Nghe xong những lời dài dòng ấy, ta nhíu mày, cảm giác giữa chúng ta phủ đầy một sự im lặng kỳ quái.
Một lúc lâu sau, ta khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Tạ Ngọc Uyên, ngươi không có tư cách để chất vấn ta như vậy. Tình yêu mà ngươi nói không ngăn cản được ngươi có hậu cung đông đảo, đặt quyền lực hoàng gia lên hàng đầu. Đừng nói rằng chúng ta không có tình cảm, dù có, ngươi cũng chính tay hủy hoại nó.”
“Ta thích những thứ sạch sẽ, thuần khiết. Những gì đã bị người khác chạm qua, ta không cần.”
Tạ Ngọc Uyên sững sờ, ánh mắt hoang mang đầy bất lực nhìn ta.
Ta thở dài:
“Tạ Ngọc Uyên, đừng vướng bận những chuyện này nữa. Kiếp trước chỉ là kiếp trước, chẳng liên quan gì đến kiếp này. Nếu trong lòng ngươi còn nghĩ đến giang sơn này, thì đừng tiếp tục hành xử ngông cuồng, đi ngược lại thế cuộc nữa.”
“Thả ta đi.”
Ta nhìn về phía chân trời, nơi những đám mây đen đang phủ kín thành trì, khẽ nói:
“Ta sẽ trả lại cho ngươi một thời thịnh thế.”
19
“Ngươi đã quyết định rồi sao?”
Dưới ánh trăng, thiếu niên trong bộ quan bào xanh nước đứng trên ngọn trúc, mỉm cười hỏi.
Ta đã quyết dùng cái chết của mình để đổi lấy quốc vận cho vương triều Đại Khởi.
Không phải ta chưa từng nghĩ đến việc ám sát Tạ Ngọc Uyên.
Ta cũng căm hận số phận này, ác ý tự hỏi: Tại sao không phải hắn chết mà nhất định là ta?
Nhưng lý trí kéo ta trở lại.
Ta nhớ tới cảnh tượng trong gương vận mệnh: sinh linh đồ thán, quốc phá gia vong.
Dù là Nhị hoàng tử hay Tam hoàng tử, bọn họ đều không đủ sức giữ vững vương triều này.
Đây chính là cái gọi là vận mệnh, là khí vận long phượng đã định sẵn.
Thẩm Thanh Nghiễn chưa chết, hắn đã sống sót trở về kinh thành.
Tại rừng trúc ngoại thành, ta gặp lại hắn.
Rõ ràng chỉ mới xa cách một tháng, nhưng dường như hắn đã trải qua hàng năm dài giông tố.
Chàng trai của ta, vượt núi băng sông trở về, dung nhan như ngọc nhuốm máu, dáng vẻ như cánh chim bị thương.
Ta không thể diễn tả được nỗi đau trong lòng khi ấy.
Nhưng hắn chỉ ôm lấy ta dịu dàng nói:
“Chiêu Chiêu, đừng sợ, ta tới đón nàng rồi.”
Hơi lạnh đêm khuya thấm đẫm người hắn, nhưng đầu ngón tay hắn lại ấm áp như ngọc, nhẹ nhàng lau đi từng vệt nước mắt trên mặt ta.
Những nụ hôn nhẹ rơi trên hàng mi ướt đẫm của ta, cảm giác nhung nhớ lan tràn khắp lòng, dần dần tràn ngập.
Hắn không nhắc đến những khó khăn gian khổ trong những ngày qua, nhưng ta hiểu hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu.
“Thế tử, đã đến lúc lên đường.”
Trên xe ngựa, ta tựa vào lòng Thẩm Thanh Nghiễn, ngửi mùi hương trúc trên áo hắn, rồi khẽ nhắm mắt lại:
“A Nghiễn, để ta dựa vào chàng ngủ một lát.”
Thẩm Thanh Nghiễn dịu dàng đáp lời, vòng tay siết chặt hơn, như muốn bảo vệ ta khỏi mọi giông bão.
Xe ngựa chạy êm, không chút xóc nảy.
Từ đêm đen tới bình minh.
Từ kinh đô đến Mạc Bắc.
Xe đi qua những dãy núi non tươi đẹp, đồi cao cây xa.
Đi qua dòng suối phong đỏ, mây mù cuộn sóng, ánh sao tràn ngập.
