9
Chúng ta đã sống thêm được một ngày.
Ta và đường tỷ đứng bên bờ cao đài, nhìn xuống Hàn Xuyên Thành.
Đường tỷ nhìn về phía Nam.
Ta hỏi tỷ ấy đang nhìn gì.
Tỷ ấy đáp: “Nhìn con đường mà chúng ta đã đi qua.”
Đường tỷ là cháu đích tôn đầu tiên của phủ Tấn Vương, vừa chào đời đã được sắc phong làm Quận chúa, hưởng tám trăm ấp.
Tỷ ấy được tổ mẫu đích thân dạy dỗ, cư xử đoan trang, điềm tĩnh, học hành thông thạo cả văn chương lẫn thơ phú.
Năm tám tuổi, tỷ ấy theo tổ mẫu đến Thiên Đô, Hoàng đế rất hài lòng với tỷ ấy, từng có ý chỉ hứa gả tỷ cho Hoàng thái tôn.
Tương lai, tỷ ấy có thể trở thành Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu…
Nhưng giờ đây, tỷ ấy lại bị giam cầm trong thành chết này, chờ đợi cái chết vào ngày mai.
Dù chúng ta chưa từng làm gì sai.
Nhưng vì sống cùng người mẫu thân làm kỹ nữ, chúng ta cũng bị coi là không trong sạch.
Tổ phụ, các thúc phụ, và cả phụ thân ta đều là những người muốn đoạt thiên hạ, họ không thể chấp nhận vết nhơ như vậy tồn tại trong gia tộc.
“Đường tỷ, tỷ có sợ chết không?” Ta hỏi tỷ ấy.
Ta thật sự rất sợ.
Đặc biệt là sau khi chứng kiến cái chết của tứ tỷ, bị con ngựa dẫm chết, nàng co giật liên tục như một con cá mắc cạn.
Ta đã cầu xin những người qua đường cứu nàng, nhưng dòng người vẫn đi qua, không một ai dừng lại.
Đó là cơn ác mộng ta không bao giờ quên.
Đường tỷ gật đầu: “Tỷ sợ chết.”
“Nhưng A Đề, dù sợ, chúng ta vẫn phải bước tiếp.”
Phía sau chúng ta vang lên tiếng cười đùa, đó là con gái của ái thiếp tổ phụ đang chơi đùa trong tuyết, bên cạnh còn có các đường huynh của chúng ta.
Họ cũng thấy ta và đường tỷ, nhưng họ tránh chúng ta như thể chúng ta là dịch bệnh.
Thậm chí có biểu đệ còn ném một quả cầu tuyết vào người đường tỷ.
Hắn giận dữ nói: “Lúc đó sao các người không chết đi? Tại sao lại để chúng ta bị thiên hạ cười nhạo?”
Đường tỷ hỏi lại: “Bị cười nhạo là ngươi, sao lại là ta phải chết? Ngươi không chịu nổi thì ngươi tự chết đi.”
“Ngươi… ngươi…” Đường huynh tức đến không nói nên lời.
Những người khác thì khuyên hắn đừng nổi giận, nói rằng đường tỷ chẳng khác gì con châu chấu cuối thu, chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa.
Bọn họ hả hê bỏ đi.
Đường tỷ nhìn theo bóng họ: “Thiên hạ nếu rơi vào tay những kẻ vô tình vô nghĩa như họ, sẽ là cảnh tượng thê lương đến nhường nào.”
Rồi tỷ ấy lại nhìn về phía Nam, ánh mắt đầy kiên định.
Dù tỷ ấy nói rằng tỷ ấy đang nhìn con đường đã đi qua, nhưng ta cảm giác như tỷ ấy đang chờ đợi ai đó.
Nhưng chúng ta đã chẳng còn ai để mà chờ đợi.
Tỷ ấy đang chờ ai vậy?
10
Buổi tối, công chúa mở tiệc chiêu đãi và gọi mẫu thân đến múa.
Mẫu thân thay bộ y phục mỏng manh, cổ áo kéo rất thấp.
Ta nhìn thấy ngực mẫu thân có những vết bầm xanh và dấu răng cắn.
