Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

7:07 chiều – 15/12/2024

Có lẽ ánh mắt ta quá chăm chú, khiến bước chân của Thẩm Dục trên đường tới Ngự Thư Phòng khựng lại.

Nàng liếc ta một cái, rồi cuối cùng cam chịu mà cùng ta trở về Vĩnh Ninh Cung.

Nhưng ta không vội vã hỏi, dẫu sao thì trên đường nàng cũng đã “nôn hết” không ít suy nghĩ trong lòng.

Ta cần nghe chính miệng nàng nói ra, để những việc tiếp theo ta làm được hợp tình hợp lý.

Vì vậy, ta nở một nụ cười ngọt ngào, lấy ra bộ bài lá mà nàng yêu thích nhất, còn âm thầm nhường nàng thắng vài ván.

Quả nhiên, chỉ mất một nén nhang, ta đã dỗ được nàng ngoan ngoãn nghe lời.

Thẩm Dục vui vẻ đếm những hạt đậu vàng trước mặt, sau đó nhướng mày:

“Kim An, nàng biết hết rồi phải không?”

Nghe vậy, trong lòng ta chợt dâng lên một dự cảm bất an, như ngồi trên đống lửa.

Không lẽ Thẩm Dục cũng có năng lực đọc tâm sao?

Nhưng rất nhanh, ta phát hiện ra mình đã nghĩ quá nhiều.

Bởi vì Thẩm Dục nghiêng người dựa vào bàn, ánh mắt nửa mờ nửa tỏ nhìn ta, trong lòng lại âm thầm cằn nhằn:

“Đúng là nữ nhân lớn lên thay đổi thật khác! Hồi nhỏ ngốc nghếch vậy, giờ lại biết dùng đầu óc.

“Hôm nào phải tìm cơ hội hỏi tể tướng, ông ấy huấn luyện kiểu gì mà xuất sắc vậy.

“Tể tướng quả thực rất có tài, không làm hoàng đế thì thật đáng tiếc.”

Ta: “???”

Thôi thì cứ xem như nàng đang khen ta vậy.

 

Như ta đã đoán, chuyện này đúng là do Thái hậu bày ra.

Dẫu sao Thẩm Dục ngốc nghếch thế kia, không thể nghĩ ra được mưu kế hiểm độc đến vậy.

Nhưng câu chuyện cũng không phức tạp lắm, chẳng qua là khi tiên đế lâm bệnh nặng, Thái hậu lại vừa hay có thai.

Vậy nên, để phòng ngừa bị ám hại, hai người họ bàn bạc, Thái hậu mang thai mà phải dọn vào lãnh cung—ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Sau đó mọi chuyện ta đều biết cả rồi. Thẩm Dục trong lãnh cung bị phụ thân ta nhìn trúng.

Ông vượt qua mọi dị nghị, từ đám vương gia như hổ rình mồi đoạt lấy thắng lợi, đẩy Thẩm Dục lên ngôi hoàng đế.

Ban đầu, phụ thân ta vốn không định để ta tiến cung.

Dẫu sao ông vừa trải qua mưa máu gió tanh, sao có thể không biết cuộc sống nơi cung cấm hiểm ác ra sao.

Nhưng không còn cách nào khác, mẫu thân ta qua đời từ sớm, mà ta lại quá biết cách diễn.

Chỉ cần giả vờ ép ra vài giọt nước mắt, kèm theo mấy lời như:

“Nữ nhi hiểu lòng khổ tâm của phụ thân, nhưng con đối với Thẩm Dục là tình sâu ý nặng, không thể sống mà thiếu chàng được!”

Thế là phụ thân ta nhượng bộ.

Cùng nhượng bộ, còn có đại ca từ biên cương xa xôi trở về định đánh gãy chân Thẩm Dục.

Nhưng bây giờ, ta vô cùng hối hận.

Tình sâu ý nặng gì chứ, toàn là nói nhảm!

Mọi chuyện bắt nguồn từ Lưu mỹ nhân mà ra.

Ta và nàng ta có lẽ sinh ra đã không hợp mệnh. Nàng dựa vào sự giàu có, không ít lần cướp đồ từ tay ta.

Ví như đĩa bánh phù dung cuối cùng ở Phù Dung Lâu, tấm vải khan hiếm chỉ còn một chiếc ở Kỷ La Hiên, hay tác phẩm độc nhất vô nhị của đại sư ở Linh Lung Các…

Nhờ phúc của phụ thân nàng, lần nào nàng cũng cướp được từ tay ta.

