Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại A DAO TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI DỄ CHỊU THIỆT Chương 1 A DAO TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI DỄ CHỊU THIỆT

Chương 1 A DAO TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI DỄ CHỊU THIỆT

11:49 sáng – 15/12/2024

Trước khi thành thân, ta đã biết phu quân tương lai của ta có một ái thiếp được hắn hết mực yêu chiều.

Không sao, danh gia vọng tộc, nhà nào mà không có cảnh tam thê tứ thiếp đâu. Ta đến đây là để làm chính thê của một nhà danh môn quyền quý, tự nhiên cũng phải có lòng bao dung.

Sau khi đại hôn, ta quản lý Hầu phủ đâu vào đấy, danh tiếng hiền thục lan khắp kinh thành.

Không biết liệu nàng ái thiếp kia có phải là người không có đầu óc hay không. Nàng ta lại dám truyền ra ngoài chuyện ta và Hầu gia chưa viên phòng.

Nàng ta nghĩ làm thế sẽ khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nhưng nàng không hề ngờ được, hành động ấy lại khiến Lão phu nhân ép Hầu gia phải gõ cửa phòng ta vào đêm khuya.

1
Ta là đích thứ nữ của phủ Quốc công, phụ thân ta và Vĩnh Ninh Hầu gia là huynh đệ chí cốt nơi chiến trường.

Sau khi thắng trận trở về, họ đã tự mình làm chủ, định sẵn hôn sự giữa ta và tiểu hầu gia.

Nghe được tin này, ta lo lắng mà tựa vào gối mẫu thân, băn khoăn hỏi: 

“Nếu sau này chàng không thích con thì sao?”

Nghe vậy, mẫu thân của ta cười vang: 

 

“Nữ nhi ngốc của ta, gia môn danh giá, chuyện phu quân có thích hay không là điều không quan trọng nhất. Quan trọng là quyền lực của con khi làm chính thê cai quản gia đình.”

Dưới sự giáo huấn của mẫu thân, từng ngày ta dần trưởng thành. Đạo quản gia trong nhà cũng được bà dạy dỗ một hai mà dần dần thành thục.

Một tháng trước khi đại hôn với Sở Vân Hành, bà vú trong phủ ra ngoài mua sắm, không may xảy ra tranh chấp với người khác.

Đây vốn dĩ là chuyện của hạ nhân, không cần bẩm báo lên ta, nhưng người gây chuyện với bà vú lại có liên quan đến ta, chính là ái thiếp mà Sở Vân Hành đang nuôi trong phủ — Hạm Đạm.

Nói là ái thiếp thì không chính xác lắm, vì ta vẫn chưa vào cửa, hầu phủ chưa dám ngang nhiên nạp thiếp. Nhưng nàng ta đã sớm là tri kỷ tâm giao của Sở Vân Hành.

Vì chuyện này mà mẹ chồng tương lai của ta từng đến nhà ta, bà nhiều lần cam đoan rằng trước khi hôn lễ diễn ra, sẽ cho Hạm Đạm rời đi.

Nhưng mẫu thân ta đã ngăn lại:

“Nếu Vân Hành thích, thì cứ để ở trong phủ mà chăm sóc cho tốt. Sau khi A Dao gả về rồi, sẽ nâng nàng ta lên làm thiếp.”

Đây là ý của mẫu thân, cũng là ý của ta.

Nếu Sở Vân Hành thực sự đã có tình cảm với nàng ta, mà lúc này lại đuổi nàng đi, chỉ làm chàng sinh lòng oán hận.

Ta và chàng dù sao cũng là phu thê.

Ta không cầu mong gì tình cảm sâu nặng, ít nhất cũng phải kính trọng lẫn nhau, chàng phải đối xử với ta khách sáo lễ độ.

Nếu chỉ vì một thiếp thất mà khiến mối quan hệ trở nên gay gắt, làm mất mặt cả hai bên gia đình, thì việc cai quản hầu phủ sau này cũng khó khăn cho ta.

Trước khi mẹ chồng tương lai rời đi, bà nhiều lần đảm bảo với mẫu thân ta rằng, trước khi ta và Sở Vân Hành thành hôn, họ sẽ kiểm soát Hạm Đạm, không để nàng ta phá hỏng cuộc hôn nhân mà cả hai gia đình đều coi trọng.

Khi ta đến Minh Nguyệt phường, Hạm Đạm đang thoải mái ngồi trên ghế thái sư uống trà.

Bà vú của ta mặt sưng húp, trong khi nha hoàn bên cạnh Hạm Đạm thì càng thê thảm hơn, búi tóc rối tung, khóe miệng rách đến chảy máu.

Trên đường đến đây, họ đã kể lại mọi chuyện cho ta nghe.

