Ta có chút không nỡ.
Muội muội à, tỷ thật sự không tốt đẹp như muội nghĩ đâu.
Ta nhớ lại những ngày thơ bé trong hoàng cung Tần quốc, làm đủ trò nghịch ngợm, thậm chí có lần vô tình đốt trụi tóc của một thiếu niên, bỗng dưng cảm thấy mình đang lừa dối muội muội tốt bụng này.
Cố Nhung Đoan liếc nhìn bàn tay chúng ta đang nắm, lập tức đứng chắn trước mặt ta, cắt đứt hai người, cảnh giác hỏi: “Là ai? Làm sao ngươi biết được?”
“Ta có thể biết, ngươi đoán xem là ai?” Đối mặt với Cố Nhung Đoan, rõ ràng Phùng Thi Tình chẳng buồn kiên nhẫn.
Nói xong, nàng ấy quay người rời đi.
Cố Nhung Đoan vừa lo lắng nhìn ta, vừa đầy nghi hoặc.
【Phùng Thi Tình sao lại nắm tay nương tử của ta? Cái tình tiết đáng sợ này là gì vậy?】
【Không đúng, theo lý thì Tam hoàng tử đã bị đày ra biên ải, làm gì có đoạn này trong kịch bản…】
Xem ra, chuyện này…
Mọi thứ vì chúng ta mà đã bắt đầu thay đổi.
Ta nói: “Hẳn là Phùng thừa tướng.”
“Thái hậu chỉ muốn củng cố thế lực ngoại tộc, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến Thịnh quốc.”
“Thịnh quốc và Tần quốc giao hảo, kẻ nhìn không thuận mắt nhất chắc chắn là Trì quốc.”
Đúng vậy, lý lẽ là như thế.
Cố Nhung Đoan nghi hoặc: “Phùng Thi Tình tại sao lại giúp chúng ta? Phùng thừa tướng mà bị bại lộ, nàng ta cũng không tránh được liên lụy.”
Nghĩ đến tiếng lòng của Phùng Thi Tình, ta nhất thời không biết phải giải thích với ngài thế nào.
Muội muội ấy thật sự là một người tốt.
10
Đêm Trung Thu, ta vẫn tham dự cung yến.
Sau chuyện hôm đó, ta bảo Cố Nhung Đoan phái người theo dõi Phùng Thi Tình.
Quả nhiên, tối đó người trong Phùng phủ báo ra ngoài rằng Phùng Thi Tình bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Phùng thừa tướng nếu đã muốn giết ta, tất nhiên sẽ sai người ngày đêm theo dõi phủ Thập Tam Vương. Nếu có bất kỳ động tĩnh gì, chắc chắn ông ta sẽ biết.
Bọn chúng sẽ đoán rằng ta sợ hãi, chỉ dám trốn trong phủ không ra ngoài, nên chắc chắn sẽ phái sát thủ đến tận nơi.
Nhưng cung yến đêm Trung Thu, hoàng thân quốc thích đều tập trung trong hoàng cung, hầu hết binh lực đều được điều động đến đây.
Nếu thực sự trốn trong phủ, mới là nguy hiểm hơn cả.
“Nàng nói xem, Phùng thừa tướng có cố ý để Thi Tình tiết lộ tin tức không? Để ép ta trốn trong phủ, vì binh lực ở phủ chắc chắn không sánh được cấm vệ quân trong hoàng cung, sát thủ ở hoàng cung sẽ khó hành động hơn nhiều.”
Cố Nhung Đoan hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy cô ta và bọn chúng cùng một ruột thì có.”
[…]
Thôi vậy, như đàn gảy tai trâu.
11
Trong cung yến, không thấy bóng dáng Phùng Thi Tình.
Hoàng đế uống không ít rượu, hôm nay là ngày đoàn viên Trung Thu, nghĩ đến Tam hoàng tử đang trấn thủ biên ải, tâm trạng ngài hẳn không mấy tốt.
Còn có hoàng hậu, dù gì cũng là phu thê nhiều năm, nay bị giam cầm trong lãnh cung, hẳn cũng không dễ chịu gì.
Ta cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, tránh để hoàng đế nhìn thấy, kẻo lại làm ngài thêm phiền lòng.
