“Vân Nương! Tại sao nàng không nhận ta? Có phải nàng vẫn trách ta? Năm đó, ta chinh chiến nơi xa, không thể trở về kịp lúc nàng lâm bồn, khiến nàng khó sinh mà mất mạng, cả mẹ lẫn con đều không còn. Bao năm qua, ta vẫn chờ nàng và con đến đưa ta đi.”
Nói xong, ông ta quay sang kéo ta: “Đây là con gái chúng ta sao? Trông giống nàng quá!”
Ta nghĩ thầm, thật hay ho! Trước có một kẻ ngốc, nay lại thêm một kẻ điên. Đúng là nam nhân bên ngoài không thể nhặt bừa!
Mẫu thân ta là quả phụ, thủ tiết suốt mười năm, rất chú trọng danh tiết.
Ta vội kéo lão bá ra: “Lão bá, ngài thật sự nhận nhầm người rồi. Cha ta đã mất mười năm nay, đừng tùy tiện nhận thân thích. Mấy ngày trước, ngài vì cứu mẫu thân ta mà bị lợn rừng húc, ngài quên rồi sao?”
Lão bá nghe ta nói, ngây người hồi lâu, sau đó buông tay, gật đầu với ta.
“Đa tạ cô nương, là lão phu thất lễ. Ta cứ nghĩ, là Vân Nương và con đến đón ta…”
Nghe lời ông ta, xem ra từng là tướng sĩ ra trận. Giờ tuổi tác đã cao, không thê tử không thân thích, thật đáng thương.
Ta liền nói: “Không sao, ngài bị thương vì cứu mẫu thân ta, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc ngài đến cùng. Chỉ là trong nhà chật chội, ngài phải chịu thiệt ngủ tạm ở nhà kho một thời gian.”
Lão bá xua tay: “Không sao, lão đây đã từng ngủ trong đống xác chết, ngủ nhà kho thì có gì đáng nói?”
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn chăm chăm nhìn mẫu thân ta: “Trên đời sao lại có người giống đến thế…”
Khiến mẫu thân ta hoảng hốt, trốn sau lưng ta: “Ôi, người này cứ nhìn chằm chằm vào ta, thật ngại quá!”
16
Trong nhà có thêm một lão bá cứ chăm chăm nhìn mẫu thân ta, đến ta giết lợn cũng không yên lòng.
Liền dặn Đại Sơn trông chừng: “Đại Sơn, sau này những việc đưa cơm, thay quần áo, đi vệ sinh của lão bá giao cho ngươi. Không được để ông ta nhìn chằm chằm mẫu thân, ta không muốn có thêm kế phụ, cũng không muốn ngươi có thêm ngoại kế. Làm tốt, muốn ăn gì ta cũng mua!”
Đại Sơn vốn là kẻ mê ăn uống, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn. Nghe lời ta, hắn liền đầy khí thế siết chặt nắm tay: “Nương tử yên tâm, không để họ gặp nhau!”
Ta xoa đầu hắn: “Đại Sơn ngoan quá!”
Hắn lập tức lao vào lòng ta, dụi dụi mãi. “Nương tử, ta muốn…”
Khiến mặt ta đỏ bừng, vội đập nhẹ sau đầu hắn: “Không được nghĩ bậy!”
Ta vốn không cố ý vỗ mạnh, nhưng xem ra chỗ tụ máu trong đầu Đại Sơn, sau nhiều lần châm cứu, đã tiêu tan.
Không ngờ bị ta vỗ một cái, hắn lập tức ngã lăn ra đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta sợ đến mức vội vàng đi gọi đại phu. “Đại phu, phu quân ta có phải bị ta làm tổn thương đầu không? Ngài mau xem giúp.”
Vương đại phu bắt mạch, kiểm tra đầu hắn, rồi cười bảo: “Ngụy nương tử, phu quân ngươi không sao, tụ máu trong đầu đã tiêu tan. Ta châm thêm vài mũi, hắn sẽ tỉnh lại ngay.”
Nghe vậy, không hiểu sao ta lại cảm thấy lo lắng. “Thế… liệu hắn có khôi phục trí nhớ không?”
Trải qua thời gian ở bên nhau, ta đã nảy sinh tình cảm với Đại Sơn. Nếu hắn nhớ lại mọi chuyện, rồi rời xa ta, ta phải làm sao đây?
Vương đại phu đáp: “Chuyện này phải chờ xem sau khi hắn tỉnh lại.”
Không hổ là hậu duệ ngự y, Vương đại phu quả thật tài giỏi. Châm xong, Đại Sơn dần tỉnh lại, mở mắt ra.
Nước mắt ta rơi như mưa, lao đến nắm lấy tay hắn: “Đại Sơn, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi! Tất cả là lỗi của ta, không nên đánh vào đầu ngươi.”
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta thấy trong mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên, lạnh lùng, thậm chí có chút sát khí. Ta sợ đến mức đứng sững tại chỗ, không dám nói thêm.