Bà nhẹ nhàng xoay người trong buổi tiệc, công chúa nhìn thấy những vết tích trên người bà thì rất khó chịu.
Nhưng các nam nhân Bắc Địa trong bữa tiệc lại không thể rời mắt khỏi mẫu thân.
Có kẻ không kìm được, liền kéo bà vào lòng.
Phụ thân lập tức đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn nam nhân kia: “Thả nàng ra.”
Nam nhân kia không hề e sợ phụ thân: “Nguỵ Tướng quân, nàng ta chỉ là một kỹ nữ, ai cũng có thể có. Ngươi không cần phải nổi giận. Nếu ngươi cũng muốn, chúng ta có thể để ngươi là người đầu tiên.”
Phụ thân vẫn chỉ lặp lại: “Thả nàng ra.”
Nam nhân kia hỏi: “Nếu chúng ta không thả thì sao?”
Phụ thân rút kiếm.
Các thúc phụ cũng đứng lên ủng hộ phụ thân.
Nam nhân kia đẩy mẫu thân ra, gia tộc hắn cũng lục tục đứng dậy.
Đường tỷ bật cười khẽ.
Ta hỏi tỷ ấy cười gì.
Tỷ ấy bảo: “Tổ mẫu nói đúng, bọn họ chỉ là một đám ô hợp.”
Ta không hiểu.
Đường tỷ giải thích rằng, người Bắc Địa không thực sự muốn giúp tổ phụ chiếm thiên hạ, họ cũng muốn xâm chiếm Trung Nguyên.
Bây giờ quân đội của họ đã tiến vào Trung Châu, họ muốn bỏ rơi tổ phụ.
Nếu tổ phụ liên kết với các thế lực khác ở Trung Châu, chắc chắn sẽ đánh bại được quân Bắc Địa.
Vì thế, không ai tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần có chút khiêu khích, sẽ xảy ra xung đột.
Mẫu thân chính là kíp nổ.
Đường tỷ nghiến răng: “Đánh đi, mau đánh đi!”
Nhưng công chúa đã ngăn lại đám người Bắc Địa.
Bà ta quất roi vào mẫu thân: “Ngươi thật là tai họa! Người đâu, lôi ả ra ngoài cho chó của bản công chúa ăn.”
Hóa ra con chó to bên cạnh công chúa là chó ăn thịt người.
Phụ thân ngăn lại: “Công chúa, chi bằng cho nàng một cái chết nhẹ nhàng.”
Công chúa tức giận, liên tục hỏi: “Chàng đau lòng cho nàng sao?”
“Ta đã thấy những dấu vết trên người nàng, là chàng để lại phải không?
“Chàng không nói nàng không còn là thê tử của chàng sao, sao chàng lại còn ân ái với nàng?
“Chàng vẫn còn thích nàng, đúng không?”
Phụ thân không nói với công chúa rằng ông ở bên mẫu thân để khiến bà viết thư cho Phí Kính.
Họ đều có toan tính riêng.
Công chúa thấy phụ thân không trả lời, càng quất roi mạnh hơn: “Ta không cho nàng ta chết nhẹ nhàng, ta muốn nàng phải đau đớn từ từ mà chết.”
Ta lao vào ôm lấy mẫu thân, đỡ một roi.
Roi quất rách áo đông của ta, đau buốt đến tận xương.
Công chúa thấy ta thì càng tức giận, ra lệnh kéo cả ta và mẫu thân đi cho chó ăn.
Đám người Bắc Địa không nói nhiều, đến lôi chúng ta đi.
Mẫu thân cầu xin phụ thân: “Tướng quân, thiếp chết không đáng tiếc, nhưng A Đề là cốt nhục của chàng, nó không nên chịu cảnh thảm sát này.”
Ta cũng ôm chặt lấy chân phụ thân, khóc nức nở: “Cha ơi, con sợ chó lắm, xin cha đừng để con bị chó ăn thịt.”
Công chúa lại vung roi, nhưng lần này bị phụ thân chặn lại.
Đám người Bắc Địa liền vin vào cơ hội, nói rằng phụ thân đã xúc phạm công chúa của họ.
Các thúc phụ thì nói họ không tôn trọng trước, yêu cầu họ xin lỗi.
