14.
Ra khỏi từ đường, Nguyên Kỳ đến tìm ta xin lỗi.
Nhưng lần này, lòng ta đã nguội lạnh như tro tàn.
“Nguyên Kỳ, chúng ta hòa ly đi!”
“Chỉ vì ta dẫn theo một nữ nhân khác về mà nàng đã muốn hòa ly sao?”
Nguyên Kỳ sững người một lúc lâu, đột nhiên đập vỡ chén trà rồi bật dậy:
“Nguyễn Niểu Niểu, khắp kinh thành này, ngoài Giang Đình Mục ra, nhà nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp? Đáng thương thay cho Sở Nguyệt còn nói ta hiểu lầm nàng, khuyên ta đến xin lỗi, vậy mà nàng lại thật sự là loại đàn bà hay ghen tuông như thế!”
“Ngươi nói sao cũng được. Hòa ly đi!”
“Nàng mơ đi! Không phải nàng muốn thúc giục ta viên phòng với nàng sao? Được, ta đồng ý!”
Dứt lời, hắn bất ngờ bế thốc ta lên, ném xuống giường. Hắn thô bạo xé toạc áo ta, cúi đầu cắn vào cổ ta không chút nể nang.
Ta kinh hãi đến mức ngây người, mãi sau mới nhớ ra cây trâm cài trên tóc, liền rút ra đâm thẳng vào vai hắn. Hắn đau đớn buông ra, nhưng ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, dục vọng trong đó lại chẳng hề suy giảm.
Ngược lại, hắn càng thêm điên cuồng, mặc kệ cơn đau, bỏ qua sự phản kháng của ta, bàn tay hắn không ngừng tiến xuống dưới.
Ta hoảng loạn, cầm cây trâm đặt ngang cổ mình, hắn mới chịu dừng lại.
“Được, tốt lắm! Nguyễn Niểu Niểu, ta sẽ chờ đến ngày nàng tới cầu xin ta cùng nàng viên phòng!”
Hắn nghĩ rằng ta đang làm loạn, cười lạnh, ôm lấy vết thương rồi rời khỏi phòng.
Xuân Nhi bật khóc, vội vàng giúp ta chỉnh trang lại y phục. Nhưng chưa kịp xong thì lão phu nhân đã dẫn theo hai mụ hầu, đạp cửa xông vào, lập tức nhốt ta vào từ đường.
Lại thêm ba ngày, không một giọt nước lọt qua môi.
Khi được thả ra, ta gom hết những tượng gỗ mình từng điêu khắc, ném tất cả vào lò lửa.
Đúng lúc đó, Nguyên Kỳ bước vào và trông thấy tất cả.
15.
Hắn vội vàng thò tay vào lửa, nhặt ra hai bức tượng gỗ. Khi nhìn rõ đó là gì, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:
“Nàng hận ta đến thế sao? Hận đến mức khắc hình tượng gỗ của ta rồi đem đốt?”
“Đúng vậy!”
Thấy ta thừa nhận, Nguyên Kỳ sững người trong giây lát. Giọng nói bất giác mềm mỏng hơn:
“Niểu Niểu, đúng là khi còn trẻ, ta từng hứa cả đời này sau viện chỉ có mình nàng. Nhưng Sở Nguyệt có ơn cứu mạng với ta, ta…”
“Ơn cứu mạng với ngươi thì có liên quan gì đến ta?”
“Nàng…”
“Cút ra ngoài!”
Ta hiếm khi mất kiểm soát đến mức gào thét như vậy. Ngay cả Xuân Nhi cũng sợ hãi đến tái mặt.
May mắn thay, nhiều ngày sau đó, Nguyên Kỳ không đến tìm ta nữa.
Nhưng sau đó lão phu nhân lại sai người tới lấy đi thẻ bài quản gia của ta, giao nó cho Linh Sở Nguyệt. Nghe đâu, bà còn đặc biệt mời thầy tới dạy nàng ấy cách quản lý gia sự.
Sau mấy ngày quỳ trong từ đường, khi cơ thể đã dần hồi phục, ta bắt đầu suy tính cách để cùng Nguyên Kỳ hòa ly. Nhưng tất cả những gì ta nhận lại được chỉ là những lần cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Đến lần thứ năm thất bại trở về, trên đường qua hồ sen nhỏ trong phủ, ta bất chợt thấy một đứa trẻ ngã xuống nước.
Trong khoảnh khắc, ta như ngộ ra điều gì đó. Hiểu rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, ta lập tức bước tới, cố ý để mình trông như vừa kịp phát hiện.
Quả nhiên, khi ta vừa tới nơi, Linh Sở Nguyệt đã dẫn theo Nguyên Kỳ vội vã chạy đến.
Khi ta cứu đứa trẻ lên bờ, nàng liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Nguyên Kỳ tiến lên, giọng tràn đầy thất vọng:
“Nguyễn Niểu Niểu, nàng khiến ta quá thất vọng!”
“Vậy thì hòa ly đi, nếu không, lần sau kẻ chết chìm sẽ là con trai của ngươi đấy.”
“Nàng nói gì?”
