Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÚC PHẬN KIỀU THÊ Chương 5 PHÚC PHẬN KIỀU THÊ

Chương 5 PHÚC PHẬN KIỀU THÊ

8:13 sáng – 29/11/2024

Điều tra một hồi mới biết chuyện mờ ám giữa Mục Lang và Vương Chiêu Minh.

Vương Thị Lang tức giận đến tận cửa đòi câu trả lời.

Mục Lang lại dứt khoát, muốn ta sớm ngày qua cửa, gả vào Vương gia để cả đời hầu hạ tên cầm thú đó.

Chỉ đến khi đuổi được Vương gia đi, mọi chuyện mới tạm lắng.

Thương tích của Vương Chiêu Minh vốn vì ta mà ra, dù không biết ai đã ra tay.

Nhưng nếu ta gả vào đó, chẳng những hắn mà cả Vương gia sẽ trút hết tức giận lên ta.

Mẫu thân hay tin, giận dữ, xách dao đòi giết Mục Lang.

Ta lạnh lùng nhìn Mục Lang, khuôn mặt đỏ bừng, không chút hổ thẹn.

“Không cần đâu.”

Ta kéo mẫu thân lại, nhẹ nhàng nói:

“Là mẫu thân hưu phu.”

Ta dẫn mẫu thân vào cung, diện kiến Thái hậu.

Mẫu thân căng thẳng quỳ xuống, toàn thân run rẩy.

Ta nắm chặt tay bà, bình tĩnh kể rõ ngọn ngành.

“Ồ, còn có chuyện này sao?”

Thái hậu uy nghi ngồi trên cao, đôi mắt phượng hơi nheo lại.

“Lần trước, Thái hậu nương nương từng hứa cho dân nữ một ân huệ. 

Hôm nay dân nữ muốn xin ân huệ đó, để mẫu thân được hòa ly với Hầu gia Hình Dương.”

“Chỉ một ân huệ này thôi? 

Ngươi chắc không muốn ai gia ra mặt, giúp ngươi từ hôn với Vương công tử?”

Thái hậu chăm chú quan sát ta.

Mẫu thân kéo nhẹ vạt áo ta, không ngừng ra hiệu đừng làm điều dại dột, hãy nghĩ cho bản thân.

Ta trấn tĩnh lại, đáp:

“Vâng. 

Từ xưa đến nay, đều là nam nhân hưu thê. 

Dân nữ muốn lập một tiền lệ, để mẫu thân hưu phu.”

Thái hậu nghe vậy liền bật cười:

“Ngươi, nha đầu này, thật là có ý tưởng.”

Bà vẫy tay, ra hiệu cho nhũ mẫu đỡ ta dậy:

“Hưu phu? 

Nghe cũng mới lạ. 

Ai gia tuy già rồi, nhưng cũng sẵn lòng cùng ngươi mở lối. 

Việc này, ai gia chấp thuận.”

“Khoan đã.”

Mẫu thân run rẩy lên tiếng:

“Thái hậu nương nương, thần phụ cả gan xin người rút lại ý chỉ.”

“Thần phụ chỉ có mỗi Uyển Thanh là nhi nữ. 

Đương nhiên thần phụ hy vọng ân huệ mà con bé cầu xin là để từ hôn với Vương gia.”

Thái hậu mỉm cười nhìn ta:

“Uyển Thanh nha đầu này, thông minh lắm.”

“Ta còn chưa hiểu nàng sao? 

Tinh ranh như hồ ly. 

Ngươi hưu tên Hầu gia Hình Dương kia, Uyển Thanh là nhi nữ ngươi, tự nhiên không còn là người nhà họ Mục. 

Hôn ước với Vương gia, đương nhiên không tính.”

Ta lè lưỡi trêu với Thái hậu, cười khúc khích:

“Không ngờ bị người nhìn thấu.”

Mẫu thân ta vừa mừng vừa kinh ngạc, hết nhìn Thái hậu lại nhìn ta, vội vàng dập đầu tạ ơn:

“Tạ ơn Thái hậu ban ân. 

Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Ta dám để mẫu thân hưu phu, dĩ nhiên là trong lòng đã có chuẩn bị.

Dù chưa từng gặp Bình Nghi Công chúa, nhưng từ những ngày ở bên Thái hậu sau khi cứu giá, qua lời nói và thái độ, ta đoán được công chúa là người phóng khoáng, có tư duy riêng.

