ngu ngốc ngươi.”
Trên đầu nàng ta cài chiếc trâm mà đường tỷ từng tặng.
Năm năm trước, kiểu trâm này đường tỷ đã không còn muốn đeo nữa.
Sau khi Vệ Hành trở về phòng, ta đem từng lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn mà sắp xếp cẩn thận cho chàng.
Ta đã cầm hai hộp hồi môn ít ỏi, đổi lấy một ít dược liệu.
Nghe gã sai vặt bên cạnh chàng kể, trong quân doanh đều có quân y, sẽ kê đơn bốc thuốc cho binh lính bị thương.
Nhưng nếu chẳng may bị thương mà không có người bên cạnh, tính mạng nguy cấp, e rằng quân y còn chưa kịp nổi lửa thì Diêm Vương đã đến đòi mạng rồi.
Lúc ấy, liệu họ có phải cầm bát thuốc mà uống chung với canh Mạnh Bà không đây?
Vệ Hành vuốt ve những lọ thuốc, đôi mắt đen láy dừng lại trên tay ta:
“Vòng tay của nàng đâu rồi?”
Phải rồi, chiếc vòng bạc nương để lại cho ta cũng đã bị đem cầm.
Nhưng ta đã dặn với chủ tiệm cầm đồ, đợi khi nào có tiền sẽ ngay lập tức chuộc về.
Ta khẽ động trí, bịa một cái cớ:
“Rơi mất rồi.”
Thấy chàng không tin, ta vội vã bồi thêm một câu.
“Ta nhất định không đem cầm đâu!”
Vệ Hành vẫn im lặng, ánh mắt dừng trên ta, không hề lay động.
Ta vặn xoắn chiếc khăn tay trong tay, không dám mở miệng nữa.
” Ta chỗ này có ba trăm lương.”
“Ở đâu có ba trăm lượng?”
Ta lập tức phấn chấn.
“Nếu ba tháng sau vẫn không có tin tức của ta, nàng hãy vào thư phòng, lấy đi đồ trong chiếc hộp trên bàn.”
Ta len lén ngước mắt nhìn chàng:
“Ta có thể lấy ngay bây giờ không?”
“Không được.”
“Ồ.”
Vệ Hành khẽ thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Chờ ta trở về.”
Ta gật đầu.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, cảm giác có chút ấm áp rơi trên mái tóc ta.
Hải Đường bỗng chạy đến, từng bước như giẫm thẳng vào tim ta.
Tim đập loạn nhịp.
10
Trận chiến này từ đông rét mướt kéo dài đến hè nóng nực.
Trọn vẹn nửa năm trời.
Hải Đường từ chú chó vàng nhỏ đã lớn thành chú chó vàng to.
Vượng Tài vẫn là Vượng Tài.
Chứng ngẩn ngơ của tổ mẫu đã đỡ hơn đôi chút, bà còn biết chê chiếc váy ta cho bà mặc là quá chật.
Thời hạn ba tháng đã qua từ lâu, nhưng ta thậm chí chưa từng bước vào thư phòng của Vệ Hành.
Đừng nói tới chiếc hộp gỗ ấy.
Ta tự nhủ, nhất định phải đợi chàng trở về.
Đợi chàng về rồi lấy cũng chưa muộn.
Vệ Hành còn chưa về đến nhà, tin tức đại thắng đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Cùng lúc ấy, người ta còn bàn tán sôi nổi về đường tỷ Thẩm Nhược Dao của ta.
Khắp đầu đường cuối ngõ đều truyền tai nhau rằng Thẩm đại cô nương thân thể yếu đuối, sợ mình làm liên lụy phủ Vệ.
Lại vì yêu sâu đậm, tình nặng ý dày,
Suốt hơn một năm qua chưa từng xem mắt ai khác.
Ngày ngày ôm những bức thư từ và tranh vẽ từng trao đổi với Vệ tiểu tướng quân mà khóc ướt cả mặt.
Không chỉ thế, nàng còn lén lút giúp đỡ Vệ gia, ngay cả tuyết liên hiếm gặp từ Thiên Sơn cũng đưa đến phủ.
Người ta đồn rằng, Vệ Hành không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở kinh thành, liều mình ra chiến trường quyết tử, cũng là vì người trong lòng này.
Có kẻ tò mò hỏi:
“Nhưng chẳng phải phủ Vệ đã cưới một cô nương họ Thẩm rồi sao?”
