Vừa định đáp lời, đã thấy Đại Sơn mặc bộ áo màu xanh mới làm, tóc buộc chỉnh tề, tay cầm một bình trà lớn bước tới.
“Mẫu thân uống trà! Thím uống trà! Nương tử uống trà!”
Mẫu thân ta và thím Trương cười đến híp cả mắt.
“Ôi chao! Đại thẩm thật có phúc, tìm được hiền tế hiểu chuyện như vậy! Đại Sơn ngoan quá, chẻ củi xong thì nghỉ đi, đun nước làm gì!”
Thím Trương kéo Đại Sơn ngồi xuống cạnh mình, nói: “Đại Sơn, mấy ngày nữa là ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn sự cho ngươi và Tinh Tinh, được không? Tổ chức xong, Tinh Tinh sẽ là nương tử của ngươi, từ nay nhà họ Ngụy sẽ là nhà của ngươi, ngươi muốn ăn bao nhiêu thịt lợn cũng được!”
Đại Sơn thèm đến chảy nước miếng, gật đầu liên tục. “Thành thân! Muốn ăn thịt! Còn muốn kẹo hồ lô ngọt ngọt nữa!”
Nghe hắn nói vậy, thím Trương và mẫu thân ta nhìn nhau một cái.
“Ngươi đồng ý làm rể nhà họ Ngụy rồi? Vậy từ nay, ăn của nhà họ Ngụy, ở nhà họ Ngụy, phải nghe lời Tinh Tinh. Sinh con cũng phải mang họ Ngụy. Nếu sau này không chung thủy với Tinh Tinh, thì phải ra đi tay trắng! Con cái, bạc, không được mang theo bất cứ thứ gì!”
Không biết hắn có hiểu hay không, nhưng lập tức gật đầu đồng ý.
Biết hắn biết chữ, mẫu thân và thím Trương còn bắt hắn tự tay viết giấy cam kết, ký tên và đóng dấu tay.
“Tinh Tinh, con đừng sợ, cho dù sau này hắn không ngốc nữa, có giấy tay này rồi, hắn dám không thừa nhận sao?”
Ta có chút do dự: “Làm thế này, không tốt lắm đâu?”
Đại Sơn: “Thành thân! Muốn cùng nương tử thành thân!”
Thôi được… Ta không muốn ép người khác cưới ta, nhưng cũng chẳng thể cản người ta nhất quyết muốn cưới ta!
Nhà ta cô nhi quả mẫu, cửa nhỏ nhà nghèo, chẳng có họ hàng thân thích gì.
Hôn sự chỉ đơn giản giết một con lợn, làm hai bàn tiệc nhỏ trong sân nhà. Khách mời toàn là láng giềng và khách quen mua thịt.
Trưởng thôn và con trai ông ta cũng tới dự tiệc, cả hai ngồi trong góc.
Con trai ông ta nhìn Đại Sơn trong bộ hỷ phục đỏ rực, cài hoa lụa đỏ, khóc như mưa.
“Lang quân, ngươi nhìn trúng cái gì ở nữ đồ tể đó? Cả người đầy mùi phân lợn, làm sao so được với ta…”
Ta lập tức tức điên, chỉ muốn cầm dao giết lợn bổ hắn một nhát. Đại Sơn làm như không nghe thấy, chạy tới hôn ta một cái, rồi bế ta lên xoay người đi vào.
“Nương tử! Vào động phòng! Vào động phòng!”
Ta xấu hổ đỏ bừng mặt: “Ngươi…”
Chỉ nghe hắn nói: “Vào động phòng có bánh trôi để ăn.”
Ta: “…”
13
Dẫu hôn lễ không lớn, nhưng trình tự không thiếu phần nào. Cuối cùng tiễn hết khách đi, hai ta mới được nghỉ ngơi.
Nằm ngửa trên giường, ta quay đầu nhìn Đại Sơn bên cạnh, thấy mắt hắn sáng rực, cũng đang nhìn ta.
Ta: “Nhìn gì mà nhìn, ngươi có biết không?”
Đại Sơn: “Không biết.”
Ta: “Ta cũng không biết.” Thôi thì rửa mặt rồi ngủ!
Thực ra, ta cũng không phải hoàn toàn không biết, dù gì cũng từng học vài năm nữ học, xuân đồ gì đó cũng từng thấy qua vài bức.
Nhưng đó chẳng qua là lý thuyết suông, kinh nghiệm thực chiến chẳng có bao nhiêu. Hơn nữa, ta cũng không muốn lợi dụng kẻ ngốc.
Không ngờ, kẻ ngốc lại lợi dụng ta.
Ban đầu, hai ta mỗi người một chỗ ngủ. Sau không biết thế nào, hắn ôm lấy ta, càng ngủ càng nóng.
“Nương tử, khó chịu…
“Nương tử, bóp bóp giùm ta.”
