13
Nhưng không rõ vì nguyên nhân gì, Tiêu Tự Hành vẫn kiên quyết giữ lời.
Khi Thái tử lên bốn, hậu cung vẫn chỉ có mình ta.
Các đại thần từ chỉ trích chàng đến chỉ trích ta, cũng vô ích.
Thái hậu cũng tìm ta khuyên giải chàng, nhưng chưa đợi ta mở lời, Tiêu Tự Hành đã tự mình đến tìm bà, không biết nói gì mà Thái hậu từ đó không còn can thiệp.
Bà cáo bệnh không tiếp khách, các đại thần muốn kêu oan cũng chẳng có cơ hội gặp.
Thái tử khai trí, Tiêu Tự Hành đích thân chỉ dạy, chọn thầy cho con cũng hết sức cẩn thận.
Khi rảnh rỗi, chàng chơi đùa với Thái tử như một người cha bình thường trong dân gian.
Năm ấy, ta mang thai lần nữa.
Ban đầu chỉ thấy ăn uống kém, buồn ngủ, mãi đến khi thái y được triệu tới mới biết là mang thai.
Tiêu Tự Hành rất vui mừng, ban thưởng cho cung nhân khắp nơi.
Lần này là một công chúa.
Tiêu Tự Hành đã có kinh nghiệm, bế con khéo léo hơn trước nhiều.
Các đại thần năm nào cũng khuyên tuyển tú, năm nào cũng bị chàng bỏ ngoài tai.
Có kẻ gan lớn dâng tấu xin phế hậu, gán cho ta tội danh “hồng nhan họa thủy.”
Chẳng mấy ngày sau đã bị giáng chức, đuổi khỏi Kinh thành.
Rốt cuộc, Tiêu Tự Hành là Hoàng đế.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, mỗi lần ta vào cung thỉnh an Thái hậu, bà cũng không trách mắng ta điều gì.
Có một hôm, bà như nói đùa mà nhắc lại chuyện giữa mình và tiên đế:
“Tiên đế khi xưa cũng từng nói với ta những lời như ‘một đời một kiếp một đôi người.’
Nhưng sau đó, để cân bằng thế lực các thế gia, ngài vẫn nạp phi.
Dần dà, hậu cung ngày một đông hơn, đến cả cung nữ dung mạo xinh đẹp được thánh sủng cũng được phong làm Đáp ứng…”
“Ta vẫn muốn biết, cái gọi là ‘một đời một kiếp một đôi người’ của nam nhân rốt cuộc khó khăn đến nhường nào.”
Tiêu Tự Hành từng nói với ta, một trai một gái là đủ.
Thái tử thông minh lanh lợi, hoàn toàn có thể gánh vác trọng trách.
Ta cũng cảm thấy sinh con dưỡng cái thật sự là việc hao tổn sức lực.
Năm Thái tử mười bốn tuổi, ta lại được chuẩn đoán có thai.
Tiêu Tự Hành đứng bên cạnh thái y, im lặng.
Đột nhiên, chàng hỏi:
“Có loại thuốc nào khiến nam nhân không thể có con không?”
Thái y lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Hoàng thượng tha mạng!”
“…”
Khi con trai út chào đời, Thái tử đã mười lăm tuổi.
Chàng bế đệ đệ vừa ra đời, dáng vẻ cứng nhắc không khác gì Tiêu Tự Hành năm đó khi bế chàng.
Công chúa kiễng chân cố sức nắm lấy tay huynh trưởng để nhìn đệ đệ mới sinh, như thể vừa phát hiện ra một món đồ chơi thú vị.
Cuối cùng, đệ đệ rơi vào tay nàng.
Nhũ mẫu và cung nữ bên cạnh như đối mặt với đại địch.
Trong khoảnh khắc ấy, ta như thấy lại hình ảnh nhiều năm trước, khi trưởng công chúa vui sướng đến mức lột sạch y phục của đệ đệ Thái tử để khoe với ta.
Tính cách của con gái ta, quả nhiên giống hệt cô mẫu.
Tính ra, ta và Tiêu Tự Hành đã làm phu thê được mười sáu năm.
Chàng nay không còn nhắc đến chuyện “một đời một kiếp một đôi người,” nhưng dường như vẫn mãi không cam lòng, luôn cố chấp với câu nói:
“Nam nhân trên đời phần nhiều bạc tình,” và cả lời ta từng nói:
“Nam nữ đều bạc tình.”
Chàng bảo:
“Thế gian này nhất định có người thâm tình. Ta là, và nàng cũng vậy.”
“…”
Hoàng đế đôi khi thật không cần lý lẽ.
Ngoại truyện (góc nhìn của Tiêu Kính Trì):
Từ khi có ký ức, ta đã thường nghe các đại thần mắng mẫu hậu là yêu hậu, mắng phụ hoàng là hôn quân.
Nhưng phụ hoàng xử lý quốc sự rất đâu ra đấy, mẫu hậu đối với trên kính cẩn, với dưới hòa nhã.
Về sau, ta mới hiểu, các đời đế vương trước kia tam cung lục viện, chưa từng có vị nào chỉ sinh được ba người con.
Phụ hoàng sớm để ta tiếp xúc với chính sự, đối với ta ký thác kỳ vọng lớn lao.
Ta không biết những vị đế vương khác làm cha ra sao, nhưng một lần cô mẫu vào cung thăm mẫu hậu, đã nói với ta:
“Khi cô mẫu còn nhỏ, từng nghĩ phụ hoàng của mình là người tốt nhất trên đời. Nhưng sau này, con cái của ngài ngày một đông, ngài không còn thường xuyên đến thăm cô mẫu nữa.”
Còn ta, cùng muội muội và đệ đệ mỗi ngày đều có thể gặp phụ hoàng.
Năm mười tám tuổi, ta cưới Thái tử phi.
Hai năm sau, Thái tử phi hạ sinh hoàng tôn.
Năm ta hai mươi lăm, phụ hoàng ngã bệnh, chàng thương nghị cùng bá quan văn võ, nhường ngôi cho ta, tự xưng Thái thượng hoàng, mẫu hậu cũng trở thành Thái hậu.
Thật lòng, bao năm qua ta luôn nghĩ, so với phụ hoàng, mẫu hậu yêu chàng không sâu đậm bằng.
Phụ hoàng từng bảo, nữ nhân dễ dàng đặt trái tim mình vào tay người khác thì sẽ chịu thiệt, nhưng mẫu hậu nhất định rất yêu chàng.
Có lẽ, đế vương vốn trời sinh đã tự tin.
Phụ hoàng làm Thái thượng hoàng vài năm, cuối cùng vẫn qua đời.
Trước khi ra đi, chàng nắm tay mẫu hậu, dặn dò bà phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ta cũng nghĩ, mẫu hậu sẽ tự chăm sóc bản thân chu đáo, ít nhất là cung nhân sẽ chăm sóc bà chu đáo.
Nhưng không lâu sau khi phụ hoàng băng hà, mẫu hậu như một đóa hoa héo úa, nhanh chóng tàn lụi.
Bà cũng lâm bệnh.
Khi mẫu hậu sắp rời xa cõi đời, muội muội và đệ đệ ở bên giường khóc không thành tiếng.
Thái tử của ta khóc rất lớn, nó thương yêu hoàng tổ mẫu nhất.
Bà nói:
“Mẫu hậu chỉ là có chút nhớ phụ hoàng các con, vốn dĩ ta đã sống nhiều hơn ông ấy năm năm rồi.”
Thật trớ trêu thay, khi phụ hoàng và mẫu hậu còn tại thế, dân gian truyền rằng phụ hoàng bị yêu hậu mê hoặc, rối loạn tâm trí.
Khi họ lần lượt qua đời, lại có người tôn vinh tình yêu của họ, văn nhân mặc khách tranh nhau làm thơ ca tụng.
Ta tuân theo di huấn của phụ hoàng và mẫu hậu, chăm sóc tốt cho đệ đệ, muội muội.
Các đại thần đề nghị truy phong tước hiệu cho mẫu hậu, ta cũng làm theo.
Trong mắt bá quan, việc Thái thượng hoàng và Thái hậu lần lượt qua đời không ảnh hưởng gì lớn đến triều đình.
Nhưng đối với ta, đó là mất đi phụ hoàng và mẫu hậu.
Ngoại truyện (góc nhìn của Tiêu Dung Trạch):
Trước khi bức cung, ta vẫn luôn nghĩ rằng mẫu phi không thích ta, là vì ta và Thái tử chỉ cách nhau vài ngày tuổi.
Hắn là Trữ quân, còn ta chỉ là thần tử.
Mẫu phi muốn vị trí Hoàng hậu, muốn vị trí Thái hậu.
Ta vì bà mà tranh đoạt cũng được.
Nhưng khi sự thật được phơi bày, ta cảm thấy vô cùng nực cười.
Thì ra mẫu phi cố ý sai cung nhân dội nước lạnh lên người ta, khiến ta phát sốt, rồi mượn cớ gọi phụ hoàng tới để tranh sủng, chỉ vì bà nghĩ ta không phải con ruột, nên không xót thương.
Thì ra mẫu phi yêu thương Lục đệ mà lạnh nhạt với ta, cũng là vì lý do này.
Bà không biết bao nhiêu lần cảnh cáo ta không được nghĩ đến hoàng vị, chọn một cô nhi làm vợ cho ta, chỉ vì sợ ta cản đường “con trai ruột” mà bà luôn nghĩ đến.
Đến khi tất cả bại lộ, ta chỉ có một ý nghĩ:
Ta thà rằng mình không phải con ruột của bà.
Hóa ra, ta chỉ là vật hy sinh cho cuộc tranh quyền của mẫu phi.
Lúc ấy, ta ước mình chỉ là một thường dân, có lẽ đã không đến mức không thể thoát ra như bây giờ.
Ngày mẫu phi ở phía sau xé lòng gọi ta, ta đã tê liệt đến mức không còn sức quay đầu lại.
Tất cả bất hạnh của ta đều bắt nguồn từ người phụ nữ đã cho ta sinh mệnh này.
Ta không thể hận bà, cũng không thể tha thứ.
Về sau nghe nói mẫu phi đã tự sát trong ngự thư phòng, lòng ta bình thản đến mức không gợn chút sóng.
Trong đầu ta trống rỗng, không còn chỗ chứa bất cứ điều gì.
Hoàng huynh tha mạng cho ta, để ta trở thành thứ dân.
Ngày lưu đày, Lục Chỉ đi theo ta.
Rõ ràng ta đã trao nàng hưu thư.
Nàng là con cháu nhà trung liệt, dù cả đời không tái giá, hoàng huynh cũng không bạc đãi nàng.
Lục Chỉ nói:
“Thiếp là thê tử của chàng. Chàng đi đâu, thiếp đi đó. Thiếp đã xin hoàng thượng ân chuẩn, chàng chỉ bị giáng làm bạch y, không phải chịu khổ sai.
Đến Kiềm Châu, chúng ta kiếm chút sinh kế, tạm bợ sống qua ngày là được.”
Sau bao năm bị số phận đùa cợt, dường như cuối cùng ta cũng được nó ưu ái một lần.
Cho ta có được trái tim của một cô gái ngốc nghếch.
End