Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA MỞ NHÀ TRẺ TRONG HẬU CUNG Chương 5 TA MỞ NHÀ TRẺ TRONG HẬU CUNG

Chương 5 TA MỞ NHÀ TRẺ TRONG HẬU CUNG

11:47 sáng – 29/11/2024

Sau khi mắng ông ấy một trận, ta tức giận quay về cung Lâm Nguyệt của mình. Từ đó, bất cứ khi nào ta gặp hoàng đế, ta đều chỉ vào mũi ông mà mắng chửi.

Ta gọi ông là kẻ lòng lang dạ sói, còn tệ hơn cả heo chó. Hoàng đế không phản bác, chỉ im lặng chịu đựng ta mắng.

Mỗi lần sau khi mắng xong, ông lại ban thưởng cho ta một đống đồ rồi biến mất. Sau đó, một hoặc hai tháng, ông lại đến để bị mắng tiếp.

Cứ thế mà lặp lại không ngừng.

Khi Thụy Chiêu tròn một tuổi, hoàng đế phong ta làm hoàng quý phi và trao cho ta phượng ấn.

Sau đó, ông không bao giờ tuyển thêm cung nữ nào nữa.

Khi Thụy Chiêu được hai tuổi, Tạ Thừa Ý đã năm tuổi và có thể vào Thượng Thư Phòng để học hành.

Từ đó, mỗi ngày của ta không chỉ phải đối phó với Thụy Chiêu – cô bé luôn miệng hỏi hàng vạn câu hỏi, mà còn phải giám sát việc học của ba đứa trẻ khác.

Một năm nữa lại trôi qua, đến ngày Thanh Minh, ta dẫn bốn đứa trẻ đến hoàng lăng để cúng bái hoàng hậu.

Một bóng dáng nhỏ bé, gầy yếu bỗng thu hút sự chú ý của ta.

Ta hỏi ma ma trông coi lăng: “Đó là ai vậy?”

Ma ma ngập ngừng một chút rồi mới trả lời: “Đó là đại hoàng tử.”

Đại hoàng tử Tạ Thừa Trạch là con của Dụ quý phi.

Ta nhíu mày: “Sao đại hoàng tử lại ở đây?”

“Khoảng hai năm trước, khi Dụ quý phi bị đày vào lãnh cung, đại hoàng tử bị người ta đánh ngất và bỏ lại ở đây. Nô tỳ không dám can thiệp vì không rõ có phải ý chỉ của hoàng thượng hay không.”

Tính theo tuổi, Tạ Thừa Trạch bây giờ chắc đã mười tuổi.

Nhưng cơ thể của đại hoàng tử gầy gò đến mức còn yếu hơn cả Tạ Thừa Ý, chỉ mới năm tuổi.

Dụ quý phi đã hại chết hoàng hậu, nên ta không muốn can dự vào chuyện này. Nhưng trước khi rời đi, Tạ Thừa Càn bỗng nhiên nói với ta: 

“Giang nương nương, chúng ta có thể đưa đaij hoàng huynh về cung được không? Hoàng huynh ở đây không có đủ đồ ăn.”

Ta sững sờ: “Nhưng mẫu phi đại hoàng tử đã hại chết mẫu hậu của con, con không hận đại hoàng tử sao?”

Ta chưa từng giấu Tạ Thừa Càn về chuyện của hoàng hậu, Tạ Thừa Càn nghiêm túc trả lời: 

“Giang nương nương đã từng dạy con rằng, tội lỗi không liên quan đến cha nương, và họa không liên quan đến người thân. 

Hoàng huynh trước đây đối xử với con rất tốt, việc hại chết mẫu hậu không phải lỗi của huynh ấy. Chúng ta không nên trút hận thù lên huynh ấy. 

Hơn nữa, chẳng phải trước đây Mai phi nương nương cũng có ân oán với người, nhưng người vẫn nhận nuôi hoàng tỷ sao?”

Ta lặng đi một lúc, đúng vậy, ta đã từng dạy bọn trẻ như vậy. Tội không liên quan đến cha nương, họa không liên quan đến người thân.

Cái chết của hoàng hậu đã khiến mắt ta bị thù hận che mờ. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Tạ Thừa Trạch, cậu bé chỉ là một người vô tội bị liên lụy.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, ta quyết định đưa Tạ Thừa Trạch trở về cung.

Sau khi trở về cung, ta thông báo qua cho hoàng đế một tiếng, rồi nuôi dưỡng Tạ Thừa Trạch trong cung Lâm Nguyệt.

14

Những tháng đầu tiên sau khi trở lại cung, Tạ Thừa Trạch vẫn rất rụt rè. Mỗi bữa ăn, cậu bé không dám lấy thêm bát thứ hai.

