Mẫu thân thỉnh thoảng mang rượu ra cho hắn, nói vài câu, hắn liền đỏ mặt từ tai xuống cổ.
Nhìn vẻ lúng túng của hắn, mẫu thân che miệng cười.
Ta chợt hiểu ra mọi chuyện.
Từ tận đáy lòng, ta vui mừng cho mẫu thân.
Nhờ sự tận tâm quản lý của bà và những công thức rượu độc nhất vô nhị của ta, tửu quán được khách hàng tấm tắc khen ngợi.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
11
Ta mang theo loại rượu thuốc mới ủ, tiến cung để dâng Thái hậu thưởng thức.
Mỗi lần có món đồ mới lạ hay bánh ngọt mới làm, ta đều mang vào cung cho Thái hậu xem.
Bà sống trong cung đã lâu, vị trí cao sang, điều bà thiếu nhất chính là cảm giác ấm áp từ con cháu bên cạnh.
Thái hậu xem ta như nhi nữ ruột, ta cũng thật lòng đối đãi với bà.
“Ngươi nha đầu này, ý tưởng quả thật khéo léo.”
Thái hậu đặt chén rượu xuống, khen ngợi:
“Không tệ.
Trong vị chua chát lại có chút ngọt ngào, nói cho ai gia nghe làm thế nào mà ra được?”
“Hồi Thái hậu, loại rượu hồi xuân đậu đen này do dân nữ dùng hoàng kỳ, đậu đen, kỷ tử chế ra, trong quá trình ủ thêm một chút hoàng tửu.
Mỗi ngày uống một chén, có thể hoạt huyết, dưỡng khí, cường thân kiện thể.”
Ánh mắt Thái hậu ánh lên vẻ hài lòng.
Được Thái hậu khen ngợi, việc kinh doanh của tửu quán lại càng phát đạt hơn.
Các quan viên quyền quý thi nhau đến ủng hộ, tiếng tăm của tửu lâu ngày càng vang xa.
Từ tầng lớp quan lại quyền cao chức trọng đến dân thường trong thiên hạ, mỗi ngày khách khứa ra vào tấp nập tửu lâu không ngớt.
Mẫu thân ta với kinh nghiệm kinh doanh phong phú đã phân chia rạch ròi:
Rượu bán cho quan lại được định giá cao để thể hiện sự sang trọng, trong khi có loại rượu bình dân hơn dành riêng cho dân thường.
Nhờ vậy, doanh thu không ngừng tăng lên.
Sau khi tích góp đủ tiền, ta quyết định mở chi nhánh cho tửu quán đặt tên là Thanh Tựu Hiệu.
Ngày khai trương chi nhánh cũng đúng vào ngày phu nhân hiện tại của Mục Lang, Liễu Điệp, lâm bồn.
Nhờ khéo léo thổi gió bên gối, sau khi ta và mẫu thân rời đi, Liễu Điệp được Mục Lang nâng lên làm phu nhân.
Mục Lang mang đầy hy vọng chờ đợi con trai, nhưng Liễu Điệp lại sinh ra một bé gái.
Mẫu thân ta hào hứng sai người đốt thêm hai quả pháo trước cửa chi nhánh để chúc mừng.
Cũng trong ngày hôm ấy, một chuyện thú vị đã xảy ra.
Ta đến trà lâu, nơi đã hẹn với Tống Nghi.
Từ trên lầu nhìn xuống con hẻm nhỏ, ta thấy có hai người đang đứng giằng co.
Người mặc y phục tím chính là Liễu Điệp, còn người nam nhân đối diện nàng ta thoạt nhìn quen mắt.
“Đó chẳng phải là tên tiểu đồng của Vương Chiêu Minh sao?” Ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghi hoặc nói.
Tống Nghi gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Nếu ngươi để ý, sẽ thấy hắn ta theo dõi nàng ta từ lâu.
Tên tiểu đồng này giống y hệt chủ nhân của hắn, dám làm càn.
Hắn nắm được chuyện nàng ta qua lại với Vương Chiêu Minh, liền lấy đó để uy hiếp, buộc nàng ta phải theo hắn.”
Ta đang kinh ngạc vì Liễu Điệp vốn không phải loại người dễ bị uy hiếp.
Thì ngay lúc đó, ta thấy nàng ta vờ tỏ vẻ đồng tình, rồi trong lúc tên tiểu đồng lơ là, nàng bất ngờ rút trâm cài, đâm mạnh vào cổ hắn.
