Tin dữ: Ta đã xuyên không, lại còn làm thiếp.
Tin lành: Phu quân ra chiến trường, ba ngày hai bữa chẳng ở nhà, mà chính thất trong phủ lại là người rộng lượng, hiền hòa.
Đây chẳng phải là cuộc sống nhàn hạ, tự tại mà ta hằng mơ ước ư?
Hiểu rồi, tận hưởng thôi!
Chỉ là, nước hồ sau lưng bỗng dậy sóng, mãi chẳng chịu yên.
01
“Chủ tử, người không thể nằm như thế được, thân thể vẫn chưa khỏi hẳn đâu ạ!” Xuân Hạnh bất đắc dĩ đưa tay, nhẹ nhàng hạ chân phải đang gác trên chân trái của ta xuống, dịu dàng mà xoa bóp.
Phải nói rằng, đại hộ nhân gia quả là biết hưởng thụ. Ngay cả một tiểu thiếp như ta cũng được nha hoàn hầu hạ chu đáo, ngoan ngoãn đến thế, bảo sao không khiến người ta yêu mến.
“Xuân Hạnh ngoan, để vậy ta mới dễ chịu. Vả lại, trong viện này của ta, nào có ai ngoài nhìn thấy đâu.”
Người xưa sao mà cầu kỳ quá đỗi! Nào là ngồi thế này, đứng thế kia, ngay cả cách nằm cũng phải có quy củ. Mà bao nhiêu tư thế ấy, lại chẳng có kiểu nào cho ta thoải mái nhất, chỉ mỗi cái vắt chân là hợp ý ta.
Phải, ta đã xuyên không, nhưng cũng rõ ràng bản thân chẳng phải đại nữ chính nào cả.
Phu quân hiện tại của ta là Chu Tử Hành, chừng hơn hai mươi tuổi, là tân quý trong hàng ngũ võ tướng triều đình. Nhưng ta chẳng phải chính thất của chàng, mà chỉ là một thiếp thất nho nhỏ.
Chính thất của chàng lại là một tài nữ nổi tiếng chốn kinh kỳ, từng khiến văn nhân khắp nơi ca tụng với bức tranh “Xuân Nhật Đồ”.
Một người văn, một người võ, hai người như trời sinh một cặp. Đứng cùng nhau, gió xuân dường như cũng cố tình làm tà áo họ quyện vào nhau.
Nhưng ta chẳng bận tâm. Chỉ cần cơm áo có người lo, Chu Tử Hành lại chẳng mấy khi về nhà, dù có về cũng hiếm khi ghé thăm viện của ta. Với ta – một kẻ đã quen làm trâu cày nơi hiện đại – đây chính là cuộc sống mơ ước. Chỉ có điều, ta vẫn chẳng an tâm, chỉ mong đem chút của cải rời phủ, sống tự tại một mình.
“Chủ tử, người không thể nghĩ như thế được. Tướng quân sắp hồi phủ, người không mong nhớ ngài ấy sao?”
Mong nhớ Chu Tử Hành ư? Sao ta nhớ được chứ? Chàng tròn méo, cao thấp ra sao ta còn chẳng hay. Những gì ta biết đều từ nha đầu này kể lại. Nghe nói trước đây ta rơi xuống hồ, va phải đáy nước, tỉnh lại thì mất hết ký ức.
Ta mỉm cười, đưa tay nhéo nhẹ gò má đáng yêu của Xuân Hạnh, nhỏ giọng bảo:
“Ta chỉ muốn biết tối nay là món thịt kho hay chim bồ câu nướng. Xuân Hạnh ngoan, ngươi đi xem giúp ta được chăng?”
Trần Thi Quân, chính thất của Chu Tử Hành, quả là người tốt. Nếu ta là chính thất, e rằng đã sớm đem gã nam nhân lăng nhăng và ả thiếp trèo lên đầu mình đi cho chó ăn. Vậy mà mấy ngày nay ta bệnh, nàng chẳng những không làm khó, lại còn mời đại phu, cấp bạc cho nhà bếp nấu riêng món bổ dưỡng cho ta.