Ánh mắt ấy, không giống của Đại Sơn.
Đại Sơn khi nhìn người, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời, ánh lên sự ấm áp. Nhưng người trước mặt, ánh mắt đầy uy nghiêm và lạnh lẽo, như biến thành một người khác.
Hắn… đã khôi phục trí nhớ?
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lại trở về vẻ ngây ngô như cũ.
Hắn lao vào lòng ta, dụi dụi: “Nương tử đừng khóc, ta không sao, không đau chút nào!”
Vương đại phu cười nói: “Tỉnh là tốt. Ngươi có thấy chỗ nào không thoải mái, hoặc nhớ lại điều gì không?”
Đại Sơn lắc đầu mạnh: “Không nhớ, ta chỉ nhớ nương tử! Nghĩ nữa là đau đầu!”
Vương đại phu thở dài: “Không nhớ được thì thôi, người không sao là tốt, nhưng thuốc vẫn phải uống đều.”
Ta đầy lòng cảm kích tiễn Vương đại phu.
Quay lại thì thấy Đại Sơn đứng sau lưng.
Vội kéo hắn: “Vừa tỉnh dậy, ra đây làm gì? Mau vào nghỉ ngơi! May mà ngươi không sao, nếu có chuyện gì, ta…”
Chưa nói hết, Đại Sơn đã cúi đầu, hôn lên môi ta, nuốt trọn những lời còn lại
Ta: “Miệng ngươi sao mà ngọt thế này…”
17
Từ hôm đó, Đại Sơn vẫn giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn không thấy gì khác biệt.
Nhưng ta cứ cảm thấy hắn không còn như trước.
Điểm khác biệt rõ ràng nhất là… trên giường. Hắn hoàn toàn trở nên tham lam vô độ. Không chỉ tham lam, mà cách thức cũng phong phú hơn trước.
“Ngươi… ngươi… cái này ngươi học từ đâu vậy? Đừng! Mẫu thân và lão bá sẽ nghe thấy mất! Không được… không được nữa…”
Ban ngày ta phải giết lợn bán thịt, ban đêm lại phải ứng phó với Đại Sơn, cảm giác như cả làng cũng không dùng bò làm việc nhiều thế này.
Đại Sơn quấn lấy ta không buông: “Nương tử, nàng dẫn ta đi đi, ta giết lợn cho!”
Ta lườm hắn: “Ngươi giết lợn, ta làm gì? Hơn nữa, giết lợn là một nghề kỹ thuật, ngươi biết làm không?”
Hắn cười ngây ngô, để lộ tám cái răng: “Nàng dạy ta, ta sẽ biết. Ta giết lợn, nàng bán thịt thu tiền!”
Ta coi như nghe chuyện hài, làm gì có chuyện tốt thế.
“Ngươi theo ta giết lợn, ai trông chừng lão bá và mẫu thân ta? Ngủ đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm!”
Nói xong, ta cuốn chăn ngủ.
Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không. Ta nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Khoác áo, bước ra ngoài, ta thấy đèn dầu trong nhà kho vẫn sáng. Loáng thoáng nghe thấy lão bá và Đại Sơn đang nói chuyện.
Ta không dám đến gần, sợ bị phát hiện đang nghe trộm.
Chỉ mơ hồ nghe được vài câu như: “Quốc không thể một ngày không vua”, “Ngươi định khi nào nói với nàng?”, “Bệ hạ bệnh nặng”…
Cái gì thế này? Ta nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Hai người này đang diễn thoại kịch sao?
Nhưng ta không ngốc, dù nghe không rõ nội dung, cũng nhận ra Đại Sơn không còn ngốc nữa.
Nhìn thế này, không chỉ hết ngốc, mà trí nhớ cũng đã hồi phục.
Nếu không, hắn đâu có nửa đêm lén lút ra đây nói chuyện với lão bá.
Chỉ là, hắn đã nhớ lại, tại sao không nói cho ta biết? Suy đi nghĩ lại, ta chỉ nghĩ đến một khả năng.
Hắn muốn rời xa ta, lặng lẽ bỏ đi, sợ ta biết thân phận, lai lịch của hắn mà quấn lấy hắn.
Càng nghĩ, ta càng tức.
Ta, Ngụy Tinh Tinh, mười ba tuổi đã giết lợn nuôi gia đình, chưa từng dựa dẫm vào nam nhân.
Không có hắn, chẳng lẽ ta không sống được? Muốn đi thì đi, làm bộ làm tịch để làm gì?
Nhưng dù sao, đã làm phu thê một thời gian, trong lòng không giận là không thể. Ta lập tức rút dao giết lợn bằng huyền thiết của cha, ra sân ngồi mài.
Đại Sơn và lão bá ban đầu còn nói chuyện rì rầm, nghe thấy tiếng mài dao trong sân, liền lập tức im như thóc.