“Hầy! Nhị cô nương họ Thẩm kia đúng là thứ giả ngây giả dại, ngay cả kiệu hoa cũng phải chen chúc mà lên!”
Chúng nhân nghe xong liền ồ lên kinh ngạc.
Những lời này nói ra cứ như thật, nhanh tay một chút là có thể viết thành thoại bản rồi.
Ngay cả ta cũng suýt tin rằng tình cảm giữa đường tỷ và Vệ Hành quả thực sâu nặng như vậy.
Thảo dược trong viện phơi cũng đã khô, nếu không thu lại sẽ gặp gió mà hao hụt.
Lúc ấy, tên chủ hiệu thuốc keo kiệt kia lại bớt cân không chừng.
Ta khẽ thở dài, nhưng lại chẳng muốn làm gì cả.
Vệ Hành hẳn cũng sắp về rồi.
Nghe nói chàng vào cung trước.
Ta nghĩ bụng, dù gì cũng phải ra chợ Đông mua hạt giống, chi bằng tiện đường đón chàng về.
Đợi ở cửa phủ Vệ hay đợi ở cửa cung, chẳng qua cũng chỉ cách nhau hai dặm đường.
Giữa trời nắng gắt, ta bước đi đến mồ hôi đầm đìa.
Thật không may lại gặp phải xe ngựa của Thẩm Nhược Dao.
Ngày thường nàng ta luôn chê những chốn dân dã này vừa bẩn vừa loạn, chỉ dành cho hạng người thấp kém.
Vậy mà hôm nay nàng lại như đang chờ ai ở đây.
Ta giả vờ không thấy, nhưng lại bị nha hoàn của nàng chặn đường.
Thẩm Nhược Dao vận y phục đơn giản, không còn đeo chuông bạc hay trâm vàng như ngày thường.
Chỉ có sắc đỏ của móng tay nàng là hoàn toàn không hợp với bộ y phục giản dị này.
Nha hoàn bên cạnh nàng vẫn ngạo mạn như cũ, chống nạnh chặn trước mặt ta:
“Chẳng phải đây là nhị cô nương đã chen vào kiệu hoa, cướp mất hôn sự của đại cô nương nhà ta sao?”
Chen vào kiệu hoa? Cướp hôn sự của Thẩm Nhược Dao?
Ta cũng ngạc nhiên chẳng khác gì những bà thím ven đường đang hóng chuyện, miệng đủ lớn để nhét cả quả trứng gà.
Hóa ra “cuộc hôn nhân ngoài ý muốn” của ta lại bị thêu dệt thành một câu chuyện ly kỳ đến vậy.
Đường tỷ cầm khăn tay, mắt rưng rưng như muốn khóc, chẳng hề có ý giải thích.
Nha hoàn của nàng càng nói to hơn, như sợ người khác không nghe thấy:
“Năm đó người thư từ qua lại với Đại tướng quân Vệ chỉ có đại cô nương, còn nhị cô nương thì sao?
“Vừa thấy kiệu hoa tới đã khóc lóc đòi lên, sống chết chiếm lấy vị trí phu nhân tướng quân.
“Mọi người thử nói xem, lão gia nhà ta khổ cực nuôi nhị cô nương lớn khôn, cơm ngon áo đẹp cung phụng, vậy mà lại bị phản bội thế này!”
Ta không muốn dây dưa với họ, khẩu chiến ta chẳng thắng được.
Nhưng họ rõ ràng không muốn để ta rời đi.
“Cả Vệ phủ ai chẳng biết, Vệ tiểu tướng quân đến nay vẫn không chịu cùng ngươi viên phòng.
“Con gái nhà bình thường đã sớm tự xin rời phủ, chỉ có nhị cô nương mặt dày mới ở lỳ lại đây!”
“Ta không có.”
Ta lạnh mặt đáp một câu, rồi định vòng qua họ mà đi.
Không ngờ lại có thêm hai nha hoàn từ trong xe ngựa bước xuống, vây lấy ta chặt chẽ.
Ta vừa định tìm cơ hội chạy thoát, thì từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc.
“Xin hỏi phu nhân tướng quân ở đâu? Nô tài phụng chỉ đón phu nhân vào cung.”
Thì ra là nội thị truyền chỉ trong cung, trước tiên đến Vệ phủ tìm ta, không thấy ta bèn ra chợ tìm.
