Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

7:07 chiều – 15/12/2024

04

Thẩm Dục trầm mặc hẳn nửa khắc.

Ngòi bút lông sói trong tay nàng hạ xuống, làm mực loang đầy cả tấu chương.

Nhưng dù như vậy, nàng cũng không quên âm thầm oán trách trong lòng:

“Xong rồi xong rồi, Kim An chắc chắn đã hiểu lầm!”

Ta: “??”

Hiểu lầm gì?

Hiểu lầm một nữ nhân làm sao để một nữ nhân khác có thai sao?

Ta co ro nép vào một góc, nhất thời không rõ nên vui mừng hay lo lắng.

Rõ ràng ta đáng lẽ nên vui mới phải—vị hoàng đế mà ta tốn biết bao công sức tranh giành từ tay Lưu mỹ nhân, dường như quan tâm ta hơn một chút.

Nhưng mà… ai thèm tranh giành với một nữ nhân khác cơ chứ?!

Còn chưa kịp khinh bỉ chính mình, ta chợt nhận ra dường như mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Dục quan tâm… không phải là ta.

Nàng vẫn im lặng ngồi đó, dường như chưa thể hoàn toàn tiêu hóa tin tức Lưu mỹ nhân mang thai.

Không ai ngờ được, vị cửu ngũ chí tôn phong quang sáng lạn ngoài mặt kia, lúc này trong lòng lại đang đào bới những chuyện cũ:

“Lần trước bị Lưu mỹ nhân sờ một cái, ta phải đền một hộp trân châu mới dỗ được nàng ta.

“Hai hôm trước, chỉ vì nhầm giờ mà tới muộn, tấm da cáo trong tư khố cũng bị nàng cuỗm mất.

“Lần này… a a a, đến khi nào nàng ta mới chịu buông tha tiểu kim khố của ta đây?!”

Ta ngượng ngùng xoa mũi, thầm nghĩ: Hoàng thượng nuôi phi tần chẳng phải truyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Nhưng lời này ta có dám nói ra không? Đương nhiên là không!

Vậy nên ta chỉ cúi đầu, nỗ lực hạ thấp sự hiện diện của mình.

Thế nhưng, ta vẫn không thể trốn tránh được.

Thái hậu trừng mắt liếc Thẩm Dục một cái thật mạnh, rồi bước tới trước mặt ta:

“Kim An, mau đứng dậy đi.”

Ánh mắt bà tràn đầy ân cần, dáng vẻ của một trưởng bối từ ái và thân thiện.

Nhưng trong lòng bà lại đang gầm thét:

“Con à, nàng là chỗ dựa lớn nhất của hai mẹ con chúng ta, sao con có thể để nàng quỳ dưới đất được?!”

… Những lời này, ngẫm lại cũng không sai.

Trước khi ta nhập cung, phụ thân ta đã nắm tay ta mà dặn dò:

“Kim An à, Thẩm Dục thằng nhãi này sau này còn phải dựa vào nhà họ Tống chúng ta.
Vậy nên vào cung, con không cần phải giả vờ gì nữa.”

“Con cứ làm càn, khiến hậu cung của nó gà bay chó chạy cho ta!”

Ta đúng là con gái của phụ thân ta, chưa từng khiến ông phải thất vọng.

Vậy nên vừa vào cung, ta đã vì một cây trâm vàng mà cãi nhau với Lưu mỹ nhân.

Dẫu loại trâm đó ta có cả đống, nhưng ai bảo ta với nàng ta từ nhỏ đã không vừa mắt nhau.

Vậy nên, dù không giành được bánh bao, ta cũng phải giữ được khí thế!

Ta vẫn giữ nguyên quan điểm cũ: Không đấu đá trong cung… chẳng lẽ lại học theo Thẩm Dục, chỉ biết kéo người ta chơi bài?

Hơn nữa, Thẩm Dục ngốc nghếch kia còn toàn thua, khiến ta thắng cũng chẳng có chút thú vị nào.

