Cũng tốt thôi.
Trong khoảng thời gian ở Bắc Lăng, chúng ta đã hình thành tình bằng hữu đồng hành sâu sắc.
Mối quan từ bằng hữu cùng nhau vượt qua khó khăn giờ chuyển thành tình yêu, khiến ta không biết phải làm sao.
Ta vừa cởi ngoại bào chuẩn bị đi ngủ, thì nghe tiếng cửa mở.
Tiêu Cảnh Hành bước vào, mang theo luồng gió lạnh.
Ta chống tay ngồi bên giường, bỗng nhớ tới đêm tân hôn, dường như bầu không khí khi ấy cũng mập mờ khó nói thế này.
Hắn vừa rót một chén trà, vừa nói: “Yến Yến, thật xin lỗi, vừa rồi phụ hoàng có việc giữ ta lại. Nàng chờ ta lâu chưa?”
Ta không quen sự thân mật này, liền cứng đầu đáp: “Ta nào có chờ ngài.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Ta còn chưa hỏi rõ lòng nàng. Nàng có điều gì muốn nói với ta không?”
Ta do dự một lúc, rồi nói: “Tiêu Cảnh Hành, ngài có biết rằng tình yêu của một Thái tử, hay một Hoàng đế, từ trước đến nay đều không thể dành trọn cho một người?”
Hắn trầm ngâm một lát, như một học sinh bị thầy cô gọi tên, nghiêm túc trả lời: “Từ nhỏ, sư phụ đã dạy ta, thân là Thái tử, chí hướng phải như trường giang cuồn cuộn chảy ra biển lớn, không thể bị gò bó bởi chuyện nhi nữ thường tình.”
“Ta chưa bao giờ để tâm đến tình cảm, chỉ cố gắng học hỏi cách trị quốc, mong rằng tương lai có thể trở thành một minh quân.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nhưng từ khi gặp nàng, ta mới biết thế nào là: ‘Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.’”
“Ta kính trọng tấm lòng rộng mở và nhân hậu của nàng, cũng yêu sự dí dỏm tinh nghịch trong những lời nói tưởng như vô căn cứ của nàng. Ta hy vọng nàng ngày ngày ở bên cạnh ta, cùng ta bàn chuyện, cùng ta trải qua tình cảm phu thê.”
“Người đó là nàng, chỉ có thể là nàng.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, khiến tim ta xúc động, mọi do dự cuối cùng cũng tan biến.
Hắn khẽ cười, lần này không giống như sự kiềm chế của đêm qua…
Một lát sau, hắn hơi kéo giãn khoảng cách.
Ta đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn.
Vô thức, ta nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Chỉ nghe tiếng hắn thì thầm bên tai: “Yến Yến, ta yêu nàng.”
Tâm ta bị tình ý của hắn lấp đầy, chút căng thẳng cuối cùng cũng tan biến.
“Ta cũng vậy.”
Không khí đã hoàn toàn dẫn dắt, nếu chần chừ sẽ dẫn đến thất bại!
Đêm nay ánh trăng thật thanh khiết, len qua cửa sổ và tấm màn lụa, dịu dàng phủ lên giường, nhưng ta đã chẳng còn tâm trí nào để ngắm nhìn.
Ta dậy muộn hơn thường ngày.
Khi tỉnh lại, hắn đã không còn ở trong phòng.
Dẫu vậy, “phòng ấm mộng xuân,” nhưng Thái tử vẫn phải vào triều sớm.
Tiểu Mãn vui vẻ chạy tới hầu ta rửa mặt, gương mặt rạng rỡ như vừa đạt được một thành tựu lớn.
Ta không nhịn được bật cười: “Nha đầu này, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt.”
Ta đứng dậy, bước ra đứng bên cửa sổ.
Ánh mặt trời rực rỡ tràn vào, giống hệt như ngày ta tới thư phòng tìm hắn, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt điển trai ấy.
Ta mơ một giấc mơ đáng sợ.
Trong mơ, Tiêu Cảnh Hành tức giận, đôi mắt bừng bừng lửa giận, không màng đến lời giải thích và van xin của ta, thẳng tay ra lệnh xử ta bằng hình phạt ngũ mã phanh thây.
Ta nhìn những tên hành hình lạnh lùng trói tay chân ta lên ngựa, đôi mắt ở trong giấc mơ của ta đỏ rực, tuyệt vọng hét lớn: “Tiêu Cảnh Hành, ta hận ngài! Ta hận ngài!”
“Khai hình!”
Một tiếng lệnh vang lên, ta giật mình tỉnh dậy, ta nằm bên mép giường, bắt đầu nôn khan.
Trong lòng ta uất ức, vừa nôn vừa khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm gương mặt.
Tiêu Cảnh Hành bị tiếng khóc của ta làm tỉnh giấc, hắn hoảng hốt lớn tiếng gọi ra ngoài: “Người đâu, truyền thái y! Truyền thái y mau!”
Hắn lo lắng xoa lưng cho ta, giọng khẩn trương: “Nàng vốn khoẻ mạnh, sao lại đột nhiên như vậy?”
