18
Cố Ung Trì đang nói cái gì vậy!
Ta bị lời của hắn làm cho sặc, ho đến chảy nước mắt. Hắn lại dịu dàng vỗ lưng ta, nói:
“Đồng nhi không cần kích động. Theo lễ nghi mà nói, chúng ta đã là phu thê.”
“Ta…”
Ta muốn ngăn lại, nhưng Cố Ung Trì đã bắt đầu cùng Hoàng đế bàn bạc chuyện tổ chức lại đại lễ thành hôn của chúng ta.
Cuối cùng, ngay cả nửa lời từ chối ta cũng không kịp thốt ra.
Bị Cố Ung Trì đưa từ hoàng cung trở về phủ Thái tử, tuy ta bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại ong ong không dứt.
Ta chỉ muốn đưa Cố Ung Trì trở về kinh thành và tìm hiểu về giải dược Hoàng Nô chi độc, nào ngờ bất cẩn thế nào lại thực sự trở thành Thái tử phi!
Hoàng đế đích thân ban hôn, khiến ta ở phủ Thái tử đứng ngồi không yên.
Cố Ung Trì đích thân rót một chén trà, đưa tới trước mặt ta.
Ngửi mùi trà thấy có điều khác lạ, ta liền biết trong trà này có vấn đề.
Cố Ung Trì vậy mà lại dám giở trò trước mặt ta!
Thứ vấn đề này, chỉ cần một viên Thanh Tâm Hoàn là có thể giải được.
Ta không biểu lộ cảm xúc gì, trực tiếp uống cạn chén trà, lạnh giọng nói:
“Cố Ung Trì, hay là ngươi từ hôn đi, rồi tìm một Thái tử phi khác?”
Ta tuy có chút không nỡ, nhưng rốt cuộc cũng không thể ở lại bên hắn, cả đời làm nương tử của hắn.
Đã không thể có được, chi bằng buông tay dứt khoát, để không lỡ dở cuộc đời Cố Ung Trì, cũng không làm chậm trễ chính mình.
Lời ta vừa dứt, tay cầm chén trà của Cố Ung Trì liền siết chặt hơn.
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không mang theo chút ấm áp nào:
“Nàng gọi ta là phu quân, chúng ta đã thành thân, uống rượu giao bôi. Lễ đã thành, hôn sự này đã là sự thật.”
Nghe vậy, ta không khỏi nhíu mày.
Trần quốc này vốn không phải cố hương của ta. Khi ta tròn mười tám, sẽ có người tới đón ta về. Cho dù ta có thật lòng yêu Cố Ung Trì thì nơi đây cũng không thuộc về ta.
Ta nghiêm túc nói:
“Cố Ung Trì, chúng ta chưa từng chung chăn gối. Ta không tính là Thái tử phi của ngươi.”
Cố Ung Trì tiến lại gần, lời nói kế tiếp của hắn khiến ta sửng sốt đến ngây người.
Hắn khẽ vuốt ve má ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Vậy thì bây giờ có thể chung chăn chung gối. Sao, nàng không dám à?”
19
Ta không thể làm Thái tử phi của Cố Ung Trì.
Nhưng ngủ với hắn thì… không phải là không thể.
Sau khi uống chén trà có vấn đề kia, dưới tác dụng của dược tính, cơ thể ta rất nhanh nóng lên.
Trước mắt, khóe môi mỏng của Cố Ung Trì khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm tựa như xoáy nước biển sâu, dường như muốn cuốn lấy linh hồn ta.
Tim ta vào khoảnh khắc này bỗng lỡ nhịp.
Hiện tại nếu uống Thanh Tâm Hoàn, vẫn còn kịp.
Ta rõ ràng vẫn còn chút lý trí. Thế nhưng, đối diện sự khiêu khích của Cố Ung Trì, ta lại nghiến răng, quẳng ý định uống Thanh Tâm Hoàn sang một bên.
Cố Ung Trì trong chuyện này đã tính kế với ta, nhưng cuối cùng là ta lại cam tâm tình nguyện bị hắn tính kế.
Ta… thực sự ngủ với hắn rồi.
Nhưng cũng không hoàn toàn là ta ngủ với hắn, bởi vì đến cuối cùng, ta lại trở thành người bị ngủ.
Cố Ung Trì rõ ràng thương thế chưa hoàn toàn lành, nhưng năng lực của hắn trên phương diện này quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Sau một đêm dày vò, Cố Ung Trì nhẹ nhàng hôn lên giữa đôi mày của ta:
“Không được hối hận.”
Ta cụp mắt, trong đáy mắt thoáng qua chút không nỡ cùng vẻ u sầu.
Trong lòng ta khẽ thở dài một tiếng.
