Tiết Hành Tri nói tiếp:
“Tội danh của Thẩm Thu Thủy đã liên lụy đến Thẩm gia. Tân Đế dù không lấy mạng một trăm tám mươi bảy người Thẩm gia, nhưng đã cách chức toàn bộ, hạ lệnh cấm tộc nhân nhà họ Thẩm tham gia khoa cử trong ba mươi năm, tịch thu gia sản, và đày cả tộc đến Lĩnh Nam. Thẩm đại nhân và phu nhân đã đến Tiết gia cầu xin, mẫu thân bảo ta hỏi ý muội, có muốn giúp họ không.”
Lời của Tiết Hành Tri khiến nụ cười trên mặt ta cứng lại, sững sờ trong chốc lát.
Dư Tố Tố lên tiếng:
“Uyển Lạc, kế hoạch này có thể thành công là nhờ muội. Muội muốn xử trí họ thế nào, chỉ cần mở lời, Tân Đế sẽ nương tay.”
“Không cần.”
Ta lắc đầu, đáp:
“Ta đã gả vào Tiết gia, thì phải nghĩ cho Tiết gia. Hôm nay ta vì Thẩm gia cầu tình, Tân Đế tuy đồng ý, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tiết gia phải trả giá bằng thanh danh của mình.”
Ta nhớ lại lời phụ mẫu từng nói khi khuyên ta gả cho Tiết Hành Tri. Nhẹ giọng nói:
“Tiền đồ của ba trăm năm mươi tám nhân khẩu Tiết gia, ta không thể nói bỏ là bỏ.”
Phụ mẫu đã nuôi dạy ra những đứa con như ta và Thẩm Thu Thủy. Nay nhận kết cục này, cũng là do họ gieo nhân nào gặt quả ấy.
Lĩnh Nam tuy xa, nhưng không phải là nơi không người ở. Người khác sống được, họ cũng sẽ sống được.
16
“Đi Giang Nam đi. Nơi ấy có cầu nhỏ nước chảy, nghe nói rất đẹp.”
“Trong Du ký của Vạn Kỵ có viết: ‘Xuân hạ giao hòa, gạn hai cân đào hoa để nấu rượu, nướng một nhánh trà non thưởng thức, ngồi ở đâu cũng có thể ngâm một nửa quyển từ nhà Tống.’ Ta thấy thật thú vị, muốn đến xem.”
Khi Tân Đế hỏi ta, Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố định liệu thế nào, ta nói với vẻ đầy kỳ vọng.
“Vậy hãy đến Giang Nam. Thân phận và hộ tịch mới, trẫm đã chuẩn bị xong cho các ngươi. Những việc khác cũng đã thu xếp ổn thỏa. Tới đó, sẽ không ai dám làm khó các ngươi.” Tân Đế nói.
Tiết Hành Tri cung kính nhận lấy vài quyển văn thư từ tay Tân Đế rồi lập tức cúi đầu tạ ơn, cáo biệt.
Ta cùng Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố xoay người bước ra ngoài.
“Thẩm Uyển Lạc.” Tân Đế bất chợt gọi tên ta.
Ta quay lại nhìn ngài.
Tân Đế hỏi:
“Ngươi còn điều gì muốn hỏi trẫm không?”
Trong mắt ngài ánh lên chút mong chờ.
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Tân Đế thở dài, nói:
“Tiết Kim Diễn… hắn tài hoa, cũng có thủ đoạn. Trẫm đã bãi miễn chức viện trưởng Hồng Tài Viện của hắn, điều hắn sang Đại Lý Tự.”
Ở độ tuổi của Tiết Kim Diễn, được vào Đại Lý Tự là thích hợp nhất. Làm tốt ở đây, có thể trực tiếp điều đến Hình Bộ. Nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ sớm trở thành quyền thần có ảnh hưởng sâu rộng.
Hắn và Tân Đế dù gì cũng đã cùng nhau lớn lên, xem ra Tân Đế đã tha thứ cho sự thoái lui của hắn trước đây.
“Bệ hạ anh minh.” Ta bình thản đáp.
Giữa ta và Tiết Kim Diễn đã hoàn toàn kết thúc. Hắn sống tốt hay không, từ nay về sau, không còn liên quan gì đến ta nữa.
Tân Đế khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài, nói:
“Ngươi đi đi, hãy sống thật tốt, để tên tiểu tử ấy phải hối hận.”
Thế là ta cùng Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố mua một cỗ xe ngựa, rời khỏi kinh thành.
Trong thân phận mới mà Tân Đế ban cho, Tiết Hành Tri là huynh ruột của ta, còn Dư Tố Tố là tẩu tử.