“Biểu ca!”
Bình Lạc quận chúa cầm ly rượu, hớn hở đi về phía Cố Nhung Đoan.
【Lại đến nữa, lại đến nữa, lại đến nữa! Nương tử cứu ta với!】
Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Cố Nhung Đoan, ta rất chu đáo đứng chắn trước mặt ngài ấy.
Gương mặt Bình Lạc quận chúa lập tức sa sầm: “Cút ra, ta không muốn thấy ngươi, ta đến tìm biểu ca của ta.”
“Biểu muội, có gì muốn nói cứ nói với tẩu tẩu cũng được.” Ta cười rất dịu dàng.
“Ta không có gì để nói với ngươi.”
Bình Lạc vươn tay định đẩy ta, ta theo phản xạ tránh qua một bên, khiến ly rượu trên tay nàng ta không vững, hắt thẳng lên người Cố Nhung Đoan.
“Biểu ca, ta không cố ý, thật xin lỗi.” Bình Lạc lấy khăn tay định lau giúp, nhưng Cố Nhung Đoan đã lùi lại một bước.
“Không phiền biểu muội.”
”Nam nữ thụ thụ bất thân, không thấy nương tử ta còn ở đây sao?”
Mắt Bình Lạc có chút hoe đỏ, ánh lên vài tia nước mắt.
Ta cầm lấy khăn từ tay nàng Ta, lau áo cho Cố Nhung Đoan, nhưng rõ ràng không mấy hiệu quả.
“Biểu ca, đi thay y phục đi, lát nữa còn phải dâng lễ chúc mừng.” Bình Lạc nói.
Cố Nhung Đoan nhìn nàng ta một cái, rồi ghé sát tai ta, nhỏ giọng: “Ta không thể để nàng ở đây một mình.”
“Đi thôi, ta đi cùng ngài là được.”
Cố Nhung Đoan giây tiếp theo bám chặt lấy ta như một miếng cao dán: “Vương phi thịnh tình mời, cầu còn không được.”
Đúng là đồ không có tiền đồ.
12
Đêm nay, gió có phần lạnh lẽo.
Yến tiệc được tổ chức tại Đài Vũ Hoa, gần nhất là điện Trùng Hoa, cách cung Thọ Khang không xa.
“Chỗ này trước đây là nơi ở của mẫu phi ta, Mộ Dung thị. Sau khi mẫu phi qua đời, nơi này bị bỏ trống đến giờ.” Sau khi thay y phục, Cố Nhung Đoan khẽ nói với ta.
Ta đưa mắt quan sát bốn phía, dù có chút hoang phế, nhưng vẫn còn thấp thoáng vẻ huy hoàng năm xưa.
Bỗng nhiên, từ phía sau chiếc tủ quần áo vang lên một tiếng động khẽ.
Cố Nhung Đoan kéo ta ra phía sau mình, rút con dao găm giấu trong tay áo, cảnh giác nhìn về phía chiếc tủ.
Tiếp đó, “Rầm!” một tiếng, cánh tủ bị người đẩy bật ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong tủ ngã nhào ra ngoài.
“Thi Tình muội muội?”
Ta vội bước tới đỡ nàng ấydậy. Trên trán nàng ấy còn hằn rõ một vết thương nhạt màu, trên người mặc bộ y phục của nha hoàn.
Chiếc tủ bị mở ra, phía sau lộ ra một thông đạo bí mật.
“Nhanh, nhanh đi bảo vệ hoàng thượng.”
“Phủ Thập Tam Vương bị thiêu, quân đội của Trì quốc và Phùng thừa tướng chuẩn bị tối nay ép vua thoái vị. Lúc này, họ có lẽ đã bao vây Đài Vũ Hoa. Ta bị bọn chúng trói dưới hầm, vô tình phát hiện ra mật đạo nên mới trốn được ra ngoài.”
Ta hơi ngờ vực: “Mật đạo từ phủ Phùng thừa tướng, sao lại thông đến tận điện Trùng Hoa?”
Phùng Thi Tình ngập ngừng một chút, như thể không nỡ, liếc nhìn Cố Nhung Đoan rồi mới nói: “Cái chết của hoàng quý phi Mộ Dung, e rằng có liên quan đến thái hậu và Phùng thị.”