Chủ mẫu như thế, quả nhiên rộng lượng. Ta thật muốn diện kiến vị Chu phu nhân mà ai ai cũng khen ngợi này.
“Chủ tử, người ta bệnh thì gầy guộc như Tây Thi. Còn người bệnh mà lại đẫy đà thêm. Không biết còn tưởng người có… Ấy, thôi không nói nữa. Giờ cũng muộn rồi, nô tỳ đi xem đây.”
Xuân Hạnh cúi đầu thật nhanh, che đi biểu cảm khó xử trên mặt.
Thật phiền phức, mất trí nhớ khiến ta chẳng rõ được điều gì, nếu người ta không nói.
Nhân lúc không ai để ý, ta nhón lấy một chùm nho. Nho trong phủ trái nào trái nấy căng mọng, ngọt lành. Đột nhiên, ta thấy ngoài cửa có bóng dáng lén lút, thoạt nhìn giống một đứa trẻ.
“Ai đó? Không ra, ta gọi người bây giờ!”
“Là ta, là ta, người đừng gọi!”
Một bé gái nhỏ xíu nhanh như chớp chạy vào, suýt nữa cúi lạy ta như chúc Tết sớm.
Nhìn con bé mặc xiêm y sang trọng, tóc đen nhánh búi thành hai búi, trên cài chuông nhỏ theo mỗi cử động kêu leng keng. Khuôn mặt bé bầu bĩnh, mắt tròn xoe, đáng yêu vô ngần.
“Ngươi là ai? Ta không quen. Không nói, ta vẫn sẽ gọi người đấy!”
Ta làm vẻ nghiêm nghị hù dọa, lòng tò mò không rõ bé con đáng yêu này là con nhà ai.
“Ta là Châu Châu. Người thật không nhớ ta ư? Người thật sự không nhớ nữa rồi sao?”
02
“Dĩ nhiên là không rồi. Ta bị mất trí nhớ, đầu còn đau lắm, chẳng nhớ được điều chi.” Ta chỉ vào đầu mình, vẫn còn băng bó, “Đau đến nỗi mấy ngày nay phải uống thuốc liên tục.”
Nghe vậy, gương mặt tròn xoe của Châu Châu lập tức nhăn lại, như thể chính bé là người phải uống thuốc vậy.
Bé làm ra vẻ người lớn, vỗ vai ta, khẽ thở dài:
“Khổ cho người quá, Dương di nương. Ta hiểu mà, ta hiểu mà.”
Ta bật cười khúc khích, nhưng thấy ánh mắt “dọa dẫm” của bé, đành cố gắng nín lại.
“Mời ngài dùng chút mứt khô, là chính tay ta làm. Mỗi lần uống thuốc xong, ta đều ăn vài miếng. Ngài thử xem?”
Mứt khô trong phủ này ngọt đến mức ngấy, lần đầu nếm thử suýt nữa ta không chịu nổi. Phu nhân rộng lượng, người dưới tất nhiên cũng siêng năng, vừa nghe ta muốn món gì, chẳng mấy chốc đã mang tới. Nhưng giờ ta thích tự tay làm hơn, mứt khô có vị chua chua ngọt ngọt, ăn vừa miệng.
Châu Châu bốc một miếng cho vào miệng, ánh mắt ban đầu còn chút dè dặt, thoáng cái sáng bừng.
“Ngon chứ?”
Châu Châu nhai vài cái rồi nuốt xuống, giả vờ ho khan hai tiếng, nói: “Cũng tạm, ăn được.”
Cái dáng vẻ nhỏ bé, chưa gì đã sĩ diện, đôi mắt cứ liếc qua liếc lại.
“Thích thì ăn thêm chút nữa, lần tới ta sẽ làm món khác cho ngươi thử.”