Nhưng mẹ của Thẩm Dục, Thái hậu, lại thông minh hơn nàng rất nhiều.

Chỉ cần liếc ta một cái, bà đã biết những lời tiếp theo mình sắp nói, ta tuyệt đối không muốn nghe.

Vì vậy, bà triệu Ngự liễn tới, nhẹ nhàng khuyên bảo rồi đưa ta về.

Mặc dù ta cảm thấy bà không cần phải phiền phức như vậy, bởi dẫu sao những suy nghĩ của họ cũng không giấu được ta, sớm muộn gì ta cũng biết.

Nhưng nể mặt Thái hậu, ta vẫn phải tỏ vẻ kính nể mà không nói gì.

Dù sao phụ thân  ta từng nói, Thái hậu tuy nhìn có vẻ hiền từ, nhưng thực chất lại vô cùng khôn khéo.

Ngẫm lại cũng đúng, có thể tồn tại trong một hậu cung tàn khốc như vậy và trở thành Thái hậu, làm sao không có chút thủ đoạn giết người không thấy máu?

Thế nên, để bảo toàn tính mạng, ta quyết định chuồn trước.

Thế nhưng, trước khi đi, ta lại nghe được tiếng gào thét trong lòng Thẩm Dục:

“Ôi trời, tấu chương của Tống thừa tướng bị hỏng mất rồi! Không lẽ lại phải bồi thường?

“Thôi thôi, trừ lương của Lưu Thị Lang đi, dù sao hắn cũng nhiều tiền.

“A a a, sao một thần tử cũng giàu hơn ta được chứ…?”

Ta: “??”

Phụ thân ta và Thái hậu đều là những người khôn ngoan như vậy, làm sao lại để một kẻ ngốc như nàng ngồi lên ngai vàng?

Nhưng dường như mọi người không có lựa chọn nào khác, bởi tiên đế chỉ để lại duy nhất một người con.

À không, phải nói là một người con gái.

Thế nhưng, những chuyện này không phải điều ta quan tâm nhất.

Hiện giờ, điều khiến ta băn khoăn chính là… Ngự liễn của Thái hậu.

Nó đi lòng vòng mấy ngõ, cuối cùng lại đưa ta tới Trường Lạc cung của Lưu mỹ nhân?

Còn chưa kịp ra lệnh quay đầu, ta đã thấy đại cung nữ bên cạnh Lưu mỹ nhân đứng đợi trước cửa cung.

Nàng ta đứng đó, dường như đã biết trước rằng ta sẽ đến.

Trong khoảnh khắc, ta còn điều gì không hiểu chứ?

Có tiền có thể khiến quỷ thần đẩy xe.

Lưu Thị Lang, một quan cửu phẩm nhỏ nhoi, vì giàu có nứt hố đổ vách mà có thể đưa con gái vào cung.

Nên việc con gái ông ta mua chuộc người bên cạnh Thái hậu để đưa ta tới đây, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng hành động này lại hợp ý ta, để xem thử Lưu mỹ nhân trong bụng rốt cuộc giấu “báu vật vàng ngọc” gì.

 

Khi xuống Ngự liễn, ta ngước lên nhìn về phía trước.

Trường Lạc cung đèn đuốc sáng trưng, nhìn qua chẳng có gì khác thường.

Nhưng nhìn kỹ hơn, ta chợt hiểu vì sao Thẩm Dục mỗi lần thua bài với ta, lại tìm Lưu mỹ nhân để đấu một trận nữa.

Ta từng nghĩ nàng làm vậy để lấy lại sĩ diện, tìm lại chút tự tin.

Nhưng giờ nhìn lại, nếu ta thiếu tiền, ta cũng sẽ ôm lấy một “cái đùi vàng” như thế mà bào lại.

Bởi vì ngay cả tấm bảng tên Trường Lạc cung cũng được sơn son thiếp vàng!

Có điều, ta không hiểu nổi.

Nàng đã giàu đến mức ấy rồi, tại sao còn phải tranh giành cây trâm vàng của ta?