[@¥! @# \ @# ¥ %……]
Đêm ấy, ta mỏi nhừ cả người, tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Ta mệt đến chân run, còn Đại Sơn thì tinh thần phấn chấn, dậy sớm quét sân, chẻ củi, gánh nước, còn cho gà ăn.
Mẫu thân thấy ta, cười nói: “Tinh Tinh dậy rồi? Mau tới ăn cơm! Cháo Đại Sơn đã hâm nóng ba lần cho con đấy. Mấy ngày này đừng mở tiệm nữa, các con mới thành thân, đi chơi đây đó đi, trong nhà đã có mẫu thân lo.”
Ta ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình đã thành thân.
Từ năm mười ba tuổi cầm lấy dao giết lợn của cha, năm nào ta cũng giết lợn bán thịt, đã nhiều năm chưa từng nghỉ ngơi. Giờ đã thành thân, làm nương tử của người ta, cũng nên đưa phu quân mới cưới đi viếng mộ cha, để người an lòng.
Sau bữa sáng, ta mua ít hương nến, tiền giấy, mang theo chút hoa quả làm lễ, dẫn Đại Sơn đi thăm mộ cha.
Đến nghĩa địa, phát hiện trên mộ cha ta bốc khói xanh. Không chỉ mộ cha ta, mà cả mộ ông nội, cụ nội cũng bốc khói xanh.
Ta tưởng bị cháy, hoảng hốt chạy tới, nhưng không có lửa.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?”
Một cụ già đi ngang qua hô lớn: “Ôi chao! Đây là mộ tổ bốc khói xanh! Tinh Tinh, ngươi sẽ có đại vận rồi!”
Ta sững sờ: “Hả?” Ta chỉ là một nữ đồ tể, có thể có vận gì lớn chứ?
Nhìn sang Đại Sơn đứng cạnh, cụ già lại nói: “Đây là tân lang mới cưới của ngươi đúng không? Quả là khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm! Tướng mạo này, tương lai chỉ e vương hầu tướng quân chẳng phải chuyện khó!”
Cụ ơi, hắn là một kẻ ngốc đấy! Nhưng người ta đã nói toàn lời tốt lành, ta cũng không tiện phản bác. Liền vội kéo Đại Sơn cúi đầu cảm tạ, còn tặng người ta ít kẹo mừng.
“Chúc ngài nhận thêm chút hỷ khí!”
Cũng từ đây, ta đặt cho Đại Sơn một biệt danh.
“Đi nào, vương hầu tướng quân!”
“Vương hầu tướng quân, ngươi ăn hết lễ vật rồi, bớt ăn một chút đi.”
“Vương hầu tướng quân, hái ít rau dại kia, tối về làm bánh bao ăn.”
Đại Sơn: “Nương tử, ta đổi tên rồi sao? Sau này gọi là vương hầu tướng quân à?”
Ta: “Hái rau dại đi, còn muốn ăn bánh bao không?”
Đại Sơn: “Ăn!”
14
Hai ta hái được rất nhiều rau dại, gần trưa mới về tới nhà.
Tưởng rằng mẫu thân đã nấu sẵn cơm, ai ngờ bếp lạnh tanh.
Ta vừa nhóm lửa nấu cơm, vừa thắc mắc: “Mẫu thân đi đâu rồi? Sao đi cũng không nói tiếng nào.”
Chợt nghe mẫu thân gọi từ cửa: “Đại Sơn! Tinh Tinh! Mau ra giúp một tay!”
Ta vội chạy ra, thấy mẫu thân cõng một lão bá trên lưng, đang bước đi rất khó khăn.
Ta nhanh chóng bảo Đại Sơn lên giúp: “Mau! Mau đỡ giúp một tay! Mẫu thân, đây là ai? Ở đâu ra vậy?”
Mẫu thân giao người cho Đại Sơn, ngồi xuống sân uống ngụm nước, rồi nói: “Ta lên núi hái rau dại, bất ngờ có một con lợn rừng lao ra. Người này vì cứu ta, bị lợn rừng húc trúng. Con mau đi mời đại phu, chậm thì không kịp mất!”
Nghe mẫu thân kể gặp lợn rừng, lòng ta thót lên một trận.
“Mùa này lợn rừng không xuống núi đâu, mẫu thân đừng lo, con đi gọi đại phu ngay!”
Đại phu đến xem xong, nói: “Bụng bị răng lợn rừng húc thủng một lỗ, ta đã khâu lại. Xương cũng gãy mấy cái, e rằng phải tĩnh dưỡng lâu ngày. Chờ chút ta kê đơn thuốc, Ngụy nương tử theo ta về lấy thuốc.”
Ta liên tục gật đầu: “Đa tạ đại phu!”
Chợt nhớ lúc trưởng thôn đưa Đại Sơn tới, có nói hắn bị thương, cần uống thuốc.
