Một thư sinh nghèo khó, sau khi được ta hỗ trợ đỗ đạt công danh bèn nổi lòng tham dòm ngó tài sản của ta, còn muốn để ta làm thiếp cho hắn.
Hắn tự phụ mình đã trở nên cao quý,tài hoa xuất chúng nên chỉ xứng với danh môn quý nữ.
Còn ta, chỉ là nữ nhi của một thương nhân, hắn khinh ta thân thể mang mùi tiền chỉ làm nhơ bẩn thanh danh của hắn.
Nực cười thay! Hắn dựa vào đâu mà nghĩ rằng mười năm đèn sách của mình có thể sánh với gia tộc đời đời kinh doanh của ta?
Ta vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chính là để cho hắn thấu hiểu rõ ràng một đạo lý.
Ta có thể giúp hắn bước lên đài cao, thì cũng có thể đá hắn xuống bùn lầy.
01
Tấn Dương thành lưu truyền câu rằng: “Thập phô cửu Cố.”
Ý chỉ sự hưng thịnh trong kinh doanh của nhà họ Cố, hễ là cửa tiệm có danh tiếng trong thành, thì chín phần mười đều liên quan đến nhà họ Cố.
Tiểu nữ tài thô học thiển, chính là nữ nhi duy nhất của vị quản gia danh tiếng Cố Tam Nương – Cố Duệ Hi.
Bốn năm trước, một thư sinh sa cơ lỡ vận, mang theo hôn thư do ngoại tổ đã khuất viết đến cửa, tự nhận là vị hôn phu của ta.
Phụ mẫu thấy hắn lễ độ, lời nói khéo léo, liền tự ý đón vào nhà.
Khi ấy, ta mới mười hai, tiếng tăm “nữ ma đầu” đã vang danh khắp Tấn Dương thành bởi tội dẫn người đánh con trai ruột của tri phủ, kẻ hay ức hiếp dân lành. Phụ mẫu ta khi đó đau đầu lo rằng ta sẽ không ai dám đề thân với ta.
Sự xuất hiện của Tống Trí Viễn quả thật đã giải tỏa nỗi lo của họ.
Lần đầu gặp hắn, chỉ thấy dáng vẻ thư sinh yếu đuối, tay không xách nổi vật nặng, vai không gánh nổi trách nhiệm, ta chẳng mảy may ưa thích.
Thậm chí còn không bằng con trai út nhà tiệm gạo phía Nam thành, người có sức khỏe phi phàm, một mình gánh hai bao gạo lớn.
Nhưng phụ thân bảo rằng, Tống Trí Viễn là “tiềm long ẩn mình”, tài hoa xuất chúng, tương lai có thể làm nên nghiệp lớn.
Ta chẳng hiểu “tiềm long” là gì, nhưng bỗng sáng tỏ một điều:
Nếu nhà họ Cố cũng có người trong triều đình, thì tri phủ lòng dạ nham hiểm kia sẽ chẳng dám ỷ quyền mưu lợi, khiến phụ mẫu ta phải hao bạc vô ích để lo lót.
Vậy nên từ đó, ta đối xử với Tống Trí Viễn dịu dàng hòa nhã, khiến phụ mẫu vui mừng, cho rằng ta cuối cùng đã hiểu chuyện.
Mùa xuân năm ngoái, ta tiễn Tống Trí Viễn lên kinh ứng thí.
Để hắn an tâm dùi mài kinh sử, ta không chỉ cử gia nhân theo hầu, còn mua nhà cửa và cửa tiệm ở kinh thành.
Kinh thành phồn hoa, ăn mặc tiêu dùng không thể quá tằn tiện nếu không
sẽ bị đồng môn khinh khi.
Không lâu sau, tin từ kinh thành truyền về.
Tống Trí Viễn không phụ lòng ta đã đỗ Trạng nguyên, được bổ nhiệm làm Tu soạn Hàn Lâm Viện, chính thức bước chân vào chốn quan trường.
Hàng xóm gần xa đến nhà chúc mừng, ngay cả tri phủ mới nhậm chức cũng phái người đến tặng lễ.
Mọi người đều nói rằng, Cố Duệ Hi ta đã có phúc phần, sắp trở thành phu nhân Trạng nguyên.
Ta chỉ cười nhạt, không bình luận gì.
Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, lòng ta lạnh lẽo như băng.
Đúng lúc ấy, quản gia mang thư từ kinh thành đến, vui vẻ giao vào tay ta, nói rằng:
“Tiểu thư, đây là thư của Tống công tử gửi tới.”
Giọng không lớn, nhưng vừa đủ để đám đông trong sân nghe rõ mồn một.
Ta khẽ cau mày, nghiêm nghị quở trách:
“Làm quản gia nhà họ Cố, phải thận trọng lời nói!”
Về phòng, ta mở thư, bên trong lời lẽ ngắn gọn.
Tóm lại, hắn cho rằng ta xuất thân thương gia, không còn xứng với địa vị hiện tại của hắn. Nhưng hắn tự nhận mình không phải kẻ vong ân bội nghĩa, không muốn bội hôn. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nạp ta làm thiếp, bảo ta sớm mang theo hồi môn lên kinh thành, để báo đáp bốn năm nuôi dưỡng hắn thành tài.
Ta vốn đã đoán trước được kết cục này, chẳng thấy thất vọng, chỉ dâng lên một bụng đầy oán giận.
Hắn dựa vào đâu mà nghĩ rằng mười năm đèn sách của mình có thể so sánh với gia tộc ta đời đời kinh doanh?
Đêm ấy, ta để lại thư cho phụ mẫu, rồi tức tốc lên đường đến kinh thành.
Ta muốn cho Tống Trí Viễn hiểu rằng, ta có thể giúp hắn thăng quan tiến chức, thì cũng có thể kéo hắn xuống đáy bùn lầy.
Nếu hắn khinh thường thân phận thương nhân của ta, vậy ta sẽ dùng chính danh nghĩa thương gia, để chặt đứt con đường hoạn lộ của hắn.
02
Khi ngựa đến cổng kinh thành, trời đã khuya, song chốn phồn hoa vẫn rực rỡ đèn đuốc, khác xa sự tĩnh mịch của Tấn Dương thành.
Cưỡi ngựa dọc theo phố dài mấy dặm, tiếng rao vang dội, người qua kẻ lại nhộn nhịp, khắp nơi đều là cảnh sinh hoạt tưng bừng, tựa một bức họa đầy sức sống của nhân gian.
Ta vừa đi vừa dò hỏi, cho đến khi nhìn thấy tấm bảng lớn khắc ba chữ vàng rực rỡ “Hội Hiền Lâu” hiện ra trước mắt, ta biết đây chính là nơi dừng chân của mình tối nay.
Thấy ta tiến lại gần, tiểu nhị liền nhanh chóng chạy ra đón. Ta vừa định đưa dây cương ngựa thì nghe hắn chối từ, nói:
“Ôi dào, khách quan thật xin lỗi, hôm nay tiệm đã chật kín chỗ, không tiếp thêm khách được nữa. Nếu ngài cần nơi nghỉ trọ, cứ đi thẳng phía trước rồi rẽ phải, tửu lâu bên đó hẳn còn phòng trống.”
Hắn nói liến thoắng, giọng đầy vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt dò xét của hắn cũng khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Ta liếc nhìn sảnh chính trống trải với những chiếc bàn không một bóng người, bàn tay đang chuẩn bị rút ngọc bài ra liền âm thầm thu lại, sau đó lạnh nhạt nói:
“Đã vậy, ta không nghỉ trọ nữa, chỉ ăn uống một chút rồi đi, thế chắc là được chứ?”
Nói đoạn, ta vung dây cương ném qua, mặc kệ tiếng ngăn cản của tiểu nhị, tự mình bước vào trong, chọn một chỗ giữa sảnh mà ngồi xuống.
Thế nhưng, ghế còn chưa kịp ấm chỗ, tiểu nhị ban nãy đã dẫn theo hai gã làm công tay cầm gậy gộc hùng hổ bước tới trước mặt ta, rồi không khách khí nói:
“Kẻ thô lỗ như ngươi, không biết Hội Hiền Lâu là nơi nào mà cũng dám tự tiện xông vào? Nơi đây chỉ tiếp đãi văn nhân nhã sĩ, hôm nay lại có cả tân khoa Trạng nguyên thiết yến tại đây. Tốt nhất ngươi mau rời đi, tránh làm phiền mắt các quý nhân!”