Chẳng lẽ chỉ vì ta từng tranh vài miếng bánh phù dung với nàng hồi nhỏ mà nàng luôn ôm hận trong lòng?

Nhưng rõ ràng người tranh bánh với nàng đâu chỉ có mình ta! Thẩm Dục cũng từng tranh, tại sao nàng không nhằm vào Thẩm Dục?

Ta còn chưa nghĩ ra lý do, Lưu mỹ nhân đã bước ra.

Nàng đứng ở cửa đại điện, gương mặt hằm hằm, lông mày cau chặt:

“Tống Kim An, ngươi lề mề làm gì ở đó, còn không mau vào đây!”

Tuy ngữ khí của nàng vẫn khó chịu như mọi khi, nhưng lần này, ta không tính toán với nàng.

Bởi vì ta không thể nhỏ nhen như nàng, dù sao cha ta cũng là tể tướng.

Tể tướng bụng dạ phải chứa được thương sinh thiên hạ, nữ nhi của tể tướng cũng phải có dáng dấp như vậy mới được chứ.

Vậy nên, hiếm khi ta không châm chọc lại nàng.

Thậm chí, ta còn có chút nhàn rỗi mà ngắm nhìn cách bài trí trong cung của nàng.

Dẫu sao trước giờ quan hệ giữa ta và nàng như nước với lửa, đâu có cơ hội để thưởng thức phong cảnh hiếm hoi của những cây mai xanh Giang Nam thế này.

Nhưng khi cùng nàng bước vào nội điện, ta nhận ra bản thân vẫn còn quá nông cạn và thiếu hiểu biết.

Mảnh vải mỏng quý hiếm mà ta nâng niu cất giữ như bảo vật, nàng lại dùng làm khăn trải bàn!

Còn những viên ngọc trai to bằng nắm tay, nàng tùy tiện ném xuống đầy đất.

Tim ta như rỉ máu, nhưng còn chưa kịp lên án nàng vì sự lãng phí tài sản kinh khủng ấy, đã bị nàng đè xuống một cái ghế gỗ lê.

Nàng nhìn ta với vẻ mặt khó xử, dường như có điều gì đó không thể nói ra.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn mở lời:

“Tống Kim An, ta cũng mang thai rồi!”

Ta không biểu cảm gì, chỉ gật đầu. Tin này, ta đã biết từ khi còn ở Ngự Thư Phòng.

Ta cứ nghĩ nàng sẽ khoe khoang với ta, nhưng nàng không làm vậy.

Thậm chí, nàng còn như muốn khóc, khóe mắt đã ánh lên những giọt nước mắt sắp trào ra.

Nhưng cuối cùng, nàng chẳng nói thêm lời nào.

Dẫu vậy, ta vẫn biết hết mọi chuyện.

Thì ra, sau khi rời khỏi chỗ ta, nàng gọi thái y tới kê thuốc dưỡng thai.

Nhưng nàng vừa uống xong thì thái y bất ngờ chẩn ra nàng đã có hỉ mạch.

Không lâu sau, tin tức nàng mang thai được truyền ra ngoài.

Vì vậy, giờ đây nội tâm nàng vô cùng hoang mang:

“Xong rồi xong rồi, hoàng thượng còn chưa từng chạm vào một ngón tay của ta.

“A a a, chơi bài vào buổi tối cũng có thể mang thai sao?”

“Hu hu hu, nói ra chắc chắn sẽ khiến Tống Kim An cười đến rụng cả hàm!”

Quả thực, ta sẽ cười rụng cả hàm, nhưng không phải vì nàng.

Mà bởi vì, ta đại khái đã đoán được sự thật.

Nhưng ta có nói cho Lưu mỹ nhân không? Không đời nào.

Ta không phải Bồ Tát trong chùa, đâu có hứng thú đi phổ độ chúng sinh.

Huống chi, nàng từng đối xử tệ với ta, để nàng lo lắng một chút thì sao chứ?

Thế nhưng, ta không ngờ rằng vừa rời khỏi Trường Lạc cung, đã nghe tin Lưu mỹ nhân xảy ra chuyện.