Ta lại có người thân, nhưng là những người hoàn toàn khác với Thẩm Thu Thủy.
Mọi thứ đều rất tốt. Chúng ta đón xuân hạ giao hòa tại Giang Nam. Thế nhưng, Vạn Kỵ Du Ký đã lừa chúng ta.
Xuân hạ giao hòa tại Giang Nam, đào hoa đã tàn, trà non đã già, và những cơn mưa mai không ngớt khiến chúng ta mắc kẹt trong viện mới mua, cảm giác bản thân như sắp mọc rêu bên góc tường.
Hay là, đi Mạc Bắc thôi?
Đại mạc cô yên, thu nguyệt nơi tái ngoại, chắc chắn sẽ không lừa dối người ta đâu!
17
Ngoại truyện từ góc nhìn của Tân Đế Thịnh Dụ:
Tiết Kim Diễn là huynh đệ của ta, là huynh đệ tốt nhất.
Khi hắn đến cầu xin ta bảo vệ Thẩm Uyển Lạc, ta mới biết hắn đã phải trải qua những gì tàn nhẫn đến vậy.
Hôm lễ tế tại Thái Sơn, hắn đột ngột dừng kế hoạch không phải vì muốn từ bỏ Uyển Lạc, mà vì bảy ngày trước đó, hắn bị Thẩm Thu Thủy lấy danh nghĩa mẫu phi của ta để lừa vào cung.
Nàng ta dùng thân phận Quý phi, ép hắn uống một chén trà.
Hắn tưởng rằng uống xong trà có thể nhanh chóng rời cung, cho dù trúng độc thì y thuật nhà họ Dư cũng có thể giữ lại ba phần sinh cơ.
Nhưng trong trà không phải là kịch độc, mà là loại thuốc mê thường dùng trên chiến trường để làm ngựa mất ý thức.
Thẩm Thu Thủy ác độc đến vậy. Để khiến em gái ruột của mình – Thẩm Uyển Lạc – phải đau khổ, nàng lừa người trong lòng của muội muội mình vào cung, đánh thuốc mê hắn, rồi hủy đi tôn nghiêm của một nam nhân.
Khi Tiết Kim Diễn tỉnh lại, cả thể xác lẫn tâm hồn đều tan nát.
Thẩm Thu Thủy nói với hắn rằng, nếu dám đòi công đạo, nàng ta sẽ để cả thiên hạ biết rằng tam công tử tài hoa xuất chúng của Tiết gia Nhữ Nam đã toan mưu đồ bất chính với Quý phi, và bị thị vệ bảo vệ nàng vô tình chặt đứt căn cơ, từ đó thành hoạn quan.
Công đạo nào còn nữa đây?
Tiết Kim Diễn không còn cách nào khác, chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất, đau đớn đưa ra quyết định: từ bỏ Thẩm Uyển Lạc.
Hắn chỉ nói sự thật với mình ta, và cầu xin ta bảo vệ Uyển Lạc.
“Ngươi sợ nàng chê bai ngươi sao? Nếu nàng dám chê ngươi, nàng không xứng để ngươi chịu nhục nhã vì nàng như vậy.” Ta hỏi.
“Không, ta sợ nàng không chê bai ta.”
Hắn vừa nhẫn nhịn nỗi đau và sự nhục nhã khi bôi thuốc, vừa khẩn thiết nói:
“Điện hạ, ta sợ nàng sẽ chìm vào vũng bùn vì ta, không bao giờ thoát ra được.”
Lòng huynh đệ lớn lên cùng nhau từ thuở bé, ta không thể từ chối.
Tiết Kim Diễn nói, Thẩm Thu Thủy nay được sủng ái tột bậc, mẫu phi ta ở hậu cung sớm muộn sẽ đối đầu với nàng.
Phụ hoàng ngày càng trở nên hoang dâm vô đạo, hắn quyết định tận dụng thân xác tàn phế của mình để sớm có sự chuẩn bị.
Khi ấy, ta không hiểu ý hắn.
Nhưng hai ngày sau, ta đã hiểu.
Hắn cầu kiến phụ hoàng, tự tiến cử mình, xin được đảm nhiệm chức vụ.
Phụ hoàng vốn đã e ngại Tiết gia Nhữ Nam là đại tộc thế gia, dĩ nhiên không muốn trọng dụng hắn. Vậy nên, hắn “tuyên thệ trung thành” bằng cách bộc bạch chuyện bản thân đã bị hủy đi căn cơ nam nhân.
Một công tử của đại tộc vì trung thành mà tự nguyện làm hoạn quan!