Cả tiệc rơi vào hỗn loạn.
Người Bắc Địa ra tay trước, nhưng phụ thân và các thúc phụ không hề nhượng bộ.
Đặc biệt là phụ thân, tuy không cao lớn như người Bắc Địa, nhưng ông cũng đánh đến mức họ không thể đáp trả.
Mẫu thân kéo ta trốn vào góc.
Cuối cùng, tổ phụ và vương huynh của công chúa xuất hiện, mới dừng được cuộc xung đột này.
Tổ phụ bảo phụ thân và các thúc phụ phải xin lỗi công chúa.
Vương huynh của công chúa cũng quở trách bà ta vì đã vô lý gây sự.
Hai bên miễn cưỡng giảng hòa.
Nhưng ta có thể thấy, không ai trong số họ thực sự phục tùng.
Mẫu thân an ủi ta, nói chắc hẳn ta đã sợ hãi lắm.
Ta lắc đầu, nói với bà rằng ta không sợ.
Ta chỉ giả vờ thôi.
Ta đã đổ thêm dầu vào lửa.
Mẫu thân mỉm cười nhìn ta.
Bà nói ta cuối cùng đã bắt đầu trưởng thành.
Ta hỏi mẫu thân, vừa rồi phụ thân cứu chúng ta, phải chăng chúng ta có thể sống tiếp?
Mẫu thân lắc đầu: “Phụ thân con làm thế không phải là cứu.”
Ta thắc mắc: “Vậy thế nào mới gọi là cứu?”
Mẫu thân đáp: “Giống như việc A Đề vừa rồi không ngại nguy hiểm chắn trước mặt mẫu thân, đó mới là cứu.”
Ta hiểu rồi.
Ta nhìn về phía phụ thân, ông đang chảy máu mũi.
Có lẽ là do vừa rồi bị thương.
Quay đầu lại, ta phát hiện mẫu thân cũng đang chảy máu mũi, Mẫu thân nói không sao, bảo ta đừng lo.
Bà bảo nơi này quá ấm, bà không chịu nổi hơi nóng, nhưng rõ ràng bà mặc rất ít.
Tổ mẫu cởi áo khoác của mình khoác lên vai mẫu thân, nhìn vào những vết roi trên người bà, tổ mẫu xót xa nói: “Chắc đau lắm phải không?”
Mẫu thân nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẫu thân, không đau đâu, thật mà.”
Làm sao mà không đau được? Chỉ là còn những vết thương khác đau hơn thế mà thôi.
11
Đêm nay dường như dài vô tận.
Ta mơ màng ngủ, mơ thấy nhiều giấc mơ kỳ lạ.
Khi tỉnh dậy, mẫu thân vẫn còn nằm bên cạnh ta.
Ba năm qua, thời gian mẫu thân ngủ cùng ta không nhiều, bà rất đẹp, vì vậy có nhiều ân khách lui tới.
Dù sau này bà chỉ thuộc về Phí Kính, bà vẫn không có nhiều thời gian ở bên ta.
Phí Kính chiếm hữu mẫu thân hơn cả những ân khách khác, thường khiến bà không gặp ta suốt nhiều ngày.
Ta rúc vào lòng mẫu thân, thân thể bà lúc nào cũng ngọt ngào, thơm phức.
Chăn rất ấm, mẫu thân cũng rất ấm.
Ta nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại như thế này thì thật tuyệt biết bao, nhưng cánh cửa bị đẩy ra, phụ thân bước vào.
Ông mang theo quần áo mới.
Những bộ y phục mùa đông rất đẹp, có của ta và cả của mẫu thân. Đây là những bộ y phục cuối cùng chúng ta sẽ mặc trên cõi đời này.
Mẫu thân cũng từ từ mở mắt, nhìn phụ thân với ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong phòng chỉ có ba chúng ta, ta mơ hồ nhớ lại rằng ba năm trước cũng từng có thời điểm như thế này.
Ta cứ nằm lì trong lòng mẫu thân không chịu dậy, mẫu thân cười bảo với phụ thân: “Chàng mau quản con gái của chàng đi.”
Phụ thân kéo ta dậy, bảo các ma ma đưa ta ra ngoài chơi. Ta không cam lòng, tại sao bọn họ ở cùng nhau mà không cho ta chơi cùng.