“Thật cho ta ăn?”
“Thật chứ.”
Cô bé con ăn vui vẻ, má phồng lên như hai quả bóng nhỏ. Trẻ con vốn phải đáng yêu như vậy mới đúng.
“Ngươi đến tìm ta ư? Tìm ta có chuyện gì?”
Một chiếc hộp gỗ được đặt lên bàn trước mặt ta. Trên nắp hộp chạm khắc hoa điểu, cá thú, mở ra bên trong là chừng mười viên ngọc trai tròn trịa, óng ánh.
Châu Châu nuốt miếng mứt trong miệng, nghiêm túc nói:
“Đây là để tặng ngài. Trước đây ta đã làm chuyện không phải, ngài nhận rồi thì không được truy cứu nữa.”
Phì, còn biết mua chuộc người khác cơ đấy. Bé con này nhỏ xíu mà ra tay lại hào phóng.
“Trước đây ngươi gạt ta phải không? Ta ghét nhất là bị người khác lừa dối.”
“Dĩ nhiên là không có!”
“Được, ta tha lỗi cho ngươi. Nhưng hộp ngọc này ngươi mang về đi, về sau ngươi vẫn có thể đến tìm ta.”
Châu Châu đảo mắt qua lại, dường như chưa hiểu được nên làm thế nào.
“Chủ tử, tối nay cơm chiều có món thịt kho với tương đậu, nô tỳ… bái kiến đại tiểu thư!”
Xuân Hạnh vừa trở lại, còn dám nói năng răn đe ta, nhưng khi thấy Châu Châu liền lập tức nghiêm chỉnh, cúi chào lễ phép như chuột gặp mèo.
Châu Châu cũng đứng thẳng người, chỉnh tề đáp:
“Ừm, đứng lên đi. Giờ không còn sớm, bổn tiểu thư về trước, hôm khác lại đến trò chuyện cùng Dương di nương.”
“Châu Châu, gọi ta là Dương Dương thôi. Đây, đem túi mứt này về mà ăn.”
Ta nhét túi mứt đã gói sẵn vào tay Châu Châu. Bé con tức giận vì ta làm mất thể diện đại tiểu thư của nó, liếc ta vài cái đầy căm tức, nhưng túi mứt lại nhét luôn vào tay áo.
Đợi Châu Châu đi rồi, Xuân Hạnh mới rụt rè bước lại gần, trông như vừa bị dọa cho một trận. Nha đầu này vốn là người mua về, tám tuổi đã vào phủ tướng quân làm việc, người lớn nhất từng gặp cũng chỉ là ta, bảo sao lại sợ Châu Châu đến thế.
“Ngươi sợ gì chứ? Châu Châu cũng chỉ là một đứa trẻ. Huống chi, phu nhân và tướng quân chẳng phải rất tốt sao?”
“Tốt chứ, phủ tướng quân chúng ta quản rất nghiêm, phu nhân thì hiền hòa, nhưng nô tỳ nhát gan, không dám gây chuyện.”
Cũng phải. Ta dù gì cũng chỉ là một thiếp thất, thân phận chẳng khác gì Xuân Hạnh, đều là người bị nắm giữ trong tay người khác. Nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy buồn, liền cầm lấy mứt mà ăn.
“Chủ tử, không ăn nữa, đồ ngọt nhiều không tốt cho cơ thể. Còn lại để nô tỳ cất đi, uống thuốc xong hãy ăn.”
“Xuân Hạnh, kẻ nào dám nói ngươi nhát gan, ta liền xé miệng kẻ đó!”
03
Ngày tháng xuyên không của ta chỉ quanh quẩn với ăn uống, đọc sách. Châu Châu thi thoảng lại đến, mang cho ta vài món đồ chơi lạ, ta nhìn cũng thấy thú vị.