Phụ hoàng, kẻ đã bị Ngũ Thạch Tán hủy hoại lý trí, liền tin vào những lời khéo léo và sự biểu thị trung thành của hắn, bất chấp phản đối, phong hắn làm viện trưởng Hồng Tài Viện.
Người tin rằng Tiết Kim Diễn sẽ trung thành, và một ngày nào đó, hắn sẽ dâng cả Tiết gia Nhữ Nam lên làm đá kê chân cho ngai vàng của người.
Tiết Kim Diễn quá táo bạo, nhưng ta không ngăn cản. Ta sợ rằng, nếu làm vậy, hắn sẽ mất đi động lực để sống tiếp.
Thẩm Thu Thủy quả thực là nữ nhân ác độc nhất mà ta từng thấy.
Khi thấy Thẩm Uyển Lạc làm bình thê của Tiết Hành Tri và được Tiết gia đối đãi tốt, nàng lại không thể ngồi yên, đến mức phái người hãm hại Dư Tố Tố.
Cộng thêm cảnh ngộ ngày càng khó khăn của mẫu phi ta trong hậu cung, mỗi lần thê tử của ta vào cung thỉnh an trở về đều khóc không thành tiếng. Các biểu huynh bên ngoại tổ nhà ta liên tiếp bị hãm hại.
Sau khi cứu được Dư Tố Tố, ta cùng Thẩm Uyển Lạc, Tiết Hành Tri và những người khác lên kế hoạch ép phụ hoàng thoái vị, xử trảm yêu phi.
Kế hoạch là do Thẩm Uyển Lạc nghĩ ra, và dưới sự trợ giúp âm thầm của Tiết Kim Diễn, chúng ta đã hoàn thành nó một cách trọn vẹn.
Thẩm Thu Thủy đã chết, phụ hoàng trở thành thái thượng hoàng nơi thâm cung cô quạnh.
“Ngươi muốn nói sự thật cho Thẩm Uyển Lạc biết không?”
Ta hỏi Tiết Kim Diễn.
“Không.”
Hắn lắc đầu.
“Nàng hận ta còn hơn yêu ta, như vậy sẽ tốt hơn.”
Khi Thẩm Uyển Lạc đến từ biệt, Tiết Kim Diễn đứng lặng sau bức bình phong.
Ta nhìn thấy trong mắt hắn sự không nỡ.
Vậy nên, khi Thẩm Uyển Lạc xoay người rời đi, ta gọi nàng lại. Ta đã có ý định nói cho nàng biết toàn bộ sự thật.
Nhưng ngay lúc ấy, từ sau bức bình phong, Tiết Kim Diễn giơ ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
Thuở nhỏ, khi chơi trò đánh trận, mỗi lần ta bị hắn vây bắt, ta đều làm động tác này, để hắn giả vờ như không thấy. Hắn luôn nở một nụ cười, tha cho ta, rồi quay đi hướng khác.
Ta cuối cùng vẫn không nói cho Thẩm Uyển Lạc biết sự thật.
Có lẽ vì tình huynh đệ.
Hoặc cũng có lẽ, là vì sợ. Sợ mất đi một người huynh đệ đã từng vì ta mà sống chết. Cũng sợ mất đi một bậc trung thần tài trí và mưu lược.
18
Ngoại truyện từ góc nhìn của Tiết Kim Diễn:
Quân vương hiện tại là một bậc minh quân.
Văn võ bá quan, bách tính thiên hạ, không ai không ngợi ca ngài.
Nhưng khi ngài lên ngôi, chung quy vẫn là bằng thủ đoạn không trong sạch.
Nếu muốn lưu danh tiếng thơm trong sử sách, chân tướng của việc ép vua thoái vị và xử trảm yêu phi mãi mãi không thể lộ ra.
Cách tốt nhất để chôn vùi sự thật ấy là khiến những người tham gia vào kế hoạch năm đó vĩnh viễn giữ im lặng.
Ngài vừa đăng cơ đã cho phép Uyển Lạc, nhị ca và nhị tẩu rời khỏi kinh thành. Nhưng hộ tịch và lộ dẫn của họ đều do ngài ban cho.
Tâm ý của đế vương khó dò, không ai biết liệu ngài sẽ thay đổi chủ ý khi nào. Vậy nên, ta phải ở lại.
Làm một thanh đao trong tay ngài, trừ khử hết thảy các mối nguy từ trong ra ngoài triều đình.
Ta làm một thanh đao sắc thì Uyển Lạc và những người còn lại mới có thể an ổn sống hết quãng đời còn lại.
Như vậy, với ta, cũng là đủ rồi.
End