Còn chưa kịp để ta phản ứng, Thẩm Nhược Dao đã vội vàng bước lên một bước, khẽ khàng hành lễ:
“Tiểu nữ Thẩm Nhược Dao, bái kiến nội quan đại nhân.”
“Ngươi là phu nhân của Vệ tướng quân?”
Trong mắt nội thị thoáng qua vài phần ngạc nhiên:
“Bệ hạ chẳng phải nói,Vệ phu nhân là người lẫn trong đám đông cũng không nhận ra sao?”
Sắc mặt Thẩm Nhược Dao thoáng cứng lại, ngượng ngùng đáp:
“Ta vốn dĩ là Vệ phu nhân”
“Phải là phải, không phải thì là không phải, sao lại có cái gọi là ‘vốn dĩ là’?”
Nội thị cao giọng, lườm nàng một cái.
Thẩm Nhược Dao lập tức đỏ bừng mặt, há miệng muốn nói cũng không được, không nói cũng chẳng xong.
Ta chỉ vào mình, có chút nghi hoặc:
“Là ta sao?”
Nội thị nhìn ta, ánh mắt lộ ra vài phần xác nhận. Thầm nghĩ,
Thánh thượng quả nhiên không lừa gạt ta.
Thật là, nếu để lẫn trong đám đông, chẳng ai nhận ra.
Từ xa lại vang lên tiếng ngựa hí.
Vệ Hành vốn nên ở trong cung, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.
Cũng giống như ta không hiểu vì sao chàng lại vội vàng chạy về phía ta như vậy.
“Vệ tướng quân~”
Thẩm Nhược Dao cất tiếng gọi Vệ Hành, giọng điệu tha thiết bi ai.
Từng giọt lệ từ gương mặt tuyệt mỹ của nàng trượt xuống, ai nhìn mà không xót thương?
Nhưng Vệ Hành lại như không hề thấy, cố ý nghiêm giọng trách mắng ta:
“Nắng gắt thế này mà còn chạy ra ngoài, nếu bị cảm nắng thì làm sao đây?”
Phó tướng phía sau vội vàng mua một chiếc ô từ quán ven đường.
Vệ Hành đón lấy, che lên đầu ta.
Ta ngẩng đầu nhìn chiếc ô, lại liếc về phía Thẩm Nhược Dao.
Nàng ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh thu ô lại, sau đó yểu điệu bước tới gần Vệ Hành.
Người dân vây xem càng lúc càng đông.
Vệ Hành chẳng để tâm, vẫn nhìn ta nói:
“Ba tháng đã qua, ta còn tưởng nàng đã rời đi rồi.”
“Rời đi? Hộp gỗ ấy bên trong là…”
“Không có gì.”
Vệ Hành vội cắt ngang lời ta, nắm tay kéo ta về phía xe ngựa.
Thẩm Nhược Dao nắm chặt khăn tay, bước nhanh hơn, không cam tâm hỏi:
“Vệ Hành, ngài đang trách ta sao?”
Thấy Vệ Hành khựng lại, nàng tưởng đã có cơ hội, liền tiếp tục khóc lóc:
“Hôm đó không phải ta không muốn gả, mà là ta thật sự không thể gả được.
“Thân thể ta yếu nhược, không muốn làm liên lụy ngài, mà Thẩm Nhược Ngu lại khóc lóc đòi gả, còn lấy cái chết ép buộc.
“Ngài bảo ta phải làm sao? Ta có thể làm sao?”
Nha hoàn bên cạnh nàng với vẻ mặt đầy đau lòng, quay sang ta chất vấn gay gắt:
“Năm đó, tướng quân nguy kịch, cũng là tiểu thư nhà ta cầu xin lão gia đem tuyết liên đưa đến.
“Nhị cô nương, ngươi đúng là kẻ ăn người không nhả xương, vậy mà việc này lại chưa từng nhắc đến với tướng quân! Ngươi có ý đồ gì đây?”
Vệ Hành quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ngươi nói tuyết liên là ngươi đưa cho ta?”
Thẩm Nhược Dao níu lấy tay nha hoàn, cố gắng đứng vững, ánh mắt tràn đầy không dám tin:
“Đó là bông tuyết liên ta khóc lóc cầu xin phụ thân đưa cho Thẩm Nhược Ngu”