Một lúc lâu sau, ta thấy Đại Sơn bước ra từ nhà kho, đi tới bên cạnh ta. “Nương tử, nửa đêm nửa hôm, nàng mài dao làm gì?”
Ta không đáp, giả vờ như đang mộng du.
Vừa mài dao, vừa lẩm bẩm: “Đồ phụ bạc… giết ngươi…”
Giọng Đại Sơn trầm xuống: “Trong lòng nàng… vẫn còn nhớ đến tên Lý Tú Tài đó sao?”
Ta: “…”
18
Người ta nói, không được đánh thức người mộng du, nếu không họ sẽ mất hồn. Đại Sơn không dám làm phiền, ta chỉ đành giả vờ tiếp tục mài dao.
Mài mãi không nổi nữa, ta đứng dậy quay vào trong ngủ tiếp.
Mơ mơ màng màng, ta cảm thấy Đại Sơn vuốt lại tóc mai của ta, khẽ đặt một nụ hôn lên trán.
Ta thực sự quá mệt, nghĩ rằng đợi trời sáng sẽ hỏi rõ hắn, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, dậy không thấy Đại Sơn đâu, mẫu thân nói có lẽ hắn ra ngoài chặt củi.
Khi ta tới trấn mở tiệm, nghe tin hoàng đế băng hà, triều đình triệu thái tử gấp về kinh kế vị. Chuyện của hoàng gia, với dân thường như chúng ta chẳng liên quan gì.
Nhưng dù sao cũng có kiêng kị, ta bán xong thịt từ sớm, rồi đóng cửa tiệm về nhà.
Về tới nhà mới phát hiện, Đại Sơn vẫn chưa trở lại.
Mẫu thân ta sốt ruột đi vòng quanh: “Tiểu ngốc đó cả ngày không thấy bóng dáng, liệu có phải gặp chuyện gì trên núi không?”
Lão bá họ Phí đã có thể đi lại, liền an ủi bà: “Bà đừng lo, Đại Sơn chắc chắn không sao đâu.” Nói rồi, lén lút liếc nhìn ta.
Đến đây thì ta còn không hiểu sao? Người đâu phải gặp chuyện, rõ ràng là bỏ đi. Hơn nữa, là không từ mà biệt!
Ta lập tức bước tới, túm lấy cổ áo lão bá, lớn tiếng hỏi: “Đại Sơn đi đâu rồi? Đừng chối, ông nhất định biết! Tối qua ta nghe thấy hai người nói chuyện! Hắn rốt cuộc là ai? Ký ức của hắn có phải đã sớm hồi phục, nhưng vẫn giả ngây giả ngốc trước mặt chúng ta?”
Lão bá vẻ mặt khổ sở đáp: “Tieeur cô nương, chuyện này hệ trọng, không phải ta cố ý giấu, mà thật sự không thể nói được! Lão phu chỉ có thể bảo đảm với ngươi, hắn tuyệt đối không sao, đợi xong việc, hắn sẽ quay lại đón ngươi!”
Ta cười nhạt: “Người đi rồi, còn quay lại sao? Chuyện Tạ Bình Quý và Vương Bảo Xuyến, ta nghe từ nhỏ rồi! Chẳng lẽ, ta phải chờ mười tám năm, ăn rau dại qua ngày để đợi hắn? Ông không nói cũng được, nhắn lại với hắn, không quay về thì đừng bao giờ về nữa! Còn ông, chữa lành rồi thì mau rời đi! Đừng tưởng có thể ở lì trong nhà ta, để mẫu thân ta hầu hạ ông!”
Nghe vậy, lão bá mặt mày méo xệch, tội nghiệp nhìn mẫu thân ta: “Tiểu cô nương, thương thế của ta còn chưa lành hẳn mà!”
Mẫu thân ta cũng vội lên tiếng cầu xin: “Đúng đó, Tinh Tinh, đại phu nói thương thế này ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm.”
Ta nhìn mẫu thân, rồi nhìn lão bá, tức đến bật cười.
19
“Được được, các người cứ giấu ta. Coi ta là kẻ ngốc sao? Vậy ngôi nhà này để các người ở, ta đi!”
Ngày đó, ta rời nhà, tìm khắp trấn cũng không thấy bóng dáng Đại Sơn.
Chạy tới nha môn ở huyện, nhìn bảng thông báo, phát hiện tờ tìm người mà ta viết cho Đại Sơn đã bị gỡ mất.
Hỏi quan sai thì họ nói chuyện này xảy ra hai ngày trước. Người gỡ không giống người vùng này, nghe giọng thì như người kinh thành, còn hỏi thăm hắn nữa.
Kết hợp với những biểu hiện kỳ lạ trước đây của hắn, trái tim ta cuối cùng cũng nguội lạnh.
Đi thì đi đi.
Ta sớm biết sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, chúng ta mới thành thân được hai tháng.