Nghe vậy, ta thoáng sững sờ. Hóa ra hôm nay, lại vì Tống Trí Viễn mà ta phải chịu thêm một trận tức không đâu vào đâu.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Ngọn lửa giận bị dồn nén bao ngày nay trong lòng ta giờ đây bùng lên dữ dội.
Người xưa có câu: “Chọn ngày không bằng gặp ngày.” Đã vậy, hôm nay ta phải làm nên chút động tĩnh, mới không phụ cái duyên kỳ ngộ này.
Ta lấy ra hai tấm ngân phiếu đặt mạnh lên bàn, chống cằm cười nói:
“Thật là trùng hợp, nói ra Trạng nguyên lang với ta cũng có chút duyên nợ. Ai đưa ta đến gặp hắn, số ngân phiếu này ta liền tặng cho người ấy. Các ngươi, ai muốn dẫn đường?”
Lời vừa dứt, tiểu nhị ngông cuồng lúc nãy liền im bặt, hai gã làm công tay cầm gậy cũng không còn hung hãn, ánh mắt tất cả đều ánh lên vẻ tham lam.
Người ta nói “Có tiền mua tiên cũng được,” cổ nhân quả nhiên không dối ta.
Ba kẻ trước mặt nhìn nhau chần chừ, còn đang do dự thì bỗng nghe từ trên lầu truyền xuống một giọng nói khiến ta không khỏi nhíu mày trầm xuống:
“Người ta đã nói rõ ràng rồi, Hội Hiền Lâu không hoan nghênh ngươi. Hà tất phải lấy bạc làm nhục chính mình? Theo ta thấy, ngươi nên mau chóng rời đi, tránh để mùi đồng xu trên người làm ô uế chốn thanh nhã này.”
Ngay sau đó, có kẻ hùa theo: “Kẻ dưới kia, chớ mồm mép bịa chuyện, tùy tiện lôi kéo quan viên triều đình vào, đó là tội đáng trị. Tống huynh nhân từ, mới dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ ngươi. Nếu là ta, đã sớm báo quan bắt ngươi rồi. Mau đi đi!”
Nghe lời ấy, hai gã làm công lập tức lấy lại tinh thần, giơ gậy đứng chặn trước mặt ta, bộ dạng hung hăng.
Những kẻ trên lầu, có kẻ thật lòng, có kẻ vì nịnh bợ, đều rối rít phụ họa theo lời Tống Trí Viễn.
Ta khẽ cười khinh bỉ. Hắn giờ đây ăn vận chỉnh tề, ngồi trên cao đường hoàng, chắc đã quên sạch dáng vẻ nghèo túng khi đến Cố gia năm đó.
Nhưng hắn không nên quên rằng, chính thứ mà hắn khinh rẻ, lại là thứ đã tạo nên vinh quang ngày hôm nay cho hắn.
Nếu không có Cố gia – ngôi miếu Thần Tài này, hắn lấy gì để đãi bạn hữu, dự yến tiệc?
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhướng mày nhìn Tống Trí Viễn.
Ánh mắt giao nhau, ta thấy rõ hắn khẽ rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn hoảng loạn không che giấu được.
Khóe môi ta hơi nhếch lên, nhìn người đàn ông trên lầu tự cho là thanh cao, thong thả nói:
“Ta vừa nói hai chữ ‘duyên nợ,’ Trạng nguyên lang nhận hay không nhận? Hay ngươi cảm thấy lời vị công tử bên cạnh cũng có lý, định báo quan bắt ta?”
Tống Trí Viễn mãi không dám đáp lời, đúng lúc có người nhận ra sắc mặt của hắn, vội vàng lên tiếng:
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi kẻ thô lỗ này ra khỏi lâu!”
Ta khẽ tặc lưỡi thở dài: “Cũng là văn nhân nhã sĩ, nói không lại liền muốn dùng bạo lực. Ta thấy các ngươi mới thực sự làm nhơ danh thanh nhã.”
Thấy bọn họ sắp động thủ, ta đành mỉm cười châm biếm, rồi từ từ rút ngọc bài trong tay áo. Nhưng chưa kịp đưa ra, đã có hai giọng nói một trên một dưới đồng thời vang lên:
“Ai dám động vào nàng?”
“Tất cả dừng tay cho ta!”