Vì vậy, ta nhân lúc các ma ma không chú ý, chạy về phòng.
Ta thấy mẫu thân nằm trong lòng phụ thân, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Phụ thân nói: “Nàng phải nhanh sinh cho ta một đứa con trai nữa. Giờ các huynh đệ đều đã có con, chỉ còn ta chưa có.”
Mẫu thân cắn nhẹ môi phụ thân: “Một mình thiếp không thể sinh con được.”
Phụ thân cũng cắn lại bà.
Ta bị các ma ma kéo đi, họ nói trẻ con không nên nhìn, nhìn sẽ đau mắt.
Nhưng hôm đó mắt ta không hề đau, chỉ có môi của mẫu thân bị nứt.
Ta chống nạnh, lớn tiếng hỏi ai đã làm, ta muốn báo thù cho mẫu thân.
Mẫu thân cười đến mức không đứng dậy được: “Là con chó con cắn đó.”
Phụ thân khẽ ho, rồi ôm ta vào lòng cũng bật cười.
Khi đó họ còn rất trẻ, là đôi phu thê được cả phủ Tấn Vương ngưỡng mộ.
Đôi khi ta nghĩ, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.
Bởi vì nó quá đẹp, nên ta mới nhớ mãi.
Và ta, chưa bao giờ thực sự có được sự đẹp đẽ trong giấc mơ đó.
Bây giờ chúng ta, ba người, có lẽ cũng đang trong một giấc mơ, nên phụ thân mới đem đến cho chúng ta y phục mới.
Phụ thân bước đến hỏi mẫu thân: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Mẫu thân dần lấy lại tinh thần, trả lời lạc đề: “Đêm qua thiếp mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ gì?”
“Trong mơ, khi thiếp hóa thành hạc, cánh đồng cỏ dưới nhân gian hóa thành vô số đom đóm.”
Nhưng Hàn Xuyên Thành không có đom đóm, chỉ có trong mơ mới có thể thấy được.
Phụ thân đặt y phục xuống, xoay người định rời đi.
Mẫu thân gọi ông lại: “Tướng quân.”
Phụ thân không quay lại: “Có chuyện gì?”
Mẫu thân chống tay ngồi dậy: “Tháng thứ hai khi ta đến Hàn Xuyên Thành, ta từng sẩy thai, đứa bé đã được sáu tháng, là một bé trai.”
Phụ thân quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Mẫu thân tiếp tục: “Đó là con của tướng quân. Nếu đứa bé còn sống, giờ nó cũng gần ba tuổi, có thể đã quấn quýt bên chân ngài gọi cha rồi.”
“Nàng nói dối.” Phụ thân không tin: “nàng chưa từng nói với ta rằng nàng có thai.”
Mẫu thân khẽ thở dài: “Ngày ta phát hiện mình có thai, ta đã ở nhà chờ tướng quân. Nhưng ta chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng người đến lại là quân phản loạn. Có lẽ đó là số mệnh. Trong mệnh của tướng quân, không có con trai.”
Phụ thân xúc động, máu mũi lại chảy ra.
Ông vội vã rời đi.
Ta không nhớ rõ liệu mẫu thân có từng sẩy thai hay không.
Những ngày đầu ở Hàn Xuyên Thành, ký ức của ta chỉ có cái lạnh thấu xương và cơn đói triền miên.
Ta đã phải giành thức ăn với những con chó hoang.
Tổ mẫu cũng dẫn các thẩm đi khắp nơi tìm việc, họ chấp nhận làm bất cứ công việc dơ bẩn hay nặng nhọc nào.
Nhưng không ai thuê chúng ta.
Thậm chí có người còn đặt cược xem khi nào chúng ta sẽ chết đói.
Khoảng thời gian đó ta không muốn nhớ lại.
Không nghĩ đến thì sẽ quên đi.
“Con từng có một đệ đệ sao?” Ta hỏi mẫu thân.
Mẫu thân lau nước mắt trên mặt: “Không có, mẫu thân lừa cha con thôi.”
Nhưng nếu chỉ là lời nói dối, tại sao bà lại khóc?