10
Cuộc tranh cãi này cuối cùng cũng kết thúc khi dưỡng mẫu ta đến.
Ta đã sớm đoán được Tiểu Mãn sẽ đi tìm người giúp, nếu không thì ta đã không dám động tay với Tam Lang và Hoa Nga, vì một mình đối phó hai người, kẻ chịu thiệt chắc chắn là ta.
Dưỡng mẫu đôi mắt rưng rưng, nắm lấy tay ta:
“Chiếu Doanh, nhất định phải đi sao?”
Ta cười dịu dàng:
“Mẫu thân, không, dưỡng mẫu à, giờ người cũng đã thấy rồi đấy, nếu ta ở lại, chỉ khiến trong nhà thêm rối ren. Ta biết người lo lắng cho ta, nhưng cha mẹ ta cũng để lại cho ta chút tiền tiết kiệm, ra ngoài cũng không lo đói rét. Ta chỉ định thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ Hoài Thụ, người thường xuyên dẫn tiểu Mãn đến thăm ta nhé, được không?”
Dưỡng mẫu ta biết ta đã quyết, thở dài không ngừng:
“Là ta có lỗi với mẫu thân con, không chăm sóc con chu đáo.”
“Sao có thể như vậy được?”
Ta dựa vào vai dưỡng mẫu:
“Mẹ ta mất sớm, từ nhỏ ta đã chẳng biết thế nào là sự yêu thương của mẹ, nhưng người đối tốt với ta, dạy ta cách chọn y phục, cách trang sức, ta đã sớm coi mẹ như mẹ mình rồi.”
Đại lang nghe nói ta chuẩn bị rời đi, cũng đến khuyên can.
Ta nêu vài lý do thuyết phục dưỡng mẫu để ngừng ý định giữ ta lại, rồi nhờ hắn chú ý xem có nhà nào cho thuê gần đây không.
Đại lang hứa sẽ để ý, nhưng chưa đầy nửa canh giờ, hắn đã quay lại.
“Bằng hữu của ta có một người bạn, nhà nàng ấy có một căn nhà trống ở ngõ Hạnh Hoa, ngay bên cạnh ngõ Hoài Tụ, hàng xóm xung quanh đều là người đàng hoàng, nếu ngươi có ý, ta sẽ bảo Ngọc Nương dẫn ngươi đến xem.”
“Nàng ấy” trong lời nói chính là thê tử của đại lang, nàng vốn không ưa ta lắm, nhưng giờ lại sẵn lòng giúp đỡ ta.
Ta cảm kích nói: “Vậy xin đa tạ Ngọc Nương tẩu tẩu trước..»
Sáng hôm sau, Ngọc Nương dẫn ta đến xem một căn nhà.
Vừa bước vào sân, ngoài cổng là một con suối nhỏ, trong sân có một cây quế vàng to lớn. Giờ đang là mùa hoa nở, từ xa đã ngửi thấy mùi hoa quế thơm ngát.
Ngọc Nương thấy ta thích thú, liền nói:
“Nếu muội muốn thuê thì tiền thuê nhà sẽ trả mỗi tháng một lần, mỗi tháng hai lượng.”
Giá này rõ ràng không hợp lý, mấy ngày nay ta cũng đã xem qua mấy tờ rao cho thuê, chỉ một căn phòng sau hậu viện cũng phải ba lượng, huống chi đây là căn nhà riêng biệt, đi ra ngoài một đoạn đã đến phố chính.
Ngọc Nương vội vàng mở miệng trước ta:
“Không phải là để muội chiếm lợi đâu, chỗ này lại gần tiệm gạo, ta lại có thai, vẫn cần muội làm sổ sách. Trước kia, chúng ta là một nhà, muội ăn ở đều ở trong nhà, không tính tiền công cũng không phải là thiệt thòi cho ngươi. Từ nay, mỗi tháng ta sẽ trả cho muội năm lượng.”
Ta không từ chối nữa:
“Cảm ơn Ngọc Nương tẩu tẩu.”