Nhưng viện này quá nhỏ, còn ta thì không thể ở yên được. Cứ luôn nghĩ, lúc nào đó phải ra ngoài xem cho thỏa.
“Xuân Hạnh, ngươi nói, nếu ta đến nói với phu nhân rằng ta muốn ra phố dạo chơi, liệu phu nhân có đồng ý không?”
Xuân Hạnh lắc đầu nguầy nguậy như chiếc trống bỏi, sợ đến nỗi không dám để ta nghĩ thêm chuyện ấy.
“Chủ tử, thân phận thiếp thất chỉ có thể ra ngoài khi đi cùng tướng quân, hoặc theo hầu phu nhân hay lão phu nhân. Dù phu nhân đồng ý, lão phu nhân cũng không chấp thuận, lại càng không cử người đi theo. Ở trong phủ chẳng phải tốt hơn sao? Hoặc đi thăm Lục di nương một chút cũng được.”
Trong phủ này có sáu chủ tử: Chu Tử Hành, mẹ chàng, phu nhân Trần Thi Quân, Châu Châu, cùng ta và Lục di nương – hai thiếp thất.
Về Lục di nương, ta biết rất ít, chỉ nghe Xuân Hạnh kể rằng nàng là người ít được sủng ái nhất, nhưng lại là người cố gắng tranh sủng nhất. Nếu đặt vào vị trí của nàng, có lẽ nàng cũng chẳng ưa gì ta.
Nếu không hợp, ta chỉ cần tránh xa nàng là được. Còn lão phu nhân, vừa nhắc đến, Xuân Hạnh đã run rẩy, nói rằng bà hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Châu Châu.
“Lão phu nhân không phải thân sinh mẫu của tướng quân, mà là thiếp được nâng lên làm bình thê, khó đối phó, càng khó hầu hạ.”
Hiểu rồi, đúng là một nhân vật lợi hại. Ta chợt nhớ ra chuyện thỉnh an, không biết một thiếp như ta có cần phải làm không?
“Xuân Hạnh, thiếp thất có cần phải đi thỉnh an không?”
Ông trời chẳng chiều lòng người, Xuân Hạnh gật đầu xác nhận rằng sau khi khỏi bệnh, ngày nào ta cũng phải đi thỉnh an. Nghe lời này, ta như bị tuyên án tử hình.
“Dương Dương! Ta đến rồi!”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Châu Châu. Trước đây, mỗi lần đến, bé luôn giữ bộ dạng đại tiểu thư nghiêm túc, không ưa gì dáng vẻ lười biếng và xuề xòa của ta. Nhưng bây giờ, bé đã quen dần, thậm chí chưa vào phòng đã nghe thấy giọng nói.
Phải công nhận, bé con này hào phóng hơn ta nhiều. Xuân Hạnh nói, món bánh bé mang đến giá mấy lượng bạc một hộp, trong khi tiền tiêu hàng tháng của ta không đủ để mua những món xa xỉ ấy.
Ta vẫn nghiêng mình tựa trên gối mềm, không cần ra nghênh đón. Bên cạnh ta còn một chiếc gối nhỏ, vốn là để Châu Châu tựa lưng mỗi khi tới đây.
Nhưng không ngờ hôm nay, không chỉ có Châu Châu mà còn cả Trần Thi Quân – vị phu nhân mà ta chỉ mới nghe danh. Nàng mặc váy lụa màu xanh thẫm, sắc váy không hợp với tuổi nàng, nhưng nhan sắc của nàng lại hoàn toàn nâng đỡ được bộ trang phục ấy, không hề lộ vẻ già dặn.
Từng sợi tóc của Trần Thi Quân đều được chăm chút kỹ lưỡng, thể hiện rõ sự đoan trang, tự chủ. Nhưng nàng lại dịu dàng dắt tay con gái – tiểu thư của phủ tướng quân, để bé tự do tiếp xúc với ta. Một người nghiêm cẩn như nàng sao có thể chấp nhận việc con gái mình chơi đùa với thiếp thất?