Vậy nên, khi phụ thân nàng vì tiếng tăm của gia tộc mà đưa nàng tiến cung, ta cũng thu dọn hành lý, không thèm quay đầu mà bước vào cung.

Ta chính là muốn nàng hiểu thế nào là “phú quý không thắng nổi ta”!

Nàng dù giàu có đến đâu, nhưng địa vị trong hậu cung, chẳng phải vẫn thấp hơn ta một bậc?

Nhưng ta và nàng đều không ngờ rằng, đối tượng chúng ta mỗi ngày tranh giành lại là một nữ nhân!

Còn mẫu thân của nàng, để che mắt người khác, sau khi nghe chuyện ta chuốc say Thẩm Dục và uống thuốc dưỡng thai, liền để thái y chẩn ra “hỉ mạch” cho ta.

Bà quả thật là… lo đến phát sợ rằng người khác nghi ngờ thân phận con gái bà.

Nhưng ta cảm thấy bà lo lắng hơi quá.

Hoàng thượng không có con, người ta chỉ nghĩ rằng Thẩm Dục không được, ai mà đi nghi ngờ thân phận của nàng?

Dẫu sao, ta cùng giường chung chăn với nàng lâu như vậy, cũng không nhận ra nàng là nữ nhân!

Còn một điều nữa ta càng không hiểu, một đứa trẻ chẳng phải đã đủ chứng minh năng lực của Thẩm Dục sao?

Tại sao lại để Lưu mỹ nhân cũng mang thai? Như thế ta còn gì để khoe khoang?

Dẫu sao, sự ganh đua giữa ta và Lưu mỹ nhân, đã khắc sâu vào tận xương cốt.

 

“Vậy nên, Kim An, ta có thể ngủ được chưa?”

Sau khi trả lời xong mấy câu hỏi của ta, Thẩm Dục ngáp dài, rõ ràng đã mệt lắm rồi.

Nhưng ta nhìn sắc trời bên ngoài, rõ ràng biết chuyện không phải lỗi của Thẩm Dục, thế mà vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng việc này thật sự không trách được nàng.

Năm đó, nàng đã mạo hiểm có thể bị phụ thân ta đánh gãy chân, nửa đêm trèo tường vào tiểu viện của ta.

Sau đó, kiên nhẫn khuyên nhủ ta suốt cả đêm, nói rằng nàng không muốn làm lỡ dở ta, bảo ta tìm một ý trung nhân khác.

Nhưng lúc đó ta đã làm gì nhỉ?

À, ta đuổi nàng ra ngoài, còn chỉ tay vào mũi nàng mà nói:

“Ngươi về nói với Lưu mỹ nhân, cái cửa cung này ta nhất định sẽ vào!”

Đúng vậy, khi ấy ta cứ nghĩ mọi chuyện đều là do thủ đoạn của Lưu mỹ nhân.

08

Ta không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ biết rằng khi mở mắt ra, gương mặt to tướng của Thẩm Dục lại hiện lên trước mặt.

Nàng nhíu mày, đầy vẻ chán ghét:

“Tống Kim An, nàng nhìn xem, có cô nương nhà ai giống như nàng, ngủ liền một mạch sáu canh giờ không?”

Ta dụi mắt, bĩu môi:

“Thì làm sao chứ, dù gì thiếp cũng không cần lên triều sớm mà.”

Huống hồ, ta là kẻ nổi danh lười biếng nhất kinh thành, ngay cả Lưu mỹ nhân cũng khó mà sánh bằng.

Vậy nên, ta ngủ nhiều hơn một chút thì sao nào?

Hiển nhiên, Thẩm Dục cũng nghĩ đến điều này, thế nên sắc mặt nàng càng đen hơn vài phần.

Nàng lạnh lùng nói:

“nàng nằm lui vào trong một chút.”

Ta nghĩ chắc mình hôm qua ngủ quá muộn, ảnh hưởng đến đầu óc.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, ta phát hiện trong lòng mình… có thêm một cái đầu!

Ta!!!

Trước đây, khi Thẩm Dục kéo ta chơi bài thâu đêm, chúng ta cũng từng ngủ cùng nhau.

Chỉ là lúc đó ta buồn ngủ đến chịu không nổi, mà nàng lại là “phu quân” của ta.

Vậy nên, ôm nhau ngủ cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng bây giờ… phụ thân ơi, cứu mạng! Con bị một nữ nhân sàm sỡ rồi!

Nhưng rõ ràng phụ thân cũng không cứu được ta, vậy nên ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Khi ta khó khăn lắm mới đẩy được Thẩm Dục ra và mặc y phục chỉnh tề, thì từ phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh:

“Đi đâu thế,Tống quý phi?”

