Ta ngồi dậy, cầm bút viết sau lá thư:
“Nếu điện hạ ở lại Tây Bắc, Tiểu Thu nhất định không sống một mình.”
Viết xong, ánh mắt ta chạm vào đống kinh Phật chưa chép xong trên bàn. Ta nghĩ, chắc hẳn chính những lời đùa cợt trước đây đã làm trời cao nổi giận.
Ta nhặt lấy giấy bút, tiếp tục chép. Trong lòng thầm cầu khấn:
“Tiểu Thu không mong gì hơn, chỉ mong điện hạ bình an.”
Hết tờ này đến tờ khác. Trời lạnh, nghiên mực khó mài, ta ôm lấy để ủ ấm trong lòng. Ngoài cửa, gió đông rít từng hồi, đập vào khung cửa sổ như muốn cuốn đi tất cả.
Ta vừa chép kinh, nước mắt vừa rơi, lòng thầm khấn:
“Tiểu Thu không cầu gì khác, chỉ cầu điện hạ bình an. Nếu cần, ta sẵn lòng dùng mạng này đổi lấy bình an cho ngài. Ta cam lòng.”
Đêm ấy, ngọn nến cháy đến tận cùng. Trời vừa hửng sáng, từ Dưỡng Tâm điện đã có người tới báo:
“Viện quân đến kịp thời, mưa tên bắn tan tác quân địch. Trấn Bắc tướng quân truy sát kẻ địch sáu mươi dặm, toàn quân địch bị tiêu diệt. Nhưng không thấy tung tích Thập Thất hoàng tử.”
Tướng quân ở lại biên giới, tiếp tục tìm kiếm tin tức của hoàng tử.
Nghe tin xong, ta trở về phòng. Đêm đến, ta phát sốt cao. Ban đầu chỉ là cảm lạnh, nhưng về sau không thể rời giường.
Ăn cũng không nuốt nổi.
Ma ma mời Thái y đến, Thái y bảo rằng ta bị tâm bệnh, chỉ có thể tự mình vượt qua:
“Đừng để đến lúc Thập Thất hoàng tử bình an trở về, ngươi lại ra đi trước.” Ma ma bảo.
Ta mỉm cười yếu ớt, đáp:
“Không đâu, ma ma. Ta sẽ khỏe lại.”
Ta bắt đầu cố gắng ăn uống, nhưng mỗi lần ăn vào đều nôn ra. Cơ thể ngày càng gầy guộc, đến mức y phục phải buộc chặt mới mặc vừa.
Vương Văn Hiến từng đến thăm, còn đưa thư từ đệ đệ ta, nói rằng nó đã đỗ tú tài.Ta đem toàn bộ tiền bạc tích góp bấy lâu nhờ huynh mang về cho đệ đệ.
Vương Văn Hiến khuyên:
“Tiểu Thu, theo ta xuất cung đi. Muội đã đến tuổi rồi.”
Ta lắc đầu, không chịu.
Huynh thở dài, nói:
“Vậy hãy bảo trọng.”
Một ngày nọ, ta ra ngoài, thấy cây cối đã đâm chồi, mới nhận ra xuân đã đến tự lúc nào. Nhìn đàn chim bồ câu trắng bay lượn, đàn nhạn đã trở lại, ta thầm nghĩ:
“Những cánh chim tự do kia, liệu có thể thay ta nhìn xem Thập Thất gia của ta, ngài có bình an hay không?”
Khi ta rời khỏi cung, ma ma hỏi:
“Tiểu Thu, thiên hạ rộng lớn thế này, ngươi định đi đâu?”
Ta đáp:
“Đi tìm người trong lòng ta.”
Hoàng hậu nương nương quả nhiên giữ lời, trả lại cho ta chiếc hòm mà Thập Thất gia để lại.
Ta đến tìm Vương Văn Hiến, nhờ huynh đổi một ít bạc, số còn lại gửi lại trong phủ huynh.
Huynh không cho ta đi, nói:
“Tướng quân Trấn Bắc đã chọn những gián điệp tinh nhuệ nhất cũng không tìm thấy người. Muội chỉ là một nữ tử, làm sao tìm được?”
Ta đáp:
“Ta đã quyết ý.”
Huynh nói:
“Ta không thể để muội đi tìm con đường chết.”