“Dương di nương, mấy ngày qua Châu Châu đã làm phiền ngươi. Đa tạ ngươi đã chăm sóc con bé. Thân thể ngươi đã khá hơn chưa?”
Ta khẽ hành lễ, liếc mắt thấy Châu Châu bĩu môi.
“Đa tạ phu nhân quan tâm. Thân thể ta đã đỡ nhiều, chỉ là đại phu nói còn phải uống thuốc thêm.”
“Đó là điều nên làm. Ta đã thưa với mẫu thân, Dương di nương chỉ cần an dưỡng cho tốt, chuyện thỉnh an có thể tạm gác lại.”
Nàng vừa đến gần, ta liền ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của hoa quế, như sắc hương đậm nhất của mùa thu. Nếu ta là nam nhân, e rằng cũng không thể chối từ một nữ nhân vừa thấu hiểu, vừa thanh nhã như vậy.
“Mẫu thân mau lấy ra đi, Dương Dương nghèo lắm! Mẫu thân mà cho, Dương Dương nhất định không từ chối đâu!”
Chiếc hộp gỗ quen thuộc lại được đặt trước mặt ta. Ta thừa nhận Châu Châu rất tinh ý. Chẳng lẽ vì sĩ diện mà đến cả bạc ta cũng từ chối sao?
04
“Dương di nương, đây là lỗi của Châu Châu. Lần này ngươi bị thương cũng có phần liên quan đến con bé. Tướng quân không ở trong phủ, ta là mẫu thân Châu Châu, việc dạy dỗ không chu toàn, ta xin chịu trách nhiệm. Hộp đông châu này chẳng đáng gì, ngươi cứ nhận lấy. Nếu có điều gì cần, chỉ cần mở lời.”
Hóa ra nguyên nhân ta bị thương cũng liên quan đến bé con này sao?
Ta nhận lấy hộp đông châu. Giá trị của nó không hề nhỏ. Ta tự biết mình, sau này rời khỏi phủ tướng quân, ta không dám chắc mình có thể sống sung túc chỉ dựa vào đôi bàn tay.
Phải, ta muốn rời khỏi phủ tướng quân. Ta không phải nguyên chủ của cơ thể này, quan hệ giữa Dương Dương và phủ tướng quân đã cắt đứt ngay từ lúc ta tỉnh lại.
Ta không muốn làm phụ thuộc của ai, cũng không muốn bị giam cầm trong hậu viện một đời như những nữ nhân khác.
“Đa tạ phu nhân. Ta không có vấn đề gì, xin phu nhân đừng bận lòng.”
Ánh mắt Trần Thi Quân nhìn ta, tựa như đang dò xét điều gì. Nàng từ lúc bước vào không hề trách móc dáng vẻ vô lễ của ta, tựa như bản thân ta vốn nên như vậy, tựa như chúng ta đã quen thân từ lâu.
“Phu nhân đang nhìn gì thế?”
“Dương di nương quả là người đặc biệt. Sau khi mất trí, ngươi vẫn như xưa, thẳng thắn và chân thật. Trước đây, ngươi rất thích ăn bánh hồ ở phía đông thành. Hôm nay nhân dịp này, chi bằng chúng ta cùng đi nếm thử?”
Ta sững người một lát, sau đó liền gật đầu. Hiếm khi có cơ hội ra ngoài, sao ta có thể bỏ qua được.
Tướng quân phu nhân mỗi lần ra ngoài đều phải theo đúng quy củ. Nghe Châu Châu kể, trước đây Trần Thi Quân từng muốn giảm bớt số người hầu hạ, nhưng khi trở về lại bị lão phu nhân phạt chép kinh mười lần. Lão phu nhân nói rằng, tướng quân không ở kinh thành, nữ quyến trong phủ càng phải giữ thể diện, để người ngoài không xem nhẹ phủ tướng quân.