Thái hậu ngồi ở vị trí cao đã lâu, người bên cạnh bà kẻ thực lòng, kẻ giả ý, phần lớn là những kẻ hoặc sợ bà, hoặc có ý đồ cầu lợi.

Thực chất, bà cũng chỉ là một nữ nhân ngoài lạnh trong nóng.

Nhưng với quyền lực cao cả của bà, ta không dám tính toán nhiều, chỉ có thể thật tâm cầu xin một chút lòng thương xót.

May mắn thay, ta giành được một chút quan tâm từ bà.

Thái hậu giữ ta lại cùng uống vài chén trà.

Chiếu chỉ của bà thậm chí đến Hầu phủ trước cả xe ngựa của ta.

“Hoàng Đào, đi giúp dọn dẹp tài sản, chúng ta chuyển đến nhà mới.”

Mục Lang mặt mày xanh mét nhìn ta:

“Tốt lắm, giỏi thật đấy!”

Ta đối diện ánh mắt của ông, nhướng mày:

“Ngài, Hầu gia Hình Dương, còn định cản trở sao?”

“Hồi môn của mẫu thân ta, ngài đã tiêu tán không ít để cưới những mỹ thiếp về. 

Ta nể tình bao năm nay không bắt ngài trả lại, đã là nhân nghĩa lắm rồi.”

“Đồ nghiệt nữ!”

Ông tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dường như sắp ngã ngửa ra sau.

Ta cố nén cảm giác ghê tởm, đưa tay đỡ ông, ghé sát tai thì thầm:

“Đừng vội ngất, ông vẫn nên nghĩ cách làm sao dàn xếp được cơn giận của Vương Thị Lang.”

Giờ đây, ta không còn là người của Hầu phủ Hình Dương nữa.

Nếu Mục Lang không thể đưa ra lời giải thích cho Vương gia, thì con đường quan lộ của ông cũng chấm dứt tại đây.

Trong phủ, nha hoàn và gia đinh ra ra vào vào, khuân vác tài sản ra xe ngựa, làm náo loạn cả cổng phủ.

Dân chúng xung quanh tụ lại xem, bàn tán râm ran:

“Chuyện gì vậy?”

“Ngươi còn không biết sao? 

Nghe nói là phu nhân Hầu gia Hình Dương muốn hưu phu.”

“Nữ nhân hưu phu, đây là lần đầu ta thấy, thật kỳ lạ.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi.”

“Hầu gia Hình Dương thật mất mặt, bị một nữ nhân hưu.”

“Thật làm xấu hổ cánh nam nhân chúng ta.”

Những lời xì xào của dân chúng lọt vào tai, khiến sắc mặt Mục Lang lúc trắng lúc xanh.

“Im miệng!”

Ông ta giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ta chán ghét, lùi lại một bước, tránh xa ông ta.

Liễu Điệp một tay ôm bụng, vội vàng chạy tới, giọng điệu nửa cứng cỏi nửa hoảng hốt:

“Ngươi….”

Có lẽ nhớ ra thân phận hiện tại đã khác, nàng ta cố tỏ ra mạnh mẽ:

“Ngươi thực sự muốn chọc giận Hầu gia sao?”

Ta lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt băng lãnh:

“Lo tốt chuyện của ngươi.”

“Mục Uyển Thanh, ngươi không còn là đại tiểu thư Hầu phủ, nhưng ta giờ là phu nhân được nâng lên chính thức của Hầu phủ, ngươi tốt nhất nên tỏ chút tôn trọng.”

Liễu Điệp vừa nói vừa vuốt bụng, định giơ tay lên tát ta.

“Ồ? Vậy sao?”

Ta nắm lấy cổ tay nàng, siết chặt, nhấn từng chữ:

“Ngươi không rõ trong bụng mình là con của ai à?”

Sắc mặt nàng tái mét, lời lẽ ấp úng:

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì thế?”

Rõ ràng nàng không còn chút tự tin, vì chính miệng nàng đã thừa nhận với ta rằng nàng mang thai con của Vương Chiêu Minh.

“Ngươi nên cùng Hầu phủ vinh nhục đồng cam, cùng tồn vong.”