Nguyên nhân là do bà vú đến Minh Nguyệt phường mua sắm lễ cưới cho ta, Hạm Đạm cố tình tranh giành, bà vú dĩ nhiên không nhường. Hai bên lời qua tiếng lại, nha hoàn của Hạm Đạm liền buông lời bẩn thỉu.

Nàng ta nói, dù ta là đích thứ nữ của phủ Quốc công thì đã sao, cuối cùng cũng chỉ là một cái giá trống rỗng, không thể giữ được trái tim phu quân. Sau này nếu thật sự vào Hầu phủ, ta cũng phải sống cảnh phòng không gối chiếc ngày này qua ngày khác.

Bà vú là vú nuôi của ta, coi ta như con ruột, xem ta như bảo bối mà nâng niu trong tay.

Bà đã nuôi ta lớn khôn, từng ngày nhìn ta trưởng thành đến thế này, bà làm sao có thể chịu nổi việc người khác bôi nhọ ta như vậy, liền xông vào đánh nhau với nha hoàn của Hạm Đạm.

“Cô nương…”

Bà vú mắt đỏ hoe, quở trách nha hoàn bên cạnh ta,

 “Chuyện bẩn thỉu như thế này, sao có thể để cô nương tự mình đến? Thân phận của cô nương cao quý như vậy ngươi không biết sao? Còn không mau đưa cô nương về.”

Hạm Đạm cười lạnh: 

“Thân phận gì? Đích thứ nữ của phủ Quốc công thì có thể dựa vào quyền thế ức hiếp người khác à?”

Bà vú giận dữ, nhưng ta ngăn bà lại:

“Cô nương, xin nói rõ, ta ức hiếp người khác thế nào?”

“Ngươi dám làm không dám nhận, vú nuôi của ngươi đã đánh nha hoàn của ta!”

“Cô nương nói rõ, nha hoàn nhà cô đã làm gì mà phải nhận đòn?”

Hạm Đạm bị ta hỏi trúng, sắc mặt liền biến đổi vài phần:

 “Dù vì lý do gì, đánh người cũng là sai.”

Ta mỉm cười nhạt: 

“Cô nương nói đúng, vậy ta thay mặt bà vú của mình tạ lỗi với cô nương, số phấn son và trang sức này coi như lễ tạ lỗi của ta gửi đến cô nương đi.”

Bà vú kinh hãi, sắc mặt tái đi:

 “Tiểu thư, đây là đồ hồi môn của cô, giá trị đến ngàn vàng lận đấy!”

Hạm Đạm thoáng lộ vẻ không tin nổi, sợ rằng ta sẽ hối hận, nàng ta kiêu ngạo chế nhạo ta:

 “Một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, cô đừng có mà hối hận.”

Ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: 

“Ta không hối hận.”

Nàng ta cầm đồ rời đi với dáng vẻ huênh hoang đắc ý.

Sau khi nàng ta rời đi, bà vú nước mắt lưng tròng: 

“Lỗi là do lão nô, lão nô làm hỏng việc của tiểu thư, nếu việc này ảnh hưởng đến hôn sự của tiểu thư, lão nô thật không thể tha thứ cho mình.”

Ta mỉm cười: 

“Không sao đâu, bà vú, đây không chỉ là hôn sự của nhà chúng ta, người cần lo sợ không phải là ta.”

2
Ta và bà vú vừa về đến phủ thì mẫu thân của Sở Vân Hành dẫn chàng đến.

Trên bàn chính là bộ trang sức mạ vàng mà Hạm Đạm lấy từ chỗ ta lúc nãy.

Ta và mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, bà ung dung uống trà, còn trán của mẫu thân Sở Vân Hành thì lấm tấm mồ hôi.

“Đây là khế đất của cửa hàng Minh Nguyệt phường, coi như chút sính lễ ta tặng trước cho A Dao.”

“Hạm Đạm là biểu muội của Vân Hành, cha mẹ nàng mất sớm, chỉ còn lại mình nàng, chúng ta cũng chỉ là làm theo ủy thác của người khác.”

Sở Vân Hành liền tiếp lời: 

“Bá mẫu, nhị tiểu thư, ta đã cảnh cáo biểu muội rồi, chuyện hôm nay là nàng không đúng, khế đất này là chút thành ý của ta và mẫu thân, mong nhị tiểu thư nhận cho.”

“Thành thân xong, ta sẽ đưa biểu muội đến ở biệt viện, trong nhà có quy củ, thê thiếp có thứ tự, ta kính trọng nhị tiểu thư, sẽ không để biểu muội vượt qua nàng.”

Mẫu thân nhận lấy khế đất, Sở Vân Hành và mẫu thân chàng đều thở phào nhẹ nhõm, hẳn là những lời đồn bên ngoài đã khiến họ mất mặt không ít trên đường đến đây.