Cố Nhung Đoan nắm chặt dao găm trong tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngài từng nghi ngờ, đúng không?” Ta nắm lấy tay ngài ấy.
“Ừm.”
Năm xưa, cái chết của Mộ Dung thị quả thực rất kỳ lạ.
Nếu Cố Nhung Đoan không biết gì, thì điều đó chứng minh rằng đoạn tình tiết này vốn không tồn tại trong câu chuyện gốc.
Phùng Thi Tình tiếp lời: “Bình Lạc thực ra là con riêng của thái hậu và Phùng thừa tướng. Phùng thừa tướng dùng điều này uy hiếp, bắt thái hậu phải làm việc cho mình. Tất cả những điều này ta nghe được khi giả vờ bất tỉnh.”
Nghe xong, ta chợt nhận ra: “Lúc nãy, Bình Lạc hất rượu lên người ngươi, là để cứu ngươi!”
Nếu không, giờ này e rằng chúng ta cũng đã bị nhà Phùng thị và quân đội Trì quốc bao vây ở Đài Vũ Hoa rồi.
Nàng ta đã dùng cách của mình để bảo vệ người mình yêu, dù rằng người ấy không hề thích nàng ta.
Tất cả những điều này, dù chỉ là câu chuyện, nhưng mỗi nhân vật trong đó đều như người thật, có máu có thịt, có suy nghĩ và tình cảm.
“Trong cấm quân, một nửa là người của nhà Phùng thị, số binh lực còn lại căn bản không đủ.”
Ta tháo chiếc ngư phù buộc bên hông, đưa cho Cố Nhung Đoan.
“Quân đội Tần quốc hộ tống ta vẫn đóng quân ngoài thành, đây là ngư phù của công chúa. Hãy tìm Triệu tướng quân, ông ấy sẽ nghe lệnh ngươi.”
“Nhưng nàng…”
“Đừng nói gì nữa.”
Bên ngoài, bóng người đông nghịt cầm đuốc, dường như đã bao vây toàn bộ điện Trùng Hoa.
“Lục soát! Tìm kỹ cho ta! Thấy Hoa Quỳnh công chúa, giết không tha!”
Xem ra, bọn chúng đã phát hiện ta không chết cháy trong phủ Thập Tam Vương.
Cố Nhung Đoan hạ giọng: “Bọn chúng muốn ly gián quan hệ giữa Thịnh quốc và Tần quốc, sẽ không tha cho nàng. Hãy đi cùng ta.”
“Ngài mang ta theo sẽ không thoát được, đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc.”
Phùng Thi Tình nảy ra ý tưởng:
“Đơn giản thôi, Thập Tam Vương, ngươi ra ngoài thành tìm quân đội Tần quốc cầu viện, ta sẽ dẫn tỷ tỷ theo mật đạo quay về. Ta thân thủ rất tốt, ngươi cứ yên tâm.”
“Hiện tại, trong phủ Phùng thừa tướng không có nhiều người. Dù có bị bắt, họ cũng không thể giết chúng ta ngay lập tức, vì Phùng thừa tướng cần giữ Hoa Quỳnh tỷ tỷ để thương lượng với Trì quốc.”
“Chỉ cần ngươi mang quân Tần quốc và một nửa cấm quân còn lại vây bắt bọn chúng, chúng ta sẽ được an toàn.”
Đây quả thực là cách duy nhất lúc này.
Cố Nhung Đoan tuy không hoàn toàn tin tưởng Phùng Thi Tình, nhưng những kẻ truy tìm bên ngoài đã sắp tới, không còn thời gian để suy tính thêm.
“Được, ta giao Hoa Quỳnh cho ngươi. Nhờ cả vào ngươi.”
Nói xong, ngài ấy đẩy chúng ta vào tủ, đóng cửa lại, khóa chặt.
Trong mật đạo tối om, ta nghe loáng thoáng âm thanh giao chiến bên ngoài.
Trái tim ta như treo lơ lửng trên cổ họng.
Cố Nhung Đoan, ngài nhất định phải bình an trở về.