Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOA SƯƠNG TUYẾT NGUYỆT Chương 6 HOA SƯƠNG TUYẾT NGUYỆT

Chương 6 HOA SƯƠNG TUYẾT NGUYỆT

8:32 sáng – 10/12/2024

15

Ba nhà tửu lâu, tổng cộng thanh toán được ba mươi hai lượng bạc.

Ta và mẫu thân, Ninh Vân Chí thương lượng, quyết định trước tiên trả xong bạc cho hai người bị thương, phần còn lại sẽ trả cho gia đình của những người đã chết.

“Còn thiếu hai mươi hai lượng, ngươi định làm thế nào?”

Trên đường trả bạc, ta hỏi Ninh Vân Chi.

“Trong tiệm còn chút lương thực, ta đã thương lượng với quản sự tửu lâu, giảm giá bán cho họ, khoảng được tám lượng bạc. Ta cũng đã hỏi bên quân đội, triều đình sẽ phát thưởng, cũng có khoảng hai lượng.”

Ninh Vân Chi giọng khàn khàn: 

“Còn thiếu mười hai lượng, ta định theo đội bảo tiêu của Viễn Dương bảo tiêu cầm. Họ có một chuyến bảo tiêu đến Bình Châu, đường không yên ổn, sống trở về được mười lượng, chết thì có mười sáu lượng.”

Ta gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi trả xong bạc, chúng ta đi vào trong ngõ Hoài Thụ, vừa chuẩn bị vào cửa thì hắn gọi ta lại: 

“Chu Chiếu Doanh, nàng có thể, chúc ta bình an không?”

Ta quay lại nhìn hắn, gương mặt thanh niên hiện giờ đã có phần đen sạm, giữa trán hiện ra một vết nhăn, không còn vẻ tự do, kiêu ngạo như lúc đầu.

“Ngươi đương nhiên phải bình an.” – Ta nói.

“Mẫu thân và Đại Lang cần ngươi, số bạc bị Hoa Nga cướp đi mà không đòi lại được, ngươi phải kiếm tiền để chuộc lại hợp đồng tiệm. À, còn cả bạc của ta, cũng phải trả lại. Rốt cuộc, cũng chẳng có tiền nào là rơi từ trên trời xuống cả, phải không?”

Hắn sắc mặt thay đổi một hồi, cuối cùng nói với ta: “Cảm ơn.”

Ngày hôm sau, Ninh Vân Chi đã theo đoàn bảo tiêu Viễn Dương rời đi, ta không giấu Ninh dưỡng mẫu.

Bà hơi loạng choạng một chút, lẩm bẩm: 

“Ai, tất cả đều là số phận…”

Từ hôm ấy, Ninh dưỡng mẫu bắt đầu ăn chay, cầu nguyện Đại Lang mau tỉnh lại, Ninh Vân Chi bình an trở về, ảnh hưởng đến cả ta và Tiểu Mãn, cả hai đều biết niệm mấy câu Phật hiệu.

Có lẽ là vì lòng thành của người và Tiểu Mãn, ba ngày sau khi Ninh Vân Chi rời đi, Đại Lang đã tỉnh lại.

Ta ra ngoài mời đại phu, khi đi qua trạm thư lại bị gọi lại.

Là người đã giúp ta viết thư năm ấy, trên mặt hắn mang nụ cười, vẫy vẫy tay với ta, cầm một phong thư: 

“Chu Chiếu Doanh, sao lâu rồi không đến? Tam Lang nhà ngươi lại gửi thư cho ngươi rồi!”

16

Ta gần như không thể chờ đợi được, mở thư ngay tại trạm thư.

Thư không dài, có thể thấy người viết rất vội vã.

【Chiếu Doanh, thấy thư như gặp mặt.】

【Chắc hẳn nàng đã gặp qua Ninh Vân Chi rồi.】

【Ta luôn muốn tự tay giải thích và xin lỗi với nangd, không ngờ khi về đến thành mới biết Ninh Vân Chi vì bị thương đã trở về Ung Châu trước. Ta xin nàng tha lỗi vì tấm lòng hẹp hòi, dù hắn đã đồng ý hủy hôn với nàng, nhưng Chiếu Doanh, vẻ đẹp thuần khiết của nàng khiến ta không thể yên lòng, vì vậy ta quyết định viết lá thư này để giải thích cho nàng.】