“Nhà chúng ta đều là người có thân phận, A Dao dù không phải đích trưởng nữ, nhưng cũng là đích thứ nữ, nàng không thể đeo những món đồ mà người khác đã dùng để làm của hồi môn cưới hỏi được.”

Sở Vân Hành lập tức đáp: 

“Ta sẽ lập tức đặt làm một bộ trang sức mới cho nhị tiểu thư, chắc chắn sẽ quý giá và lộng lẫy hơn bộ này.”

Mẫu thân mỉm cười đỡ chàng đứng dậy, tiếp tục trò chuyện với họ đến tận chiều mới tiễn họ ra về.

3
Sau khi họ rời đi, mẫu thân trao khế đất Minh Nguyệt phường cho ta: 

“Chuyện hôm nay, con làm rất tốt.”

Ta vừa xoa bóp vai cho bà ấy vừa đáp: 

“Mẫu thân dạy dỗ rất hay.”

Từ ba tháng trước, Hạm Đạm đã liên tục tìm cách ép ta xuất hiện, muốn khiến ta rút lui, từ hôn với Sở Vân Hành.

Nhưng ta vẫn bình tĩnh án binh bất động, cho đến hôm nay mới dùng kế thoái lui để tiến lên, vì cha ta và cha của Sở Vân Hành sắp trở về kinh thành rồi.

Hôn sự này là do cha của Sở Vân Hành thúc đẩy, nếu có bất kỳ sai sót nào, lão Hầu gia chắc chắn sẽ không tha cho Hạm Đạm.

Đến lúc đó, nếu Hạm Đạm không chết, cũng sẽ khó mà sống yên thân được. Vì vậy hôm nay, Sở Vân Hành đã tự mình đến xin lỗi.

“Minh Nguyệt phường là cửa hàng thịnh hành nhất kinh thành, mỗi năm thu về hơn vạn lượng bạc, họ đem ra như vậy, cũng coi như đã hao tâm tốn sức.”

“Ta cũng đoán được phần nào vị trí của Hạm Đạm trong lòng chàng rồi.”

“Cho dù nàng ta có nặng đến đâu, cũng không thể nặng hơn vị trí chính thất của con. Sau này con sẽ quản cả Hầu phủ, ánh mắt không thể chỉ đặt trên phu quân mình. Nếu chàng chết trước con, thì con chính là lão phu nhân của cả phủ, ai ai cũng phải kính nể, toàn bộ Hầu phủ là của con và con cháu của con.”

Ta hiểu ý của mẫu thân, con cháu mới là điều quan trọng nhất lúc này.

4
Ba ngày sau khi thành thân với Sở Vân Hành, ta bắt đầu theo mẹ chồng quản lý việc nội trợ trong phủ.

Mỗi ngày, Sở Vân Hành đều đến dùng bữa trưa tại chỗ ta.

Vào đêm tân hôn, chúng ta chưa viên phòng.

Hạm Đạm vô tình làm đổ giá nến, trong viện phát hỏa, nha hoàn khóc lóc đến báo với Sở Vân Hành, chàng thậm chí còn chưa kịp cởi hỉ phục đã vội vã chạy qua.

Chạy đi một cái là cả đêm không quay về.

Ngày hôm sau, sau khi biết chuyện, bà mẹ chồng nổi trận lôi đình, liền giam cầm Hạm Đạm trong từ đường để hối lỗi. 

Hạm Đạm bị nhốt trong từ đường, không ăn không uống. Sở Vân Hành cầu xin mẫu thân của chàng không được, bèn đến tìm ta.

“Nàng là gối kề vai của ta, là chính thê của ta. Hạm Đạm tính tình còn trẻ con, ta biết nàng đã chịu nhiều ủy khuất vì nàng ấy. Khi còn nhỏ, nàng ấy từng cứu mạng ta một lần. A Dao, ta không thể bỏ mặc nàng ấy được.”

Ta khuấy nhẹ bát canh, cười nhẹ nhàng: 

“Thiếp với chàng là phu thê, sau này cùng nhau chung sống cả đời, chuyện của chàng cũng là chuyện của thiếp. Thiếp sẽ thay chàng xin mẫu thân nương tay, chắc chắn mẫu thân sẽ nể mặt thiếp mà thả nàng ra.”

Sau khi Hạm Đạm được thả, nàng ta đã bị Sở Vân Hành trách mắng một hồi. Dù không vui nhưng nàng ta vẫn phải đến phòng ta để cảm ơn.

Ta lật giở cuốn sổ sách, không ngẩng đầu lên: 

“Không cần cảm ơn đâu, ngươi chỉ cần ở yên trong viện của mình, đừng ra ngoài gây chuyện nữa là được.”

Nàng ta ném chiếc khăn xuống đất rồi tức giận bỏ đi.