Nguyên Kỳ trừng mắt nhìn ta, không thể tin nổi:
“Nàng vừa nói gì cơ?”
16.
“Ta nói, nếu ngươi không hòa ly với ta, lần tới kẻ chết chìm sẽ chính là con trai của ngươi đấy.”
Chát!
Một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt ta.
Ta lạnh lùng nhìn Nguyên Kỳ, tay khẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng, rồi không chút do dự tát trả lại hắn một cái thật mạnh.
Ngay cả Linh Sở Nguyệt đang ôm lấy đứa trẻ đứng bên cạnh cũng sợ hãi đến mức chết lặng.
“Ngươi… ngươi dám đánh phu quân của mình sao?” nàng lẩm bẩm.
Ta liếc nhìn nàng một cái, nàng lập tức ngậm miệng. Lúc này, ta mới quay lại nhìn Nguyên Kỳ – kẻ đang sững sờ như không tin vào mắt mình.
“Nguyên Kỳ, dù sao chúng ta cũng là phu thê một thời. Nếu ngươi không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức lưỡng bại câu thương, thì mau đưa ta một tờ hòa ly thư. Nếu không, ta thật không dám chắc mình sẽ làm ra những gì đâu!”
“Đồ tiện phụ! Ngươi làm ra chuyện ác độc thế này mà còn muốn đòi hòa ly sao? Đừng hòng!”
Lão phu nhân ta hùng hổ xông tới, định ra tay đánh ta, nhưng bị Nguyên Kỳ kéo lại.
Bà ta không cam lòng, miệng không ngừng mắng chửi:
“Phải hưu thê! Không chỉ vậy, ta sẽ làm cho chuyện này lan khắp kinh thành, để ai ai cũng biết ngươi là loại đàn bà gì!”
“Được thôi, vậy ta sẽ kể cho cả kinh thành biết chuyện lão Nguyên gia năm xưa đã hãm hại người khác để chiếm gia sản!”
Lời nói của ta khiến mọi người lặng ngắt.
Chuyện về cái chết của cha chồng ta năm đó vẫn luôn là một bí ẩn, thiên hạ đồn thổi đủ điều. Khi tình cờ sắp xếp lại thư phòng, ta mới phát hiện sự thật kinh hoàng: người tỳ nữ giết lão Nguyên gia năm xưa chính là đường điệt nữ của ông ta.
Lão Nguyên gia vốn chỉ là một viên quan nhỏ, nhưng sở hữu gia sản lớn và danh vọng tại kinh thành, tất cả là nhờ âm mưu cướp đoạt toàn bộ tài sản của đường huynh mình, thậm chí còn ra tay sát hại cả gia đình họ. Nhưng không ngờ, vẫn có một người sống sót.
Hồi đó, khi phát hiện ra sự thật, ta đã kinh hoàng đến mức mất ngủ cả đêm. Nay, sự thật ấy cuối cùng cũng có cơ hội được sử dụng.
“Đồ ác phụ! Ta phải giết chết ngươi!”
Lão phu nhân đa ngđịnh ra tay lần nữa, nhưng Nguyên Kỳ đã giữ chặt bà lại.
Hắn nhìn ta, ánh mắt vừa thất vọng, vừa đau đớn:
“Niểu Niểu, chúng ta nhất định phải đi đến bước này sao?”
“Ngươi đừng giả vờ nữa. Trước khi ta phát điên, tốt nhất hãy để đôi bên đường ai nấy đi.”
Cuối cùng, ta cũng có được tờ hòa ly thư như mong muốn.
17.
Mặc dù chuyện này tựa như câu “tổn hao tám trăm, giết địch nghìn quân,” nhưng rốt cuộc ta cũng đã thoát thân.
Hôm đưa cả sính lễ trở về nhà, phụ thân cùng mẫu thân nghe được việc ta một mình tự quyết chuyện hòa ly, sắc mặt cả hai lập tức tái nhợt.
“Con đúng là đứa trẻ không biết suy nghĩ! Chuyện lớn như vậy, con há chẳng nhớ mình còn có cha mẹ, có nhà mẹ đẻ để tựa nương hay sao?”
Phụ thân tức giận vừa trách mắng, vừa không giấu nổi nét đau lòng.
Đại ca ta nghe xong, chẳng nói chẳng rằng, liền đẩy cửa mà đi:
“Ta đi tìm đến tận cửa, hỏi rõ ràng nhà họ Nguyên cho ra lẽ!”
Ta bước lên kéo áo huynh lại, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Đừng bận lòng, huynh à. Nhà ấy chẳng bao lâu nữa cũng sẽ lâm vào cảnh gà chó chẳng yên, chúng ta hà tất phải nhúng tay vào vũng bùn ấy làm gì?”
Nhà họ Nguyên trước kia vốn phú quý giàu sang, nhưng từ ngày Nguyên lão gia bị ám sát mà mất mạng, Nguyên phu nhân hoàn toàn chẳng biết cách lo liệu chuyện gia sản. Tuy ruộng đất, cửa hàng nhìn qua thì không ít, nhưng bên trong đã hao hụt, lỗ vốn chẳng biết bao nhiêu.