Chủ nhà cho thuê là bà Lý sống ngay cạnh, tiễn Ngọc Nương xong, ta đi đến nhà bà Lý để ký tá khế. Khi chuẩn bị đóng dấu và thanh toán tiền thuê, bà Lý nói rằng Ngọc Nương đã trả cho ta hai năm tiền thuê rồi.
Bà Lý nói:
“Ngọc Nương bảo rằng, đây đều là tiền chi tiêu trong nhà mấy năm nay, trước kia nghĩ là đều là một nhà, thu tiền chi tiêu hay là tiết kiệm tiền công cũng chẳng cần tính toán, giờ thì món nợ này phải trả lại cô nương.”
Cha mẹ ta dù mất sớm, nhưng cũng để lại cho ta một ít tiền tiết kiệm. Đến nhà Ninh, ta cũng không muốn ăn không ở không, mỗi tháng vẫn trả hai lượng tiền nhà.
Ninh mẫu không nhận, ta liền đưa cho Ngọc Nương.
Nàng nhận tiền, không nói gì thêm, nhưng từ đó về sau, mỗi lần nàng làm áo cho Tiểu Mãn, đều không thiếu một bộ cho ta.
Nghĩ đến đây, lòng ta lại cảm thấy tiếc nuối.
Ninh dưỡng mẫu hiền hậu, Tiểu Mãn ngoan ngoãn, đại lang hòa nhã, Ngọc Nương lạnh lùng mà ấm áp, tiếc rằng ta lại không có duyên được gả vào nhà này.
11
Ta mất vài ngày dọn dẹp lại nhà cửa, rồi lại vội vã đến tiệm gạo để tính sổ.
Mới qua Trung Thu, mấy nhà quán rượu đã đặt thêm gạo. Ta mấy ngày nay tính toán sổ sách xong, để đại lang đi thu tiền, nếu không mấy ngày nữa phải đi về quê thu hoạch ngô rồi.
Nhà Ninh tuy có hai tiệm gạo, nhưng tích lũy không nhiều, trong sổ sách cũng không có bao nhiêu tiền dư. Nhất là những năm gần đây không yên ổn, vùng Bắc luôn có chiến tranh, mặc dù Ung Châu không bị ảnh hưởng, nhưng dân chúng bình thường ai chẳng phải thắt lưng buộc bụng mà sống?
Mấy nhà quán rượu chưa thu được tiền, làm sao có tiền để thu mua lúa ngô tốt?
Ta đang tính toán thì hai người ầm ĩ bước vào tiệm.
“Tam Lang, không phải ta nói chàng, chàng đối với việc nhà thật là không để tâm gì cả. Hai tiệm gạo đều giao cho đại lang, chàng là con trai trong nhà, sao lại cứ để như vậy ma không nói gì?”
“Ngọc Nương, để đại ca quản lý tiệm gạo là theo ý cha mẹ, ta chẳng biết gì về buôn bán, cứ để ta chỉ ngồi chờ nhận tiền là được rồi. Dù sao đại ca cũng sẽ không bạc đãi ta.”
Hoa Nga hét lên:
“Chàng thì hiểu cái gì! Mới bốn phần tiền đã kêu là không bạc đãi chàng rồi? Đây còn là trong sổ sách, ai biết được họ có giấu giếm tiền hay không. Hôm nay ta phải đến xem xem sao——”
Màn cửa bị vén lên, ta còn đang cầm một ngón tay lướt qua hạt tính, thì nhìn thấy Hoa Nga và Ninh Vân Chi đứng đó, ánh mắt giao nhau.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt của hai người này đều không tốt.
Ta cũng không ngạc nhiên—Tiểu Mãn mỗi ngày từ học đường về đều đến chỗ ta chơi một lúc, mấy ngày nay ta cũng nghe được chút chuyện xảy ra trong nhà Ninh.
Đầu tiên là Ngọc Nương biết Hoa Nga đã đẩy Tiểu Mãn, tức giận đến mức đến nhà mắng nàng một trận, nhưng Hoa Nga cũng không phải là người dễ bắt nạt, ngay lập tức cãi lại với Ngọc Nương.
May mà Đại Lang và Ninh Vân Chí có mặt, hai người tách bọn họ ra, rồi mỗi người an ủi một chút.