Khi nói chuyện với ta, giọng cậu bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, dường như rất sợ làm ta phật ý.

Nhờ có Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Càn động viên, dần dần đại hoàng tử mới bắt đầu mở lòng hơn.

Lần đầu tiên Tạ Thừa Trạch cẩn thận gọi ta là “mẫu phi” theo Tạ Thừa Ý, ta không đính chính mà lấy ra chiếc túi vải ta đã may sẵn cho cậu: 

“Ta đã nói chuyện với phụ hoàng của con rồi, ngày mai con sẽ cùng Thừa Càn và Thừa Ý đến Thượng Thư Phòng học.”

Đại hoàng tử nhận chiếc túi, quỳ xuống bái lạy ta, nghẹn ngào nói: “Thừa Trạch xin cảm tạ mẫu phi.”

Thế là cung Lâm Nguyệt của ta trở thành nhà trẻ lớn nhất trong hoàng cung. Ta chăm sóc cả năm đứa trẻ trong suốt tám năm trời.

Tám năm đủ để thay đổi nhiều thứ.

Ví dụ như Tạ Thừa Ý ngày xưa giọng nói còn non nớt, giờ thì như một chú khỉ nhỏ, toàn bộ hoàng cung không ai có thể quản nổi cậu ngoài ta.

Hay như Tạ Thừa Càn, vốn thông minh từ bé, giờ đã có tiếng nói trong triều đình, trở thành một thái tử đủ tầm, còn Tạ Thừa Trạch trở thành cánh tay đắc lực của cậu.

Trưởng công chúa Tạ Thanh Uyển đã thành hôn với một thám hoa lang hai năm trước, đôi phu thê sống hạnh phúc, ta không cần lo lắng gì.

Người duy nhất còn ở lại cung Lâm Nguyệt là Thụy Chiêu, cô bé đang ở tuổi thích làm đẹp.

Cuộc sống trôi qua yên bình và tĩnh lặng.

Ta thậm chí đã tính rằng khi hoàng đế qua đời, và Tạ Thừa Càn lên ngôi, ta sẽ ra khỏi cung để du ngoạn khắp núi non đẹp đẽ của nước Tề.

Nhưng điều tôi không ngờ là, có một ngày Dụ thị lại được thả ra khỏi lãnh cung.

Nói ta không ngờ, thực ra là cả lục cung và triều đình cũng không ai ngờ tới.

Suốt tám năm trong lãnh cung, cuộc sống cơ cực không làm Dụ quý phi tàn tạ, ngược lại còn khiến bà ta trở nên xinh đẹp hơn.

Khi bà ta đến thăm ta, ta chỉ nhìn bà ta với vẻ mặt lạnh lùng rồi hất cả tách trà nóng lên mặt bà ta.

Sau đó, ta rút thanh kiếm của một thị vệ và tiến thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.

Khi ta đặt thanh kiếm ngang cổ hoàng đế, Lưu công công ôm chân ta và khẩn thiết cầu xin: “Nương nương, xin người bình tĩnh!”

“Tại sao ngài lại thả bà ta ra?” Ta hỏi.

Hoàng đế dường như không cảm thấy lưỡi kiếm lạnh giá trên cổ mình, ông vẫn cúi đầu xem tấu chương.

Chỉ đến khi xem xong tấu chương, ông mới ngẩng đầu lên và mỉm cười: “Đã đến lúc rồi.”

Tay ta mềm nhũn.

Không phải vì lời nói của ông, mà là ánh mắt điên cuồng của ông lúc đó.

Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra rõ ràng.

15

Trong nửa tháng sau đó, hoàng đế liên tục ở lại cung của Dụ quý phi. Địa vị của bà ta liên tục được thăng cấp, cuối cùng bà ta đã khôi phục vị trí quý phi như trước.

Không chỉ vậy, hoàng đế còn bất chấp sự phản đối của triều đình, ban cho bà ta một cái tên mới, đổi từ tội thần Dụ Âm thành tiểu thư nhà Thái phó – Dư Doanh.

Sau khi Dụ thị khôi phục thân phận quý phi, điều bà ta quan tâm nhất là Tạ Thừa Trạch, đứa con mà ta đang nuôi dưỡng.

Mặc dù Tạ Thừa Trạch đã ra khỏi cung và lập phủ riêng, nhưng Đại hoàng tử vẫn thường xuyên vào cung để dùng bữa với ta.

Dụ thị luôn chờ đợi cậu trên con đường cậu đi qua. Hôm nay bà ta gửi tặng đôi giày, ngày mai là một chiếc áo.