Mấy tháng ngắn ngủi ta gả đến, đã phải dùng không ít phần hồi môn của mình mà vá những lỗ hổng ấy.
Nhưng lúc quyết tâm hòa ly, ta đã khéo léo thu hồi hết của cải, chẳng để lại một mảy may nào.
Nay nhà họ Nguyên, e rằng chẳng qua được bao lâu, hẳn sẽ bị người đời vây kín như nước không lọt.
Thế nhưng, điều khiến ta không ngờ chính là, ngày đó thật sự đến nhanh hơn ta tưởng, mà Nguyên Kỳ lại đích thân tìm đến ta.
Chuyện xảy ra sau ba tháng kể từ ngày hòa ly.
Nghe xuân nhi bẩm báo, cả nhà họ Nguyên đã bị người đời vây kín không cách nào trốn thoát.
Nguyên phu nhân không dám bước chân ra cửa nửa bước.
Còn Linh Sở Nguyệt, tưởng chừng sẽ nhân cơ hội phô trương bản lĩnh của mình, lại không ngờ rằng vừa ló mặt đã bị người ta lấy rau dập, trứng thối ném thẳng tới.
Cuối cùng, đến quan phủ cũng phải xuất hiện để giải tán đám đông.
Nhà họ Nguyên phút chốc thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất.
18.
Phụ thân sau khi từ triều đình trở về, sắc mặt nghiêm trọng, nói rằng Tiểu Hầu gia Giang Đình Mục đã dâng sớ lên Hoàng thượng tố cáo Nguyên Kỳ đạo đức suy đồi.
Từ chuyện Nguyên lão phu nhân hà khắc, bắt nạt tân nương, khiến ta phải quỳ ở từ đường suốt hai tháng trời, đến chuyện Nguyên Kỳ sủng thiếp diệt thê, mặc kệ thiếp thất giở trò ám toán chính thê, cuối cùng bức ta không còn đường lui, phải mở lời cầu hòa ly.
Tất cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng được hắn kể tường tận, thậm chí còn mang theo cả nhân chứng để chứng minh.
Nghe xong, mẫu thân ngẫm nghĩ, bất chợt hỏi ta với vẻ dò xét:
“Niểu Niểu, có phải Tiểu Hầu gia Giang Đình Mục có ý với con hay không?”
Ta vội vã xua tay:
“Mẫu thân, người đừng nói bậy.”
Nào ngờ, ta vừa dứt lời, đã thấy đại ca từ ngoài cửa bước vào, bên cạnh còn dẫn theo Giang Đình Mục.
Ta cùng phụ thân đều ngỡ ngàng nhìn hắn. Hắn chậm rãi tiến tới trước mặt ta, ta hoảng hốt đứng bật dậy, còn hắn chỉ khẽ cười, quay sang hành lễ với phụ thân:
“Bá mẫu không phải nói bật đâu. Bá phụ, tại hạ quả thực đã mến mộ Niểu Niểu từ lâu rồi.”
“Chuyện này… chuyện này…”
Phụ thân ta cũng đứng lên, nhưng lại lúng túng hơn cả ta, lời nói rối cả lên:
“Nhà ta cùng nhà ngươi thân phận quá cách biệt, nữ nhi của ta sao dám trèo cao? Không không không, ý ta là, con gái ta còn nhỏ, ta còn muốn giữ nó thêm mấy năm. Không phải, ý ta là…”
Giang Đình Mục nghe xong, ôn tồn ngắt lời:
“Ý bá phụ như thế nào, tại hạ hiểu rõ. Nhưng xin bá phụ an tâm, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để Niểu Niểu chịu uất ức, cũng không để sự việc như Nguyên Kỳ tái diễn. Để xóa bỏ mọi lo lắng trong lòng bá phụ, ta nguyện xin Hoàng thượng ban hôn, đồng thời thề trước Hoàng thượng rằng, cả đời này ngoài Niểu Niểu ra, ta tuyệt không nạp thiếp, không thông phòng, càng không nuôi dưỡng ngoại thất. Nếu làm trái lời thề, xin để Hoàng thượng chủ trì công đạo, để Niểu Niểu từ bỏ ta, khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ.”
Căn phòng yên lặng như tờ, chỉ còn nghe giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ của hắn vang lên.
Đến khi hắn dứt lời, ta cùng phụ thân và đại ca đều ngơ ngẩn đứng yên.
Hắn lại tiếp tục:
“Nhưng ta không muốn miễn cưỡng. Mọi chuyện vẫn còn phải xem ý của Niểu Niểu. Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta lập tức vào cung xin chỉ.”
Ta nghe mà không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng chỉ một lát, ta chậm rãi đáp:
“Nhưng ta đã là người tái giá.”
“Ta không để tâm.”
“Nhưng ta vẫn chưa nghĩ xong.”
“Vậy ta sẽ chờ.”
Từ hôm ấy, Giang Đình Mục thật sự chờ.
Thời gian trôi qua, nhà họ Nguyên ngày càng lụn bại, không còn chỗ đứng trong kinh thành.
Cho đến một đêm nọ, Nguyên Kỳ bất ngờ tìm đến.