【Ta tên là Ninh Vân Chí, quê ở Ung Châu, nhà ở phía bắc thành phố, khu ngõ Tịch Thủy, là con thứ ba trong nhà, người ta thường gọi ta là “Ninh Tam Lang”. Có lẽ vì lý do này, ta tình cờ nhận được thư nhà của nàng.】

【Ban đầu ta không nghĩ nhiều, cứ tưởng gia đình thực sự đã định hôn sự cho ta, cho đến khi nàng nhắc đến Tiểu Mãn trong thư, ta mới nhận ra có gì đó không đúng.】

【Sau khi nhận được thư của nàng, ta đã gửi thư về nhà, sau đó mới biết gia đình không hề định hôn sự cho ta. Ta nhờ huynh trưởng hỏi thăm, tìm đến ngõ Hoài Thụ, mới hiểu rõ sự tình.】

【Trong lòng ta đầy mâu thuẫn, cướp vợ người khác không phải là hành vi của quân tử, nhưng Chiếu Doanh, dù sao ta cũng không thể từ bỏ tình cảm với nàng. Ta giả vờ không biết, vẫn tiếp tục viết thư cho nàng, nhưng trong suốt thời gian này, tình cảm ngày càng sâu đậm.】

【Cho đến hôm ấy, ta cùng hôn phu của nàng là Ninh Vân Chi, trong đội tuần tra gặp phải giặc đột kích vào ban đêm, trong khoảnh khắc nguy hiểm, ta đã cứu hắn khỏi lưỡi dao của một tên giặc. Ninh Vân Chi cảm kích vô cùng, sau đó một ý nghĩ thấp hèn xuất hiện trong lòng ta.】

【Ta đã cứu hắn hai lần, dùng ân tình để yêu cầu hắn hủy bỏ hôn ước với nàng. Mặc dù Vân Chi có chút ngạc nhiên, nhưng hắn hứa sau khi về quê sẽ hủy hôn với nàng.】

【Thời gian gấp gáp, ta phải theo quân vào kinh nhận thưởng, không thể kịp trở về Ung Châu, đành phải viết thư giải thích.】

【Chiếu Doanh, mặc dù ta thấp hèn, nhưng đối với nàng đều là thật lòng thật dạ, mong nàng cho ta một cơ hội để ta có thể giải thích, xin lỗi và… xin tha thứ.】

【Nguyện như gió có thư, mãi mãi trung thành với ngày tháng.】

【Ninh Vân Chí】

“Chu Chiếu Doanh”

Người đưa thư cẩn thận quan sát sắc mặt ta.

“Có chuyện gì không hay sao?”

Ta ngẩng mặt lên, cảm thấy mặt mình nóng bừng, mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.

Nửa tháng qua, ta đã đi hỏi thăm tung tích Ninh Vân Chí khắp thành, lại bận lo cho Ninh dưỡng mẫu và Đại Lang, không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi khi đêm khuya khó ngủ, mỗi khi giấc mơ quay về, trong lòng ta không thể nghĩ đến ai khác ngoài người ấy?

Ta sợ hắn phụ lòng, sợ hắn không có tin tức, càng sợ hắn sống không tốt.

Hai trang giấy mỏng manh, mấy câu chữ. Nhưng kỳ lạ thay, nó đã xoa dịu tất cả những lo lắng và bất an trong lòng ta.

Ta dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười với người đưa thư.

“Rất tốt, Lưu đại ca, Tam Lang sẽ về quê, đến lúc đó, ta sẽ nhờ hắn mời ngươi uống rượu.”

17

Lá thư này như một tia sáng trong màn đêm.

Đại phu xem xong, nói rằng Đại Lang không còn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là sẽ hồi phục.

Ninh dưỡng mẫu và Tiểu Mãn vui mừng ôm lấy Đại Lang khóc một hồi lâu, Đại Lang vỗ về người và Tiểu Mãn, rồi đưa tay về phía ta, đặt tay ta lên vai Ninh dưỡng mẫu qua lớp áo.

“Muội muội, đa tạ muội.”

Ta lắc đầu, chưa kịp nói gì, Ninh dưỡng mẫu đã quay người ôm ta vào lòng, khóc nức nở nói với Đại Lang: 

“Đại Lang, từ nay Chiếu Doanh chính là muội muội ruột của con và Ngọc Nương, nếu các con đối xử với con bé nửa điểm thiếu sót, mẹ dù có nhắm mắt cũng không yên ổn!”

Đại Lang vội nói: 

“Mẹ, người yên tâm, đừng nói là người, nếu con đối xử không tốt với Chiếu Doanh, con sợ ông trời sẽ giáng sét xuống đánh con mất!”