Tên tiểu đồng ôm lấy cổ, trợn mắt ngã gục xuống đất.
Liễu Điệp lạnh lùng vứt chiếc trâm vào bụi cỏ, lấy khăn tay lau sạch vết máu, sau đó nhấc váy bỏ đi.
Con hẻm này tối tăm, ít người qua lại, e rằng phải mất một thời gian mới có người phát hiện ra thi thể.
“Đúng là kẻ nhẫn tâm.”
Tống Nghi uống một ngụm trà, bình luận.
“Không nhẫn tâm, sao ngồi vững được vị trí phu nhân của Mục Lang?”
Ta khẽ cười lạnh.
Liễu Điệp không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sẽ không ai biết nàng giết người chứ?
Lúc này, một đứa trẻ ăn mày, đầu bù tóc rối, rụt rè bước ra từ góc khuất.
Nó nhặt chiếc trâm cài bằng vàng trong bụi cỏ, rồi dùng áo lau sạch vết máu, định giấu vào người.
“Đi thôi.”
Ta và Tống Nghi trao nhau ánh mắt, lập tức xuống lầu.
Thằng bé đang cẩn thận lau trâm cài thì bị chúng ta chặn lại.
“Tiểu huynh đệ, tham của chẳng hay đâu, mau đưa nó ra đây.”
Ta nhìn nó, giọng nói có phần uy hiếp.
“Ta không hiểu tiểu thư đang nói gì.”
Nó cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.
“Che che đậy đậy, chẳng lẽ người nằm kia là ngươi giết?
Nếu không giao ra, ta lập tức báo quan.”
Tống Nghi lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén.
“Không, không!”
Nghe đến báo quan, thằng bé hoảng sợ, vội vàng xua tay:
“Không phải ta giết, là một phu nhân ăn mặc gấm vóc sang trọng.
Ta đều nhìn thấy hết.
Ta nấp ở đây, họ đột nhiên cãi nhau, rồi… ta không dám bước ra.”
“Ta đã đói bụng nhiều ngày rồi, chỉ muốn bán chiếc trâm này lấy ít bạc, cầu xin các tiểu thư đừng báo quan bắt ta, chuyện này không liên quan gì đến ta.”
Thằng bé rút chiếc trâm cài từ trong áo ra.
Ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi bước tới, vỗ đầu nó:
“Đói lắm sao?
Ngươi giúp ta một việc, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc có thể ăn no, được không?”
Nó ngẩng lên, đôi mắt lóe lên tia hy vọng.
“Ngươi cầm chiếc trâm này, đến giờ Dậu hôm nay, đến một tửu quán, tìm một vị quan lớn mặc triều phục màu đỏ.”
“Người chết kia là tiểu đồng của công tử nhà Vương Thị Lang.
Ngươi hãy thay hắn kêu oan, cứ nói người này từng đãi ngươi một bữa no nên ngươi mang ơn.”
Thằng bé nhìn ta, vẻ mặt thoáng qua chút nghi hoặc.
“Không phải bảo ngươi làm chuyện tổn đức, chỉ cần kể lại tất cả những gì ngươi thấy và nghe hôm nay cho vị quan lớn ấy.
Đừng để kẻ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Ta tháo miếng ngọc bội bên hông, đặt vào tay đứa trẻ ăn mày.
“Không tin ta sao?
Ta là chưởng quầy của một tửu quán.
Nếu làm xong việc này, cầm miếng ngọc bội này đến quán tìm ta.
Quán ta đang cần một người chạy việc, đảm bảo ngươi mỗi ngày đều được ăn no, còn có tiền lương.”
Đứa trẻ nghe xong mới nhẹ nhõm, ánh mắt lộ vẻ vui mừng:
“Tiểu thư yên tâm, ta nhất định không phụ lòng.”
12
Thiếu khanh Đại Lý Tự là một vị lão quan cương trực, phá được vô số kỳ án khắp thiên hạ.
Mỗi ngày, dù nắng hay mưa, đúng giờ Dậu ông đều đến tửu quán uống rượu, chưa từng vắng mặt.
Theo lời ta dặn, đứa trẻ ăn mày tìm đến Thiếu khanh, khóc lóc kể lể rằng tiểu đồng họ Vương là người tốt, bị kẻ ác hại chết.
Thiếu khanh nghe xong liền nghiêm mặt, lập tức dẫn đứa trẻ về Đại Lý Tự.