Trước khi ta trở về, cứ xem như tất cả những gì xảy ra nơi này đều chỉ là một giấc mộng. Chỉ cần ta tìm ra cách giải Hoàng Nô chi độc, liền tỉnh mộng mà rời đi.
Ta không ngờ rằng, khi ta tỉnh dậy, lại phát hiện mình đã bị Cố Ung Trì giam giữ. Ngoài cửa có bốn thị vệ canh gác, ta không thể ra ngoài.
“Cố Ung Trì, thả ta ra!”
Ta cắn mạnh vào cánh tay hắn, Cố Ung Trì không né tránh, để mặc ta cắm răng sâu vào da thịt.
Cố Ung Trì dùng tay còn lại vuốt ve gò má ta. Giọng hắn thấp trầm, tựa như đang lẩm bẩm:
“Đồng nhi, nếu nàng không phải hậu duệ của nữ vương Tây Man thì tốt biết bao.”
Cố Ung Trì tâm tư sâu xa, nhưng ta chưa từng tiết lộ nửa điểm thân phận của mình.
Ta kinh hãi nhìn hắn, lùi về phía sau một bước:
“Ngươi… sao lại biết?”
Cố Ung Trì đáp:
“Quý tộc Tây Man giỏi dùng cổ độc, mà nữ vương Tây Man không chỉ tinh thông cổ độc, còn rất giỏi y thuật.”
“Tương truyền, Thiện Linh Nữ Vương từng yêu một nam nhân của Trần quốc, sẵn sàng giấu kín thân phận, từ bỏ vương vị, thậm chí không tiếc làm thiếp của hắn. Hiện tại, Tây Man do muội muội ruột của Thiện Linh Nữ Vương, là Thiện La, làm nhiếp chính, thay mặt cai quản.”
Nghe những lời này, toàn thân ta lạnh toát, bước chân loạng choạng suýt ngã:
“Vậy ngay từ đầu, ngươi đã biết thân phận của ta?”
Cố Ung Trì im lặng một lúc rồi nói:
“Thật ra… người xem bói cho Giang gia trước đây chính là người của ta. Ta chỉ muốn dùng cách này để tiếp cận nàng, không ngờ lại bị người của Lục hoàng tử ám hại. Cuối cùng, ngẫu nhiên trở thành phu quân của nàng.”
Thì ra, Cố Ung Trì tính kế với ta không chỉ là chén trà có vấn đề kia. Từ đầu đến cuối, ta đều đã nằm trong mưu tính của hắn!
Ta giận đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả giọng nói cũng lạc đi:
“Cố Ung Trì, ngươi là kẻ lừa đảo!”
Cố Ung Trì lại nhìn ta bằng ánh mắt sâu lắng đầy tình ý:
“Đồng nhi, đợi khi con của chúng ta ra đời, nó sẽ trở thành vua của cả Tây Man và Trần quốc.”
20
Điều Cố Ung Trì muốn không phải là ta, mà là Tây Man!
Ta điên cuồng gào thét với hắn. Ta muốn dùng cổ độc để giết hắn.
Nhưng ta phát hiện tất cả cổ độc của ta, sau khi động tình vào đêm qua, đã bị Cố Ung Trì lấy đi trong lúc ta ngủ say.
Hắn ngược lại dùng tình cổ để khống chế ta, khiến ta không muốn rời xa hắn, mỗi ngày đều ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.
Hắn dẫn ta đi ngắm những đàn đom đóm bay đầy trời, nói đó là cơn mưa dịu dàng nhất trên thế gian, ai từng bị cơn mưa ấy bao phủ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn lại không nỡ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta.
Ta vẫn luôn muốn biết giải dược của Hoàng Nô chi độc.
Khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng nói cho ta biết.
Cố Ung Trì:
“Đồng nhi, giải dược của Hoàng Nô chi độc chính là máu từ tâm can của người yêu nàng sâu đậm. Ta tin rằng sau này, nàng sẽ nuôi dạy con trai chúng ta thật tốt. Tây Man là của nó, và Trần quốc, sau này, cuối cùng cũng sẽ là của nó.”
Vậy là…
Cố Ung Trì không hề muốn Tây Man!
Hắn chỉ muốn ta và con trai của chúng ta trở thành những vị vương của thế gian này.
Dưới ánh sáng dịu dàng của đàn đom đóm, khi nhìn vào đôi mắt hắn chan chứa sự ôn nhu và sủng ái, trái tim ta lại đau đớn hơn cả ngàn mũi tên xuyên thấu.
Không!
Lúc này, ta chỉ muốn hắn sống thật tốt!
Ta muốn gào lên với hắn, nhưng vì bị ép buộc tựa vào lòng hắn, ta ngoài việc mỉm cười với hắn, căn bản không thể cất lời.
Hắn muốn dùng mạng của chính mình để đổi lấy mạng của ta và đứa trẻ trong bụng!
Ta không muốn hắn chết!