Ta tựa vào vai chàng, an yên chìm vào giấc mộng, không bao giờ tỉnh lại.
20
Bên ngoài kinh thành, quân đội tụ tập đông đảo.
Tam hoàng tử cấu kết với ngoại bang, mưu đồ phá thành mà vào.
Thế nhưng, cơn gió quái dị bỗng nổi lên, doanh trại đột nhiên bốc cháy dữ dội, ngọn lửa gặp nước cũng không tắt.
Quân phản loạn bị bỏng vô số, thái tử dẫn quân tiến công, không đánh mà thắng.
Vương triều Đại Khởi thống nhất, thái tử đăng cơ, đổi niên hiệu thành “Tuyên”.
Lũ lụt ở Giang Nam được khống chế.
Bắc địa đón cơn mưa lớn sau thời gian dài hạn hán.
Láng giềng thất bại, rút quân.
Mười thành trì mất trước đó đều được thu hồi.
Bách tính nói rằng thiên tử chính là chân long giáng thế, từ đó quốc vận hanh thông.
Duy chỉ có Thẩm Hầu thế tử, tự vẫn tại Bắc địa, cùng thê tử hợp táng.
21
Ta mơ màng tỉnh dậy, trước mắt lại là hoàng lăng.
Nha hoàn đỡ ta ngồi dậy, khẽ nói:
“Nương nương, có lẽ ngài làm việc quá sức, vừa rồi đột nhiên ngất xỉu.”
Ta vẫn chìm trong nỗi bi thương khôn tả, không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.
Xung quanh, hương nến cháy dở.
Ta từ từ đứng dậy khỏi bồ đoàn, bước đi loạng choạng về phía cửa lăng.
Ngoài lăng ánh nắng chói lòa, ta bàng hoàng đến ngẩn ngơ.
Những điều đã trải qua, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng dài?
“Quan giám thiên đâu rồi?”
Ta nhớ đến thiếu niên mặc quan bào xanh nước kia, đầu bỗng đau nhói.
Nha hoàn ngạc nhiên:
“Vừa rồi hắn còn đứng cạnh đây, cười nói vài câu với nương nương, đột nhiên lại biến mất.”
Ta hòa mình vào đám người đang quỳ lạy ngoài lăng, từng người từng người tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng nào quen thuộc.
Thẩm Thanh Nghiễn… chẳng lẽ chàng thực sự chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ của ta?
Sau khi hồi cung, cuộc sống lại như thường nhật.
Nghe nói Thư quý tần bị lật tẩy chuyện giả mang thai.
Nghe nói sinh mẫu của ấu đế phát điên trong lãnh cung, nói rằng cái chết của tiên đế là do quả báo từ việc tru di nhà mẹ đẻ bà.
Tất cả những chuyện ấy ta đều không bận tâm.
Ta lui về hành cung sau ba năm buông rèm nhiếp chính, dạy bảo ấu đế cách trị quốc.
Sau ba năm, hắn đã là một vị quân vương xứng đáng.
Tại hành cung, bên ngoài là một rừng trúc xào xạc, gió núi mát lành, ẩm ướt thổi qua khe núi.
Ta không phân định rõ những ký ức lẫn lộn ấy là thật hay mơ.
Chỉ là thường trong giấc mơ, ta hay thấy một thiếu niên như ngọc, ánh trăng nhuộm trên vai, cùng ta vào rừng núi, sánh vai cưỡi ngựa.
Một ngày nọ, ta tình cờ nếm lại món điểm tâm quen thuộc.
Lòng đầy kinh ngạc, hỏi nguồn gốc, nhưng không ai biết.
Chiều tối, khi tản bộ trong rừng, ta bất chợt nhìn thấy một con ngựa con màu đỏ thẫm.
Toàn thân ngựa đỏ như gỗ quý, duy chỉ có trước ngực là một đốm trắng như tuyết dội sóng.
Ánh chiều tà tựa ngọn nến sắp tàn, chiếu lên những tán trúc rậm rạp, theo gió dài rơi rụng.
Giữa rừng trúc, một bóng người đứng lặng, dáng vẻ phong nhã như quân tử, dịu dàng tựa ngọc.
Lại gặp cố nhân, nỗi tương tư dài dằng dặc.
Ta mỉm cười hạnh phúc, bèn cùng chàng rời đi.
End