Chỉ sau hai ngày, Thiếu khanh đã dẫn người đến phủ Hình Dương để bắt giữ Liễu Điệp.
Ta ngồi trong xe ngựa, dừng ngay trước Hầu phủ, chờ xem kịch hay.
“Xin hỏi đại nhân, dân phụ đã phạm tội gì?”
Liễu Điệp vịn eo, khép nép hỏi.
“To gan thật, họ Liễu kia!
Bản quan hỏi ngươi, ngày mồng bốn tháng ba ngươi có đến con hẻm bên trà quán Ất Hưu không?”
Ánh mắt Liễu Điệp lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp:
“Dân phụ mấy ngày nay đều ở trong phủ dưỡng bệnh, chưa từng ra ngoài.”
“Đồ ác phụ, ngươi còn dám chối?”
Thiếu khanh lấy từ trong tay áo ra chiếc trâm vàng:
“Vậy đây là gì?
Có phải hung khí ngươi dùng để hại chết Vương Nguyên Bảo không?”
Vết máu trên trâm đã khô lại, Liễu Điệp tái mặt, nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận:
“Chiếc trâm này là kiểu dáng mới thịnh hành năm nay.
Đại nhân chỉ dựa vào đây, làm sao khẳng định dân phụ là hung thủ?”
Mục Lang đứng bên cạnh, tay ôm mỹ thiếp mới nạp, không nói một lời.
Xem ra từ sau khi Liễu Điệp sinh nhi nữ, nàng đã mất hết ân sủng.
Liễu Điệp rơm rớm nước mắt:
“Nếu vậy, chẳng lẽ tất cả những người trong kinh thành sở hữu loại trâm này đều là hung thủ giết chết Vương Nguyên Bảo sao?”
Vừa dứt lời, dân chúng xung quanh xì xào bàn tán.
Mục Lang dường như không chịu nổi ánh mắt dò xét của mọi người, bèn bước lên hòa giải:
“Đại nhân, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm?
Tiện nội chỉ là một nữ nhân yếu ớt, làm sao có thể giết người được?”
“Hừ, mồm miệng cứng rắn nhỉ.”
Thiếu khanh lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hầu gia Hình Dương, vốn dĩ đây là việc trong nhà của ngài, bản quan không muốn can thiệp.
Nhưng có lẽ ngài vẫn đang bị che mắt.”
Ông ra hiệu cho tiểu lại mang lên một chiếc khăn lụa.
“Họ Liễu, ngươi có nhận ra cái này không?
Trên góc khăn còn thêu chữ của ngươi.
Đây là vật ngươi từng tặng cho Vương Chiêu Minh, sau bị Vương Nguyên Bảo giữ làm bằng chứng.”
“Ngươi từng qua lại với Vương Chiêu Minh.
Sau đó, Vương Nguyên Bảo dựa vào chuyện này uy hiếp ngươi, buộc ngươi phải làm theo ý hắn.
Ngươi vì quá uất hận mà ra tay giết người.
Bản quan nói có đúng không?
Trước khi đến đây, bản quan sợ oan uổng ngươi nên đã cho người điều tra kỹ.
Không ngờ lại phát hiện thêm một chuyện thú vị.”
Thiếu khanh quay sang nhìn Mục Lang:
“Mấy ngày trước, bản quan bắt được một tên đạo sĩ lừa đảo.
Hắn khai rằng trước đây từng nhận bạc từ họ Liễu, đến Hầu phủ Hình Dương để tuyên bố rằng cái thai của nàng ta là con trai.”
Liễu Điệp nghe xong liền ngồi bệt xuống đất, lắc đầu liên tục:
“Đại nhân, xin đừng vu oan cho dân phụ.”
“Đồ tiện nhân!”
Mục Lang giận dữ, tát mạnh vào mặt Liễu Điệp, khiến nàng ngã lăn ra đất.
“Ngươi dám lừa ta!
Hèn gì ngươi sinh sớm trước một tháng.
Đồ không biết xấu hổ, trong bụng ngươi là nghiệt chủng của kẻ khác, khiến ta mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của thiên hạ!”
Quá tức giận, Mục Lang đá mạnh mấy cái vào người Liễu Điệp.
Nàng ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, cố gắng tránh đòn.
Thật đáng thương.
Nhưng đã vậy, ta càng phải thêm dầu vào lửa.
Ta ra hiệu, từ trong đám đông lao ra một đôi nam nữ, vừa khóc vừa hét:
“Đồ ác nhân!