Việc này có gì lạ chứ? Chẳng lẽ các gia tộc danh giá trong kinh thành đều thi đua số lượng người hầu mỗi khi ra ngoài sao? Nếu vậy, có lẽ nên phá hết những căn nhà chật chội để đủ chỗ cho họ phô trương thanh thế.
Trần Thi Quân đi từng bước một, trâm cài đính châu ngọc và tua rua trên tóc không hề rung động, tựa như đã khảm vào phong thái đoan trang của nàng. Châu Châu theo sát bên cạnh, bắt chước từng cử chỉ của mẫu thân. Ta là thiếp, nên đi sau hai bước, nhưng điều đó không cản trở việc nói chuyện.
“Dương Dương, chẳng phải ngài nói muốn ăn hết các món ngon trong kinh thành sao? Hôm nay mẫu thân ta xuất bạc, ngài không cần lo chuyện tiền nong đâu.”
Ta không biết sai lầm bắt đầu từ đâu, nhưng đứa trẻ này luôn nghĩ rằng ta nghèo đến mức không đủ ăn. Nghĩ lại cũng phải, những món bé ăn ở viện ta như mứt quả, sữa hai lớp, trà sữa đều là bạc phu nhân cấp. Nếu đặt vào hiện đại, ta sẵn lòng làm việc cả đời cho Trần Thi Quân.
Chiếc bánh hồ với nhân thịt đậm đà, vị cay nhẹ, chỉ cắn một miếng đã tràn đầy hương vị; từng viên thịt yến tròn trịa, thơm ngậy trong nước dùng; bánh sen với lớp vỏ giòn rụm, màu hồng nhạt, như cánh hoa đang nở, nhân mềm mịn bên trong làm người ta chẳng nỡ dừng. Chỉ tiếc phu nhân không cho phép vừa đi vừa ăn, ta và Châu Châu đành ngồi trong trà lâu, vừa nhấp trà vừa ăn đến no nê.
Trong khi ta và Châu Châu mải mê thưởng thức, Trần Thi Quân chỉ ăn vài miếng, còn lại uống trà và để tâm đến chúng ta, sợ rằng chúng ta sẽ bị nghẹn.
“Phu nhân, trước đây ta là người như thế nào? Từ khi bị bệnh, ta đã quên nhiều chuyện. Phu nhân có thể kể cho ta không?”
Châu Châu giơ tay lên, cướp lời:
“Dương Dương, trước đây ngài chỉ ở trong phòng mình. Ta không hiểu rõ ngài, mà mẫu thân ta cũng không cho phép ta đến gần ngài.”
Ta không tức giận cũng chẳng bất ngờ. Nếu là chính thất, ta cũng không muốn con gái mình tiếp xúc với một thiếp thất.
Nhìn ánh mắt của Trần Thi Quân, trong sáng, không có ác ý, cũng không mang vẻ lúng túng như vừa bị phát hiện điều gì.
“Dương di nương, ban đầu ta không thích ngươi. Không có người nữ tử nào thích chia sẻ phu quân của mình với người khác, huống chi ngươi vào phủ trước ta.
“Ta là chủ mẫu, ta phải rộng lượng và nhân từ. Nhưng ngươi lại yếu ớt, cả ngày cúi đầu, sống dựa vào tướng quân, giống như một loài tầm gửi.
“Ta cũng từng cố hiểu ngươi, nhưng có lẽ ngay cả ngươi cũng không thích chính mình khi đó.”
5
“Trước đây ta như thế sao?”
Trần Thi Quân khẽ gật đầu:
“Ta không hiểu rõ ngươi, nhưng ta biết tướng quân rất thích ngươi.”
Ta gật đầu, dường như đã hiểu. Ta từng nhìn thấy dung mạo của mình trong gương – trong sáng, dễ thương, đúng chuẩn hình mẫu mối tình đầu. Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Nếu tướng quân không thích nguyên chủ, làm sao có thể chu cấp đầy đủ đến vậy? Đúng là nam nhân chẳng ai tốt đẹp!