 

06

Khi ấy, ta nằm trên giường, đang nghĩ cách dò hỏi Thẩm Dục về một vài manh mối.

Đột nhiên, đại cung nữ bên cạnh ta chạy vào, vẻ mặt đầy hoảng hốt:

“Quý phi nương nương, Lưu mỹ nhân xảy ra chuyện rồi!”

Ta “phịch” một cái ngồi bật dậy, không phải vì lo lắng cho Lưu mỹ nhân.

Mà là… ta vừa rời đi, nàng liền gặp chuyện, chẳng phải quá rõ ràng là muốn đổ tội cho ta sao?

Vì thế, ta không khỏi run lên một cái, lập tức hào hứng hẳn.

Phụ thân à, “Sổ tay sinh tồn hậu cung” mà người truyền cho con, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi!

Nhưng khi ta mặc y phục chỉnh tề chạy tới Trường Lạc cung, mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều.

Lưu mỹ nhân tuy trông có vẻ yếu ớt, nhưng giọng nói lại vô cùng đanh thép:

“Đem hết đống tròn tròn dẹt dẹt này ném ra ngoài cho ta!”

Ta nhìn theo ánh mắt nàng, đó là một hộp ngọc trai lớn nhỏ không đồng đều, chất lượng còn tốt hơn cả những viên ta từng moi được từ chỗ Thẩm Dục.

Lòng ta đau xót vô cùng, thậm chí còn đau hơn cả cảm giác bị người ta vu oan!

Nhưng Thẩm Dục, người vội vàng chạy tới, cũng chẳng khá hơn là bao.

Trong ánh mắt nàng lộ rõ hai chữ to tướng—”Muốn có!”

Thế nhưng, Lưu mỹ nhân lại không nhận ra sự có mặt của nàng.

Nàng ta “không để bụng chuyện cũ”, vùi đầu vào lòng ta, khóc lóc thảm thiết:

“Phải làm sao đây, Tống Kim An, ta hình như… hình như đã cắm sừng Thẩm Dục rồi.”

Khuôn mặt Thẩm Dục quả thật “xanh” lại, nhưng không phải vì Lưu mỹ nhân.

Mà là vì—”A a a, hai người họ làm sao có thể ôm nhau được?!”

Ta: “???”

Tất cả đều là nữ nhân, ôm nhau thì có gì không ổn?

Nhưng Thẩm Dục lại ngây thơ hơn ta tưởng.

Nàng cố làm ra vẻ sâu xa, giả bộ ho khan vài tiếng.

Ngay lập tức, Lưu mỹ nhân im bặt.

Nàng cứng đờ cả người, nước mắt không chảy nổi nữa, quay đầu lại:

“Hoàng… Hoàng thượng…”

Thẩm Dục đáp lại một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng trong lòng nàng lại thở dài một cách đầy chiếm hữu:

“Ừ… chỉ có ta mới được ôm.”

Ta bất lực quay mặt đi, cảm thấy nàng quả thật quá mức ngoài mặt một đằng, trong lòng một nẻo.

Hơn nữa, đây là sở thích gì vậy? Thích ôm nữ nhân à?

Ta còn chưa kịp nghĩ thông suốt, đã bị Thẩm Dục kéo tay rời khỏi đó.

Nàng chỉ để lại một câu:

“Lưu mỹ nhân thân thể yếu đuối, ở lại cung an tâm dưỡng thai đi.”

Ta nhịn không được mà co giật khóe miệng, cảm thấy nàng thật biết cách nói dối mà không chớp mắt.

Lưu mỹ nhân dù vừa trật chân vì giẫm phải ngọc trai, nhưng khỏe mạnh đến mức… cả ta và Thẩm Dục cộng lại cũng chưa chắc đấu lại nàng ta.

Vậy nên, nàng đây là không định truy cứu hay giải thích sao?

Ta ngước mắt nhìn trời, thầm nghĩ.

Không truy cứu thì được, nhưng không giải thích thì không ổn!