Ngay sau đó, Hoa Nga bắt đầu ở trước mặt Ninh dưỡng mẫu nói bóng gió rằng bà không công bằng. Cùng là con trai, đại đalng nhận hai tiệm gạo, còn Ninh Vân Chi lại chẳng có gì.
Ninh dưỡng mẫu tức đến mức muốn chết, nhưng vì chưa chính thức để cho Hoa Nga bước vào nhà nên không tiện nói gì, chỉ có thể gọi Ninh Vân Chi đến mắng cho một trận.
“Cha ngươi chết lúc ngươi mới sáu tuổi, ngươi học hành chẳng tốt, bị sư thầy giữ lại, vẫn là nhờ đại ca ngươi đến đón! Trưởng huynh như phụ, giờ ngươi đã có cánh rồi, lại muốn chia nhà với đại ca có phải không?”
Tiểu Mãn bắt chước giọng điệu của nội tổ mẫu mình, học rất giống, khiến ta lúc ấy không biết phải khóc hay cười.
Chưa kịp tận hưởng hồi tưởng ngắn ngủi, thì tiếng của Hoa Nga đã cắt đứt.
“Ngươi làm gì ở đây?!”
Nàng vội vàng giật lấy sổ sách trong tay ta:
“Tiệm gạo của nhà họ Ninh, ngươi là người ngoài thì can thiệp cái gì ở đây?!”
Trong tiệm còn có khách, ta không muốn gây sự, liền lên tiếng giải thích một cách hòa nhã.
“Ngọc Nương tẩu tẩu thân thể yếu ớt, ta giúp nàng tính toán sổ sách, các ngươi cứ coi ta là chưởng quỹ là được.”
“Thứ chưởng quỹ gì chứ? Ta thấy ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định đâu! Ngày đó Tam Lang bảo ngươi đồng ý hủy hôn, ta còn nghĩ ngươi là người quyết đoán, không ngờ lại dùng thủ đoạn giả vờ lui một bước để dụ dỗ thế này!”
Hoa Nga liên tục cười nhạt.
“Bị ta đuổi ra khỏi nhà họ Ninh, ngươi lại đến tiệm gạo ở đây chờ à? Thật là một tâm kế tinh ranh!”
Hoa Nga không quan tâm, mấy người làm trong tiệm đã được gọi tới, kéo màn lên nhìn vào, xa xa còn có mấy khách đang đứng ngoài đường cũng tò mò nhìn vào.
Ninh Vân Chi cũng chú ý tới, nhắc nhở Hoa Nga:
“Hoa Nga, dù sao đây cũng là trong tiệm…”
Hoa Nga nhướng mày, cười lạnh:
“Ninh Tam Lang, chàng đang nói giúp ả ta sao?”
Ninh Vân Chi vội vàng nói:
“Không phải, ta chỉ sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhà thôi.”
Rồi hắn quay lại nhìn ta, vẻ mặt khó giấu sự mệt mỏi:
“Chu tiểu thư, là đại tẩu nhờ ngươi giúp tính toán sổ sách sao? Sau này không cần phiền ngươi nữa, Hoa Nga cũng biết tính toán, còn đại tẩu… ta sẽ nói với tẩu ấy sau.”
Hoa Nga nói cũng không sai, Ninh Vân Chi dù sao cũng là người nhà Ninh, tiệm gạo cũng có phần của hắn. Hắn đã nói như vậy rồi, ta cũng không còn lý do để kiên trì nữa, chỉ dặn dò thêm một câu.
“Ngày mai phải tính toán xong rồi đi thu tiền của vài quán rượu, nếu không sẽ muộn mất, phải đi vùng quê thu hoạch ngô.”
Ninh Vân Chi ngẩn ra một chút, gật đầu với ta: “Đa tạ.”
Ta quay người rời đi, phía sau lại nghe thấy Hoa Nga tức giận chất vấn.
“Chàng đa tạ ả ta làm gì? Ai cho phép chàng nhìn ả ta chứ? Ninh Vân Chi, chàng đừng quên là ai đã chăm sóc chàng khi chàng còn bị thương mà không có gì trong người…”