Câu nói này, ta lại nghe từ miệng Ngọc Nương lần nữa.

“Chiếu Doanh, muội là ân nhân của cả nhà chúng ta, ta cảm kích muội bao nhiêu cũng không đủ. Người một nhà rõ ràng về bạc tiền, số bạc muội cho mượn, chúng ta nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời. Nhưng từ nay, ta và Đại Lang chính là nhà mẹ đẻ của muội. Nếu muội muốn xuất giá, chúng ta sẽ đưa muội xuất giá thật rạng rỡ; nếu muội không muốn, cứ ở lại nhà, ta nuôi muội!”

Tin vui nối tiếp tin vui, hôm sau khi Ngọc Nương về, người của huyện nha tới báo rằng đã bắt được Hoa Nga.

Ta không đi gặp nàng, nhưng Ngọc Nương khí thế hùng hổ đi, lúc trở về lại mang theo vẻ mặt đầy cảm xúc.

Thì ra từ đầu đến cuối, Hoa Nga chưa từng chạy thoát khỏi Ung Châu. Nàng cầm bạc trốn chạy trong đêm, nhưng lại không biết rằng Ung Châu không như Bắc Địa, đêm có lệnh giới nghiêm, cấm dân thường ra đường.

Nói cách khác, có nhà ai đàng hoàng mà sau giờ giới nghiêm còn lang thang ngoài đường?

Hoa Nga chạy được một con phố, liền gặp phải lính tuần tra. Trong cơn hoảng loạn, nàng chui vào một sân nhà đang mở cửa dở…

“Nhà đó, cả ba cha con đều là lũ vô lại. Lão già đánh chết thê tử của mình, tiếng xấu lan xa, hai đứa con trai cũng không nạp nổi một người thê. Đến nửa đêm, trong sân lại xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, trong giày còn giấu hai tờ ngân phiếu…”

Ngọc Nương kể, giọng nói mang theo sự không nỡ: 

“Ta dù có hận nàng ta đến đâu, dù cũng muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng nàng đã phạm sai lầm, thì có chết hay bị trừng phạt cũng nên do quan phủ quyết định. Gặp phải chuyện như thế, ta thật chẳng vui nổi!”

“Chỉ cần nghĩ đến Ung Châu còn loại ác nhân như vậy, ta đã thấy sợ hãi, quan gia nhất định phải trừng trị thật nặng ba kẻ đó!”

Ta gật đầu, lòng cũng trĩu nặng.

Nếu Hoa Nga bị giết bởi cướp đường, ta còn có thể nói một câu “Ác giả ác báo,” coi như nàng ta chuộc tội thay cho việc gián tiếp khiến mấy người giúp việc bỏ mạng. Nhưng gặp phải chuyện này, quả thực khiến nữ tử như ta cảm thấy bất an.

Ta cùng Ngọc Nương lặng lẽ ngồi một lúc, nàng đổi đề tài.

“May mắn là số bạc vẫn chưa bị bọn súc sinh đó tiêu hết, còn lại một trăm bảy mươi lượng đã được thu hồi. Ta có hỏi tiệm cầm đồ, khi đó hai tờ khế ước bị cầm lấy một trăm chín mươi tám lượng, muốn chuộc lại cần hai trăm lẻ sáu lượng.”

Nàng lấy ra từ trong người hai tờ ngân phiếu, đặt lên bàn: 

“Ta và Đại Lang đã bàn bạc, một trăm bảy mươi lượng này, mười hai lượng trả cho các khổ chủ, hai mươi lượng trả cho muội, còn năm lượng coi như lãi cho muội. Số lãi này tạm để muội đợi thêm ít ngày, chờ chúng ta khấm khá hơn sẽ trả đủ.”

“Ngọc Nương, muội không vội dùng bạc.” 

Ta định trả lại ngân phiếu, Ngọc Nương lại lắc đầu, dứt khoát nhét ngân phiếu vào tay ta.

“Ta nói rồi, người một nhà nhưng bạc tiền phải rõ ràng. Ta cũng không phải trông chờ trời giúp. Bên tiệm cầm đồ, nếu trả trước một trăm lượng, có thể sửa lại khế ước, dời hạn chuộc lại thêm hai năm. Giờ chiến tranh đã kết thúc, ngày tháng sẽ ngày một tốt hơn, ta và Đại Lang cố gắng, cũng không phải không thể chuộc lại cả hai tiệm.”