Ta cứng ngắc quay đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng:

“Thần thiếp… thần thiếp muốn tới thăm Lưu mỹ nhân.”

“Hửm, thật sao?”

Cái giọng lười biếng kia làm ta rùng mình một cái.

Nhưng ai mà ngờ, lúc này Thẩm Dục mặt lạnh lùng như vậy, trong lòng lại đang hét lên:

“A a a tức chết ta mất! Tống Kim An dám có bí mật với người khác!”

Ta: “???”

Bí mật của ta thì nhiều lắm.

Và rõ ràng, Thẩm Dục không thèm giữ hình tượng nữa. Nàng mà làm nũng, đến các cô nương ở Thiên Hương Quán cũng không bằng.

Nhưng ta dám nói không? Đương nhiên là không.

Vậy nên, toàn thân nổi da gà, ta quay người bỏ chạy, không dám ngoái đầu.

 

Ở Trường Lạc Cung, Lưu mỹ nhân ngồi trên ghế đá, chăm chú nhìn một cây trâm.

Thấy ta đi tới, mắt nàng sáng lên:

“Tống Kim An, ý ngươi là…”

Ta không biểu cảm gì, chỉ gật đầu.

Chỉ khi có năng lực đọc tâm, ta mới nhận ra mình đã hiểu lầm nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ta phun hết trà hoa trong miệng ra.

Bởi vì Lưu mỹ nhân ngốc nghếch kia, với gương mặt đầy thẹn thùng, lại nói ra những lời… kinh thiên động địa:

“Ý ngươi là, đứa bé trong bụng ta là của ca ca ngươi?!”

Ta: “???”

Tội danh bất kính lớn như vậy, ca ca ta không gánh nổi đâu!

Ta thật không hiểu nổi, ca ca ta dù gì cũng là một đại tướng quân, sao lại để mắt đến một nữ nhân có suy nghĩ kỳ quái như nàng?

Nhưng vì hạnh phúc cả đời của ca ta, ta đành nén giận, mỉm cười nói:

“Ý ta là… ta phát hiện ra chuyện tình ‘bí mật’ của hai người.”

“Á?!”

Quả nhiên, lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Lưu mỹ nhân lập tức biến mất.

Sắc mặt nàng tái nhợt, đầy vẻ thất vọng.

Nhưng ta cũng chẳng khá hơn. Ta nhìn nàng, không biết phải nói gì.

Thực sự không hiểu nổi đầu óc nàng phát triển kiểu gì.

Ngươi có tin không, nàng từ nhỏ đã không đội trời chung với ta, hóa ra là để… thu hút sự chú ý của ca ca ta?!

Còn ca ta, tên đáng chết đó! Thế mà lại mắc câu!

trời ơi… đúng là Gia môn bất hạnh!

Nhưng còn chưa đợi phụ thân ta dọn dẹp cửa nhà, đôi uyên ương khổ mệnh này đã bị chia cắt.

Và người chia cắt họ, không ai khác chính là Thẩm Dục—cái kẻ “đáng gờm” nhất!

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Thẩm Dục, dù gì năm đó ngoài bức tường nhà ta, nàng còn trèo cả tường nhà Lưu mỹ nhân.

Chỉ là không may, Lưu mỹ nhân không phải tự nguyện tiến cung, mà là bị cha nàng – Lưu Thị Lang – ép buộc.

Vậy nên, đại ca ta từ biên cương chạy về định đánh gãy chân Thẩm Dục không phải vì ta, mà là vì Lưu mỹ nhân.

Còn chiếc trâm vàng mà huynh gửi vào cung, thật ra là tín vật định tình dành cho Lưu mỹ nhân.

Nhưng khi ấy, ta và nàng vừa mới nhập cung, cung nữ giao tin lại không phân biệt được ta và Lưu mỹ nhân, nên chỉ nhắc đến tên huynh ta.

Vậy là tín vật định tình đó rơi vào tay ta.

Sau chuyện “xảy ra” tối qua, Lưu mỹ nhân chán nản, lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng:

“Phong tuyết áp kinh thành, hồng tường vây trọn kiếp.”

“Tống Minh An, kiếp sau ngươi nhất định phải cưới ta sớm hơn nha, hu hu hu…”

Tống Minh An là tên của đại ca ta.

Vậy nên, trong khoảnh khắc, những hành động khó hiểu của Lưu mỹ nhân cuối cùng cũng được sáng tỏ.

Còn người con dâu mà phụ thân ta mong ngóng bấy lâu, cuối cùng cũng đã có câu trả lời!