Mấy ngày nay bận bịu, ta thấy hắn khỏe mạnh không vấn đề gì nên quên mất. Nhân lúc đại phu đang ở đây, ta liền nhờ xem luôn cho Đại Sơn.
“Đại phu, phu quân ta bị đập vào đầu, quên hết mọi chuyện trước đây, ngài có thể xem giúp không?”
Đại phu nhíu mày: “Bị đập vào đầu sao? Để ta kiểm tra kỹ lưỡng.”
Sau một hồi khám, đại phu nói: “Thương ngoài thân hắn đã gần lành, nhưng sau đầu còn tụ máu. Hắn mất trí nhớ có lẽ là do chỗ này. Ta sẽ kê thuốc hoạt huyết hóa ứ, phối hợp châm cứu xem có hiệu quả không.”
Nói rồi rút kim ra. “Tiểu tử, qua đây, ta hành châm cho ngươi!”
Đại Sơn cao lớn là vậy, vừa thấy mấy cây kim đã run rẩy, trốn sau lưng ta. “Nương tử, ta không muốn châm!”
Ta sa sầm mặt: “Nghe lời, không châm thì sao khỏi bệnh? Ngươi không muốn biết mình là ai, không muốn tìm lại người thân sao?”
Đại Sơn: “Ta có nương tử và mẫu thân là đủ rồi.”
Mẫu thân nghe vậy, rất an ủi: “Đứa trẻ ngốc, nhưng cũng không thể không chữa bệnh. Ngươi ngoan ngoãn để đại phu hành châm, tối nay mẫu thân làm bánh bao rau dại và thịt kho tàu cho ngươi.”
Nghe có món ngon, Đại Sơn đang chống đối cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Đại phu Vương là người giỏi nhất trong thị trấn, nghe nói tổ tiên từng làm ngự y, còn được ban biển hiệu, y thuật quả là rất cao minh.
Đại Sơn ngồi đó, đầu đầy kim, trông như một con nhím.
Ta: “Đại Sơn, có đau không?”
Đại Sơn cắn răng, trán lấm tấm mồ hôi, siết chặt tay: “Không… không đau!”
Ta: “Thế thì thêm vài mũi, cho mau khỏi!”
Đại Sơn: “…”
15
Ngày thứ hai sau khi thành thân, ta đã phải mở tiệm, giết lợn bán thịt trở lại.
Trong nhà có thêm hai người bệnh, cần thuốc men, mỗi ngày đều tốn tiền, ta nghỉ ngơi thế nào được?
Dẫu sao Đại Sơn cũng là rể ở nhà ta, không cần về thăm quê, cũng không phải phụng dưỡng công công, bà bà.
Mẫu thân ta ở nhà lo liệu việc nhà, chẳng có gì bất tiện. Chỉ là, Đại Sơn rất sợ khổ, mỗi ngày uống thuốc đều phải có kẹo hồ lô mới chịu uống. Ta ngày ngày đi mua, đến nỗi người bán kẹo hồ lô đã quen mặt.
“Ngụy nương tử, lại mua kẹo hồ lô cho phu quân à? Xiên này để riêng cho ngài đó!”
Người khác nhìn ta với ánh mắt chế giễu.
“Nhà ai mà phu quân lớn thế này rồi, vẫn còn thích ăn kẹo hồ lô?”
“Nghe nói phu quân Ngụy nương tử là kẻ ngốc, cũng phải, không ngốc thì ai chịu làm rể nhà người giết lợn?”
“Ta thấy các ngươi chỉ là ghen tị thôi, phu quân Ngụy nương tử, dung mạo tuấn tú lắm đấy!”
“Nếu ta có phu quân tuấn mỹ thế này, đừng nói là ăn kẹo hồ lô, mỗi ngày ăn thịt cũng chẳng tiếc!”
Ồ, hắn không chỉ muốn ăn kẹo hồ lô, mà mỗi ngày còn phải ăn thịt.
May thay trước kia ta đã tích cóp được ít bạc, mua vài mẫu ruộng và vài gian cửa tiệm, thu được chút tiền thuê và thóc gạo. Nếu không, trong nhà hai có người uống thuốc, chắc chắn ăn sạch của nhà ta.
Xem ra, quy tắc mỗi ngày giết một con lợn của ta phải đổi thành giết hai con mới được!
Lão bá bị lợn rừng húc, hôn mê đến ba ngày mới tỉnh.
Mở mắt nhìn thấy mẫu thân ta, ông ấy sửng sốt, sau đó mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy tay bà.
“Vân Nương! Là nàng sao? Đừng rời xa ta, có được không?”
Cảnh ấy khiến mẫu thân ta bối rối vô cùng.
“Ngài… ngài buông tay! Ngài nhận nhầm người rồi, ta tên là Tú Hoa, không phải Vân Nương mà ngài nói!”
Lão bá khóc như mưa, mặc kệ thương thế, cố gắng ngồi dậy kéo bà.