Khi Tạ Thừa Trạch đến cung của ta dùng bữa một lần nữa, ta hỏi cậu: “Con có muốn trở về với mẫu phi của con không?”

Cậu không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: “Lúc này chẳng phải con đang ở bên cạnh mẫu phi sao?”

Ta thở dài: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với con.”

Cậu ngẩng đầu lên: “Con cũng đang nói nghiêm túc mà, con chỉ có mình người là mẫu phi.”

Nói xong, cậu gắp cho ta một miếng củ sen, nghiêm túc nói: “Sau này mẫu phi đừng nhắc đến chuyện này nữa, con sẽ buồn đấy.”

Ta sững người: “Được thôi.”

Tuy nhiên, trời không chiều lòng người.

Hoàng đế dường như phát điên, hạ chỉ bắt Tạ Thừa Trạch phải trở về cung của Dụ thị.

Lý do là quý phi nhớ con, muốn Tạ Thừa Trạch thực hiện đạo hiếu mà cậu đã thiếu suốt tám năm.

Đạo hiếu cái quái gì chứ.

Ta đã nghĩ rằng nếu Tạ Thừa Trạch đến gặp ta, ta sẽ an ủi cậu, bảo cậu nhẫn nhịn, đợi đến khi hoàng đế chết là mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng không ngờ, từ đó Tạ Thừa Trạch không bao giờ đến cung của ta nữa.

Ba tháng sau ta mới gặp lại cậu.

Đó là trong bữa tiệc sinh thần của Dụ thị, hoàng đế tổ chức một buổi yến tiệc lớn cho bà ta.

Ba tháng không gặp, Tạ Thừa Trạch gầy đi rất nhiều, đôi mắt vốn luôn ôn hòa của cậu giờ đây trống rỗng như một vũng nước chết.

Ta muốn nhân lúc tiệc tùng nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại tránh ta như tránh rắn rết.

Yến tiệc chưa kết thúc, cậu đã vội vã rời khỏi cung.

Tối hôm đó, trở về cung, ta càng nghĩ càng thấy không ổn. Đang định sai người đến phủ của cậu hỏi thăm tình hình, thì Lưu công công từ bên cạnh hoàng đế vội vã chạy đến: “Không hay rồi nương nương! Đại hoàng tử đã uống thuốc độc tự tử rồi!”

16

Khi ta vội vàng đến phủ của Tạ Thừa Trạch, ta bắt gặp Dụ thị cũng đang hoảng loạn.

Nhìn thấy Tạ Thừa Trạch nằm bất động trên giường, ta bủn rủn cả người, suýt nữa không đứng vững.

Dụ thị gục lên người cậu bé, khóc nức nở: “Con ơi! Con ơi! Sao con lại dại dột như vậy!”

Ta quay sang hỏi thái y: “Tình hình của đại hoàng tử thế nào?”

Thái y lắc đầu: “Điện hạ uống độc đã quá lâu, dù có giữ được mạng, nhưng có tỉnh lại hay không còn phải dựa vào số mệnh của ngài ấy. Chỉ là… điện hạ không còn ý chí sinh tồn, e rằng…”

Ông ta không nói hết câu, nhưng ta đã hiểu ý của ông ta.

Chỉ trong ba tháng, điều gì đã khiến một người luôn hiền hòa như Thừa Trạch mất hết ý chí sống, chỉ muốn tìm đến cái chết?

Ta không còn kìm được nữa, túm lấy Dụ thị: “Bà đã làm gì để ép Thừa Trạch đến mức này!”

Dụ thị lúc này đau khổ tột cùng, chỉ liên tục lẩm bẩm: “Tại sao lại thành ra thế này… con trai của ta…”

Đúng lúc đó, hoàng đế khẽ cười.

Ta nhìn về phía ông ấy.

Khuôn mặt ông ấy không có chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng hỏi Dụ thị: “Cảm giác ép chết chính đứa con ruột của mình thế nào?”

Dụ thị sững sờ: “Hoàng thượng…”

“Ngươi có nghĩ rằng trẫm không biết ngươi đã liên lạc với tàn dư của họ Dụ, âm mưu đưa Thừa Trạch lên ngai vàng?”

“Ngươi có nghĩ rằng trẫm không biết ngươi đã cố ý hãm hại thái tử thời gian gần đây?”

“Ngươi có nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay không?”

Ba câu hỏi liên tiếp như những cú đấm giáng mạnh vào Dụ thị, cũng là cú sốc đối với ta.

Hóa ra tám năm trước, khi ông ấy không giết Dụ thị mà giữ bà ta lại, là để phục vụ cho kế hoạch trả thù hôm nay.