Đang lúc tranh cãi, một tiểu đồng đưa thư bước vào, nói:
“Là thư của Thập Thất hoàng tử! Ngài ấy sắp trở về rồi!”
Thấy ta ngập ngừng, tiểu đồng lại bảo:
“Không tin thì xem đi!”
Ta nhận lấy bức thư. Trên đó chỉ vài dòng ngắn ngủi:
“Tiểu Thu, ta đã chuẩn bị lên đường trở về kinh. Khoảng một tháng rưỡi nữa sẽ tới nơi. Hãy đợi ta.”
Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta chỉ vang lên một câu:
“Tâm chàng vốn có đôi chân, dù cách núi xa khơi, cũng sẽ trở về.”
Đã ngóng đợi quá lâu, lúc này ta không kìm được mà đưa tay chạm vào khóe mắt, muốn ngăn giọt lệ sắp rơi xuống.
Nửa năm qua, ta đã cầu nguyện với trời cao vì ngài ấy biết bao lần, cũng đã rơi biết bao nhiêu nước mắt. Tưởng rằng lòng đã khô cạn, nhưng không ngờ chỉ với một câu ngắn ngủi ấy, ta lại vui mừng đến rơi lệ.
Cung cấm không thể quay về, Vương Văn Hiến bảo ta tạm ở lại phủ huynh, rồi tính tiếp.
Những ngày chờ đợi, ban đầu ta nóng lòng không yên, về sau lại chẳng thể chịu nổi sự chờ mong ấy.
Lòng ta rối bời, nghĩ nên tìm chút việc gì làm để khuây khỏa, liền bắt đầu học thêu thùa. Người đời chẳng phải thường bảo, nữ tử nếu đem lòng mến mộ một nam nhân, ắt sẽ tặng y một chiếc túi thơm hay sao? Ta muốn thêu tặng chàng một chiếc túi, nói rõ lòng mình.
Nửa năm chờ đợi ấy, ta đã nghĩ thông suốt. Dẫu sau này có xảy ra chuyện gì, dẫu chàng sau này ghét bỏ ta, nhưng vào lúc này, ta nguyện ý. Ta muốn chàng biết, chỉ cần chàng thích, chỉ cần chàng mong muốn, những gì ta có, ta đều dâng cả.
Ta không rõ lòng người khác ra sao, nhưng với Tiểu Thu này, chỉ cần những khoảnh khắc rực rỡ như thế, đời này đã đủ. Ta không cầu lâu bền, chỉ cầu một lần cháy bỏng.
Nhưng thế sự chẳng bao giờ như lòng mong đợi.
Thập Thất hoàng tử đã trở về, cả kinh thành rộn ràng chúc mừng vị hoàng tử anh dũng hồi cung.
Cùng ngài ấy trở về không chỉ có Trấn Bắc tướng quân, mà còn có một vị công chúa ngoại phiên, mang theo sính lễ triều cống.
Hôm ấy, ta chen mình trong dòng người đông đúc, nghe thấy hai kẻ trước mặt trò chuyện:
“Nghe nói trước khi mất tích, Thập Thất hoàng tử đã giao chiến với chính vị công chúa này. Nàng quả thật gan dạ, tự mình cầm quân đánh với vệ quân của hoàng tử ngang tài ngang sức. Sau đó, cả hai cùng biến mất!”
Người kia nóng lòng hỏi:
“Rồi sao nữa?”
Kẻ kể chuyện làm ra vẻ bí mật, ngừng lại một chút. Người bên cạnh mắng:
“Ngươi phiền chết đi được!”
Ta cũng thầm nghĩ:
“Đúng là phiền!”
Kẻ kia bật cười, nói tiếp:
“Về sau, Thập Thất hoàng tử cùng vị công chúa ấy cùng xuất hiện trở lại. Nghe nói nàng công chúa đã phải lòng hoàng tử của chúng ta, sống chết đòi gả qua đây. “
“Vua ngoại phiên chỉ có mỗi nàng là con gái, yêu thương như ngọc quý trong tay, cuối cùng đành chịu, mang sính lễ đến triều cống, coi như nhận thua.”
Người còn lại cười bảo:
“Ta thấy vị công chúa ngoại phiên này thực mạnh mẽ, thú vị, so với nữ tử Đại Hán chúng ta lại càng độc đáo.”