Ta thả tay nàng ra, giọng nói lạnh như băng:

“Ngươi tự mà lo liệu.”

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ta không định bỏ qua cho nàng.

Ta muốn từng bước một đẩy nàng vào hố sâu, để nàng nếm trải sự đau đớn chậm rãi mà tột cùng.

10

Ngoại tổ phụ ta năm xưa là đại phú thương nổi tiếng khắp bốn phương.

Chỉ vì ham quyền quý mà ép mẫu thân ta gả cho Mục Lang, của hồi môn nhiều đến mức trải dài ba mươi dặm thảm đỏ.

Tài sản của Mục Lang đã tiêu tán không ít vì những cuộc ăn chơi và cưới thiếp.

Các cửa hàng đứng tên mẫu thân ta vẫn còn hoạt động và kiếm lời, tuy không nhiều, nhưng đủ để duy trì.

Khi chúng ta rời khỏi Hầu phủ, gần như mang theo toàn bộ tài sản, chỉ để lại cho Mục Lang một căn nhà trống và chút bổng lộc ít ỏi.

“Vẫn chưa tìm được nhà mới, chúng ta sẽ đi đâu đây?”

Mẫu thân lo lắng hỏi.

“Tất nhiên là có nơi để đi.”

Ta nhẹ nhàng vỗ tay bà trấn an:

“Hiện giờ, con sẽ dẫn mẫu thân đến một nơi, đảm bảo người sẽ thích.”

Ta đã sớm có ý định rời khỏi Hầu phủ Hình Dương.

Trước khi mẫu thân hưu phu, ta đã mua được một căn nhà lớn, nội thất bên trong đều mới tinh.

Mẫu thân thích yên tĩnh, nên căn nhà này ở vị trí thoáng đãng, tránh xa khu náo nhiệt.

Ta cũng không rõ vì lý do gì mà căn nhà lại được bán với giá thấp như vậy.

Nhưng sau nhiều lần xem xét, ta không thấy có gì bất thường.

“Đi đâu thế?”

Mẫu thân hỏi khi ta dẫn bà đến một tửu quán.

“Đây là tửu quán con mở. 

Hiện tại chúng ta chỉ thiếu một người quản lý tài ba.”

Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta.

Ta gật đầu.

Bà xúc động nhìn quanh, tay chạm vào mọi thứ, rồi quay sang nhìn ta, mắt đã đỏ hoe.

Kể từ khi gả cho Mục Lang, mọi tài năng kinh doanh của mẫu thân đều bị bó buộc trong bốn bức tường.

Mục Lang chê nghề buôn bán thấp hèn, không cho phép mẫu thân xuất hiện bên ngoài.

Các cửa hàng dưới danh nghĩa của bà vì thế chỉ kiếm được chút ít.

“Con đã từng nói, tại sao nữ nhân phải dựa vào chút tình cảm đáng thương của nam nhân?

Mẫu thân à, người cứ mạnh dạn làm điều người muốn.”

“Nữ nhân chúng ta cũng có thể giống như nam nhân, dấn thân vào đời và lập nên sự nghiệp.”

Ta bận rộn nghiên cứu các công thức rượu mới, còn mẫu thân lo quản lý hàng chục cửa hàng.

Không lâu sau, tin tức Mục Lang bị giáng chức cũng truyền đến.

Kẻ già như ông ta, từ Hầu gia Hình Dương bị giáng thành Tiểu quan Hình Dương, chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.

Đúng là tự làm tự chịu!

Nghĩ đến khuôn mặt xám xịt của ông ta, ta không nhịn được cười.

Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do Vương Thị Lang ra tay.

Con trai duy nhất của Vương gia, Vương Chiêu Minh, bị hủy hoại tương lai, dòng dõi tuyệt tự.

Vương Thị Lang tất nhiên phải nổi giận.

Có Thái hậu che chở cho ta, ông ta không dám động đến ta, nên đành trút giận lên Mục Lang.

“Thật đáng đời! Ác giả ác báo!”

Mẫu thân vui vẻ nói:

“Hôm nay tửu quán giảm nửa giá, chúc các vị khách ăn ngon uống vui, lần sau lại ghé.”

Ta chống cằm nhìn những vị khách trong quán rượu, phát hiện có một nam nhân cao lớn, phong thái phi phàm, thường xuyên đến đây uống rượu.