Chủ đề này có phần khó xử, ta bưng ly trà giã hương lên nhấp một ngụm, cảm giác thơm ngát tràn khắp miệng.
“Vậy hiện tại thì sao? Bây giờ phu nhân còn ghét ta không?”
“Không. Bây giờ ngươi không còn nhớ gì, mọi chuyện trước đây đều đã qua. Nên bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tốt quá, tốt quá. Nhìn vẻ điềm tĩnh của Trần Thi Quân, ta thử thăm dò:
“Phu nhân, làm sao thiếp có thể xin được giấy thả thân để rời phủ?”
“Phần lớn đều bị bán đi, chỉ một số ít được nhận giấy thả thân. Ngươi muốn rời phủ sao?”
Trần Thi Quân không hiểu. Tướng quân có tình cảm với ta, chỉ cần ta không làm điều ngu ngốc, không chọc giận lão phu nhân, thì đã là cuộc sống tốt nhất với ta rồi. Với thân phận như ta, rời khỏi phủ tướng quân, liệu còn có nơi nào tốt hơn?
Nhưng ta không yêu Chu Tử Hành, cũng chẳng lưu luyến gì với phủ tướng quân. Ta muốn ra ngoài, muốn một cuộc sống tự do. Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trở về hiện đại. Dù là trường hợp nào, không ràng buộc mới là tốt nhất.
“Chỉ là ta hỏi vậy thôi.”
Ta vốn tưởng rằng phải mất mấy ngày mới có thể gặp được lão phu nhân trong truyền thuyết, nào ngờ vừa vào phủ đã bị mời đến diện kiến.
Lão phu nhân ngồi cao, mắt khẽ cúi, không nhìn chúng ta, chỉ dùng ba ngón tay nhấc nắp tách trà, nhẹ nhàng cạo trên vành tách. Ma ma bên cạnh cũng nghiêm nghị chẳng kém, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, không buồn liếc đến chúng ta.
Trần Thi Quân quỳ phía trước, lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không hạ mình. Ta và Châu Châu quỳ phía sau, không dám lên tiếng.
“Thi Quân, ngươi còn nhớ những lời ta từng nói với ngươi chứ?”
“Con dâu ghi nhớ, một ngày cũng không dám quên.”
“Cộp!”
Tách trà bị đặt mạnh xuống bàn, âm thanh khiến ta và Châu Châu cùng rùng mình. Nhưng Trần Thi Quân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dường như đã quá quen với điều này.
“Lão phu nhân xin bớt giận, nếu con dâu có điều gì không đúng, tự nhiên sẽ sửa đổi.”
Chuỗi tràng hạt trong tay lão phu nhân nhẹ xoay, bà nhắm mắt lại. Ma ma bên cạnh lập tức tiến lên đỡ Trần Thi Quân dậy.
“Phu nhân đứng lên. Phủ tướng quân toàn dựa vào tướng quân chống đỡ. Lão phu nhân xem tướng quân là tất cả, phu nhân ắt phải hiểu điều này.”
Trần Thi Quân đứng dậy, từng cử chỉ đều quy củ, đến mức nàng không liếc nhìn Châu Châu lấy một lần.
Ta vốn tưởng lão phu nhân là tượng gỗ vô tri, nhưng không phải. Bà khẽ giơ tay, Trần Thi Quân vừa ngồi xuống lại phải đứng lên rót trà cho bà.
“Dương di nương và Châu Châu ra ngoài đi. Dương di nương thất lễ, phạt chép ba lần Nữ tắc. Châu Châu thân là tiểu thư, cũng cần biết lễ nghi, về nhà viết mười trang đại tự.”
Ta và Châu Châu nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ khổ sở. Nhưng trước mặt lão phu nhân, chỉ dám cúi đầu, đồng thanh đáp lời rồi lui ra.