Ta ngước mắt nhìn vị công chúa ấy, thấy nàng vận trang phục lộng lẫy, đầu búi vô số bím tóc nhỏ, đầu bím đính kim tuyến, đôi mắt dài sắc sảo, cưỡi trên lưng ngựa đầy khí phách.
Ta lại nhìn về phía Thập Thất hoàng tử. Ngài ấy cưỡi trên lưng ngựa, được bao quanh bởi muôn người hâm mộ. Ngài đã đen đi so với một năm trước, trông càng thêm phần anh tuấn.
Nhìn từ xa, thân hình ngài rắn rỏi, oai phong, chẳng còn là đứa trẻ yếu ớt năm nào cần ta bảo vệ.
Ta lặng lẽ rời khỏi đám đông, trở về phủ Vương Văn Hiến. Chiếc túi thơm vẫn còn dang dở, ta nhẫn tâm vứt bỏ.
Ta vốn định rời đi,nhưng chàng bảo ta hãy đợi chàng. Nhưng rồi ta nghĩ lại, cớ gì chàng bảo đợi là ta phải đợi? Tuổi thanh xuân của ta chỉ có ngần ấy, cớ gì lại dành cả cho chàng?
Ta để lại một lá thư cho Vương Văn Hiến, rồi rời kinh, trở về quê nhà ở phương Bắc. Ta muốn về thăm mẹ, thăm đệ đệ, đã lâu lắm rồi ta không gặp họ.
Không biết cưỡi ngựa, ta bước đi chậm chạp, mất nửa ngày trời mới ra khỏi kinh thành.Ngoảnh đầu nhìn lại cổng thành, lòng đầy tức giận nghĩ:
“Hãy xem, liệu ta có trở lại nữa hay không!”
Đi suốt gần hai ngày, cuối cùng ta cũng ra khỏi ranh giới kinh thành.Khi gần đến Ký Châu, ta nghỉ tại một quán trọ, định dưỡng sức một ngày rồi tiếp tục lên đường.
Đêm đến, bỗng nghe dưới lầu tiếng người xôn xao huyên náo.
Ta mở cửa nhìn xuống, thấy một nhóm quan binh cầm theo bức họa, bao vây chưởng quầy. Người dẫn đầu vận trường bào đen viền kim tuyến, tay chắp sau lưng, dáng người uy nghi, đứng thẳng tắp.
Khi ánh mắt ta vừa chạm tới, ngài ấy ngẩng đầu lên. Ánh mắt giao nhau, trong đầu ta chỉ thoáng qua một ý nghĩ:
“Nam tử nhà ai mà khôi ngô tuấn tú đến vậy?”
Nhìn kỹ thêm một chút, mới nhận ra đó chính là Thập Thất hoàng tử mà ta đã chăm sóc bấy lâu.
Ta vội quay người, đóng sầm cửa lại. Dưới lầu, chưởng quầy lớn tiếng hô:
“Quan gia, chính là nàng ấy, chính là nàng! Tiểu dân đã thấy quen mắt từ đầu…”
Ta chạy đến cửa sổ định nhảy xuống, nhưng nhìn xuống thấy quá cao, nhảy xuống có khi gãy chân, đành dừng lại.
Chưa kịp nghĩ xong, cánh cửa phòng đã bị đẩy mạnh, bật tung:
“Tiểu Thu, ngươi đang làm gì thế!”
Ngài vươn tay về phía ta, lớn giọng:
“Lại đây! Đừng đứng gần cửa sổ nữa!”
Ta không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn ngài. Trong lòng ta đầy uất ức, nghĩ thầm:
“Ta ở kinh thành khổ sở chờ đợi, còn ngài ở biên cương cùng mỹ nhân vui vẻ, phải không? Ngài xem ta có dám nhảy xuống để chọc tức ngài không!”
Đám binh sĩ đứng chen chúc ngoài cửa, lưỡi đao sáng loáng chĩa về phía ta. Ta không tự chủ được, lại càng lùi sát vào cửa sổ:
“Đồ ngốc, tất cả lui ra hết cho ta!”
Thập Thất hoàng tử nghiến răng, lớn tiếng quát.
Đám binh sĩ nhìn nhau, không biết phải làm sao, muốn đi mà không dám. Ngài lại quát: