Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

7:08 chiều – 15/12/2024

09

“Hoàng thượng dạo này vất vả rồi, dùng chút canh bồi bổ đi.”

Đèn lồng đỏ treo cao, dù không phải lễ tết, ta vẫn hầm một bát canh bổ dưỡng cho Thẩm Dục.

Nhưng nàng chẳng thèm ngẩng đầu, hờ hững nói:

“nàng có việc nhờ ta?”

Ta âm thầm bĩu môi, xoa xoa mũi, chột dạ đáp:

“Có… có rõ ràng đến vậy sao?”

Quả nhiên, Thẩm Dục là người hiểu ta nhất.

Nàng nhướng mày, chỉ liếc ta một cái, đã đoán ra ý đồ của ta:

“Vì Lưu mỹ nhân?”

Ta xoa tay, cười cợt nói:

“Lưu mỹ nhân gì chứ, đó là chị dâu chúng ta mà!”

Thẩm Dục: …

“Chuyện này ta không quyết định được, ngươi phải hỏi Thái hậu.”

Ta: “???”

Nếu ta dám hỏi Thái hậu, còn tìm nàng làm gì?

Nhưng ta dễ dàng bỏ cuộc sao? Đương nhiên là không.

Chưa kịp làm nũng để thương lượng, phía sau ta đã vang lên một giọng nói hiền hòa:

“Kim An, ngươi muốn để Lưu mỹ nhân xuất cung sao?”

Ta sững người, sau đó cứng nhắc quay đầu lại.

Thái hậu từ lúc nào đã đứng ngay sau ta, nhưng không giống như ta tưởng tượng với vẻ nghiêm khắc, mà là ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy sự yêu thương.

Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể gật đầu, chuẩn bị tinh thần nhận một trận trách mắng.

Nhưng không ngờ, Thái hậu kéo ta lại gần, nhẹ nhàng nói:

“Để Lưu mỹ nhân xuất cung cũng không phải không được, chỉ là, Kim An, ngươi phải ở lại.”

Ta ngẩng lên, đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng và tình yêu thương của bà, không dám tin đây là sự thật.

Nhưng rất nhanh, ta đã hiểu ra ẩn ý bên trong.

So với tài lực của Lưu gia, điều Thẩm Dục cần hơn chính là một trọng thần như phụ thân ta.

Vậy nên, mượn hoa dâng Phật, bà dùng con gái nhà người khác để hướng cành ô liu tới phụ thân ta.

Nước cờ này của Thái hậu, quả thật đi rất cao minh.

Nhưng còn chưa kịp gật đầu đồng ý, bên tai ta đã vang lên hai tiếng thì thầm.

Thẩm Dục:
“Tống Kim An, nếu ngươi dám từ chối, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Thái hậu:
“Con à, mẫu thân chỉ có thể giúp con đến đây thôi.”

Ta: …

Cuối cùng, may mắn là chân ta vẫn được bảo toàn.

10

Lưu mỹ nhân nắm lấy tay ta, gương mặt tràn đầy xúc động:

“A a a, Tống Kim An, cuối cùng ta cũng vào được cửa nhà các ngươi rồi!”

Ta: “…”

Ai mà ngờ được, những lời mạnh miệng đầy tức giận mà Lưu mỹ nhân thốt ra năm đó lại thực sự trở thành mong muốn của nàng.

Nhưng còn chưa kịp trêu chọc, phía sau ta đã vang lên giọng nói giả vờ vui vẻ nhưng chứa đầy sự lạnh lùng của đại ca:

“Thật sao, Lưu Dĩ Ninh? Vậy sao lúc ta cầu xin nàng trước đây, nàng lại không đồng ý?”

Lưu mỹ nhân: “…”

Nhìn biểu cảm cứng ngắc của Lưu mỹ nhân, ta cười lớn.

Nhưng ta chưa kịp vui vẻ được bao lâu, đại ca đã giáng xuống đầu ta một cú cốc mạnh:
“Tống Kim An, từ nay không được bắt nạt phu nhân của ta nữa!”

Ta: “???”
phụ thân ơi, cứu con! Nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa thế này thật không đáng mà!

Nhưng phụ thân ta lúc này không có thời gian để ý đến ta, ông đang ở Ngự Thư Phòng mặc cả với Thái hậu.

Mãi đến giờ, ta mới biết rằng ngoài việc bắt ta ở lại cung, Thái hậu còn muốn đại ca ta đưa đứa con đầu lòng của huynh với Lưu mỹ nhân vào cung cho ta nuôi dưỡng.

Ta… Ta có thể từ chối không? Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mà!

Nhưng rõ ràng cha ta không phải đối thủ của Thái hậu.

Ông xoa đầu ta, vẻ mặt nặng nề:

“Kim An à, nếu con nghĩ thông suốt, cứ phái người báo cho ta, ta sẽ lập tức đón con về!”

Lời vừa dứt, ta rõ ràng cảm nhận được sự cứng ngắc của Thẩm Dục.

Nàng nhìn ta chăm chú, ánh mắt đầy lo lắng.

Nhìn ánh mắt nàng, ta bỗng dưng cảm thấy nhẹ lòng.

Mặc kệ nàng là nam hay nữ, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc ta tận hưởng cuộc sống, thì nàng chính là một hoàng đế tốt.

Vậy nên, ta làm bộ làm tịch ngẩng đầu lên:

“Chỉ có kẻ ngốc mới quay đầu lại!”

phụ thân ta: “…”

 

Sau khi Lưu mỹ nhân rời cung, hoàng cung rộng lớn bỗng trở nên trống trải hơn nhiều.

Nhưng ta và Thẩm Dục lại chẳng hề thấy buồn chán.

Dù sao, những kỳ trân dị bảo mà Trường Lạc Cung để lại đủ để ta đếm vui vẻ trong một thời gian dài.

Còn Thẩm Dục, nàng ngày ngày quẩn quanh ở Ngự Thư Phòng, lúc thì phê tấu chương, lúc thì trên đường phê tấu chương.

Không thể phủ nhận, dù là nữ nhân, nhưng Thẩm Dục quả thực là một hoàng đế tốt.

Điều này, ngay cả phụ thân ta cũng không tiếc lời khen ngợi.

Ta cứ nghĩ rằng những ngày tháng như vậy sẽ bình lặng trôi qua.

Nhưng không ngờ, giấy không gói được lửa, cuối cùng vẫn có ngày mọi chuyện bại lộ.

 

Đó là một ngày tháng ba rực rỡ hoa nở, Thẩm Dục tổ chức yến tiệc Bách Hoa trong cung để củng cố quan hệ với quần thần.

Là quý phi được sủng ái nhất trong cung, đương nhiên ta phải ăn diện thật lộng lẫy để tham dự.

Nhưng Thẩm Dục lại không biết trân trọng cái đẹp.

Nàng phóng tới ta một ánh mắt sắc lẹm:

“Quý phi hôm nay… thật là quý phái.”

Ta: “???”

Không quý thì sao gọi là quý phi?

Ta còn chưa kịp đáp trả, chỉ trong lúc ta lui vào thiên điện để thay đổi trang phục, Thẩm Dục đã bị người ta hạ dược.

Ta lập tức thấy đau đầu, bởi vì kẻ có thể hạ dược Thẩm Dục, chắc chắn không phải là nam nhân.

Khi ta đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ta sững sờ:

Một cô cháu gái của Lưu Thị Lang mặt đầy hoang mang đứng ngoài cửa, trong khi Thẩm Dục thì chặn cửa, không cho ai vào.

Ta không có thời gian để ý đến người ngoài, liền sai người giữ chặt cô cháu gái kia lại, sau đó tiến đến gõ cửa.

Nhưng ta còn chưa kịp mở lời, bên trong đã vang lên một tiếng quát lạnh:
“Cút ra ngoài!”

Theo sau đó là vài tiếng rên rỉ trầm thấp.

Ta nuốt nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi.

Bởi vì Thẩm Dục trước giờ luôn dịu dàng, dáng vẻ này của nàng làm ta thấy lạ lẫm vô cùng.

Nhưng rất nhanh, ta lấy lại tinh thần, vội vã sai người thúc giục thái y nhanh hơn.

Còn ta, tiếp tục gõ cửa, nhẹ nhàng nói:
“Thẩm Dục, là ta.”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, không khí bên trong càng thêm căng thẳng.

Cánh cửa đột ngột mở ra, ngay sau đó, ta bị kéo vào một vòng tay nóng rực.

Thẩm Dục dụi đầu vào cổ ta:
“Nóng…”

Ta theo bản năng mở to mắt, kinh ngạc thốt lên:
“Thẩm… Thẩm Dục…”

Có lẽ giọng ta run rẩy quá mức, hoặc có lẽ nàng nghe thấy tiếng gọi của ta, Thẩm Dục cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.

Nàng tựa trán vào ta, thở hổn hển:
“Kim An, ta nóng quá…”

11

Lời vừa dứt, ánh mắt Thẩm Dục lại bắt đầu mơ màng.

May mắn thay, thái y đã tới kịp lúc.

Cuối cùng, ta cũng có thời gian thẩm vấn kẻ chủ mưu ngoài cửa.

Nhưng không hỏi thì thôi, vừa hỏi ta liền kinh ngạc.

Ta không ngờ rằng, người hạ dược Thẩm Dục lại có đến hai người!

Vậy nên, khi Thẩm Dục còn chưa tỉnh lại, tin “Hoàng thượng là nữ nhân” đã lan khắp mọi ngõ ngách trong hoàng cung.

 

Không khí trong Ngự Thư Phòng lúc này có phần căng thẳng.

Ngoài Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất, ngay cả phụ thân ta cũng nhíu chặt mày.

Dẫu sao, bên ngoài đã dấy lên làn sóng xôn xao, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn đến cảnh vua và triều thân xa mặt cách lòng.

Thế nhưng, hướng phát triển của sự việc lại ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư ngẩng cao đầu:

“Người nói Hoàng thượng là nữ nhân? Vậy ta muốn học tập nàng!”

Thiếu nữ nhà Phiêu kỵ Tướng quân ôm mặt:

“A a a, bài luận Hoàng thượng viết tháng trước thực sự quá xuất sắc!”

Tôn nữ nhà Thái phó chớp chớp mắt:

“Hu hu hu, vậy sau này ta có thể thường xuyên vào cung để học hỏi thư pháp của Hoàng thượng rồi!”

Vậy nên, khi Thẩm Dục mở mắt, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là một đám thiếu nữ với ánh mắt lấp lánh sao trời.

“Hoàng thượng, đây là bộ váy dài mới ra ở Kỷ La Hiên, người mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“Hoàng thượng, đây là cây trâm Như Ý mới nhất của Linh Lung Các, thần nữ cài lên cho người nhé?”

“Hoàng thượng, đây là bánh phù dung từ Phù Dung Lâu, người có muốn thử không?”

Thái hậu và cha ta đều sững sờ, khóe miệng giật giật khi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt họ hiện lên vẻ không tự nhiên.

Một lúc lâu sau, họ mới lấy lại giọng nói.

Thái hậu rưng rưng nước mắt:
“Thật là… tuổi trẻ thật tốt đẹp.”

phụ thân liếc nhìn ta:
“Kim An, sau này tỷ muội trong cung nhiều hơn, ngươi không được bắt nạt người ta đâu.”

Ta: “…”

Đợi đến khi tiễn vị tiểu thư thế gia cuối cùng rời cung, trời đã tối hẳn.

Thái hậu không quên xử lý chính sự, bà lạnh mặt, sai người đưa hai cháu gái của Lưu Thị Lang vào.

“Kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, đưa đến Ngọc Tuyền Tự làm ni cô.”

Lời vừa dứt, bà xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

phụ thân ta lúc này lại sững sờ, không tin nổi mà nhìn theo bóng lưng Thái hậu, lẩm bẩm:
“Chuyện này… ngay cả Thái hậu cũng trở nên nhân từ rồi sao?”

Nghe vậy, ta tức giận lườm ông một cái.

Nếu không phải vì thế cục ép buộc, người phụ nữ nào lại muốn mang trên mình tiếng tăm “nữ nhân giết người không thấy máu”?

Thái hậu và Thẩm Dục đã phải trải qua những ngày tháng vô cùng gian khổ.

 

12

Tiễn phụ thân xong, ta quay về Vĩnh Ninh Cung.

“Tống Kim An.”

Giọng nói trong trẻo vang lên, ta ngẩng đầu nhìn.

Thẩm Dục đang ngồi bên cửa sổ, khoác trên mình bộ váy dài tràn đầy sắc hoa, đôi mắt cong cong, ánh nhìn tràn ngập ý cười.

Thấy ta bước vào, nàng đắc ý nhướng mày:
“Tống Kim An, ngươi phải tranh thủ đấy, không thì ta sẽ bị người khác cướp mất.”

Ta bật cười, không nhịn được mà trêu lại:
“Đúng đúng, ta phải biết quý trọng, nếu không để một cô nương xinh đẹp thế này bị người khác chiếm mất, thì không đáng đâu.”

Nàng cũng cười nhìn ta, trong ánh mắt như có ánh sao sáng lấp lánh.

Ánh trăng mờ ảo, ta và Thẩm Dục nằm trên giường.

Nàng đột nhiên quay sang hỏi ta:
“Tống Kim An, năm đó tại sao ngươi lại muốn vào cung?”

Ta: “???”
Ta có thể không trả lời được không?

Dẫu sao, năm đó ta vào cung là hoàn toàn tự nguyện.

Tuy có phần vì muốn tranh cao thấp với Lưu mỹ nhân, nhưng khi ấy, ta thực sự thích Thẩm Dục.

Bởi vì chỉ có nàng, khi vừa ăn cơm thô vừa uống nước lã, vẫn có thể an ủi ta:

“Đợi sau này ta có tiền, nhất định sẽ mua cho Kim An thật nhiều bánh phù dung, còn nhiều hơn của Lưu Dĩ Ninh!”

Sau này, nàng quả thực đã thực hiện lời hứa.

Từng đồng bạc nàng dành dụm được đều được đổi thành bánh phù dung, váy Lưu Tiên, trâm cài hoa mai…

Từng đĩa, từng món, như nước chảy không ngừng gửi vào phủ thừa tướng.

Vậy nên, làm sao ta có thể không động lòng được?

Nhưng nhìn gương mặt đắc ý của nàng lúc này, ta làm bộ tức giận, giả vờ than thở:
“A a a, Thẩm Dục, ngươi trả lại ta một nam nhân đi!”

“Kim An.”

“Hử?”

“Ngươi đè lên tóc ta rồi!”

(Hết)