Ta ngừng nôn, nhưng lại khóc càng to: “Tiêu Cảnh Hành, sao ngài lại muốn ngũ mã phanh thây ta?! Tại sao?!”
Hắn dịu dàng trấn an: “Ngốc à, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Ta ở đây, đừng sợ.”
Ông bắt mạch cho ta hết lần này đến lần khác, bỗng nhiên lui lại hai bước, quỳ xuống, lớn tiếng bẩm: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã có hỷ, đã mang thai một tháng!”
Tiêu Cảnh Hành thần thái rạng rỡ, quay sang ta nói: “Yến Yến, nàng nghe thấy chưa? Nàng sắp làm mẫu thân rồi!”
Sau khi trở thành Thái tử, hắn đã rất quen với việc đối phó những yến tiệc thế này.
Nhưng dù hắn có cố gắng giữ tâm trạng trống rỗng, hắn vẫn nhận thấy một ánh mắt cháy bỏng đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn khẽ liếc mắt, liền thấy một nữ nhân dung mạo thanh tú ngồi bên cạnh Thừa tướng.
Nữ nhân ấy đối diện ánh mắt của hắn mà không hề né tránh, ngược lại còn vui vẻ vẫy tay chào, khiến dáng vẻ lạnh nhạt của hắn bỗng trở nên gượng gạo.
Trong lòng hắn có chút khó chịu, liền quay đầu đi, tự nhủ không nên để ý.
Nhưng hắn không ngờ, lần gặp này chỉ là khởi đầu.
Vài ngày sau, Hoàng thượng nói muốn ban hôn cho hắn và con gái của Thừa tướng.
Tiêu Cảnh Hành cảm thấy bất ngờ nhưng điều đó cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Dù sao, ánh mắt lộ liễu của Tống Chi Yến trong yến tiệc kia cũng như hồi chuông cảnh báo.
Hỷ sự của Thái tử vốn là công cụ chính trị.
Huống chi, Thừa tướng là người trung thành, lại còn lập nhiều chiến công.
Nếu hỷ sự có thể giúp thu phục một trung thần, cũng coi như đáng giá.
Chỉ là, nghe nói vị tiểu thư của phủ Thừa tướng này được nuông chiều từ nhỏ, tính cách kiêu ngạo, cộng thêm ánh mắt như muốn dính lấy hắn trong yến tiệc kia…
Hắn thầm nghĩ, có lẽ mình sắp phải chịu không ít phiền phức.
Ngày thành thân, khi lễ nghi đã hoàn tất và bước vào động phòng, Tiêu Cảnh Hành bất ngờ có chút căng thẳng.
Hắn đã tưởng tượng vô số cảnh Tống Chi Yến quấn lấy mình, thậm chí còn chuẩn bị cả trăm lý do để từ chối viên phòng.
Nhưng hắn lại không ngờ, khi vừa vén khăn voan lên, Tống Chi Yến đã “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Tân nương trước mặt với lớp trang điểm tỉ mỉ, dưới ánh đỏ của hỷ phục, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như son, trông rực rỡ hơn hẳn ngày ở yến tiệc.
“Thần thiếp biết thần thiếp tự mình đa tình. Được gả cho Điện hạ đã là phúc lớn nhất của thần thiếp.”
“Thần thiếp không dám đòi hỏi gì hơn, chỉ mong Điện hạ đừng chán ghét thần thiếp, thần thiếp đã mãn nguyện rồi.”
Một tân nương kiều diễm như thế, lại quỳ trước mặt hắn, nói một loạt những lời khách sáo như vậy.
Dù Tiêu Cảnh Hành đã nghe quen vô số lời hoa mỹ, cũng bị nghẹn lại, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Tuy những lời của nàng có phần hoa mỹ, nhưng lại mang đến cho Tiêu Cảnh Hành một cái cớ tuyệt vời để rút lui.
Hắn thuận theo lời nói của Tống Chi Yến, viện lý do còn công vụ cần xử lý, liền ung dung đi thẳng đến thư phòng.
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ: “Nàng ấy, sao lại như một người hoàn toàn khác với dáng vẻ trong yến tiệc hôm đó?”
Tất nhiên không thể giấu được Hoàng thượng và Hoàng hậu.
May mắn là Tiêu Cảnh Hành thường ngày thật sự tận tâm với công việc, nên cũng không bị trách cứ nhiều.
Sau khi cùng Tống Yến Chi hoàn tất nghi lễ bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu, hắn phát hiện một điều lạ: Vị Thái tử phi này không hề hỏi han hắn một câu, trái lại tâm trạng rất tốt, vui vẻ trò chuyện với Chung Hiểu về cái tên của hắn.
Tiêu Cảnh Hành đi phía trước, im lặng lắng nghe, chợt nghe nàng dẫn câu chuyện về mình:
“Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ, tuy bất năng chí, nhiên tâm hướng vãng chi.”
“Nhiên tâm hướng vãng chi.“
Hắn khẽ lặp lại câu nói, trong lòng băn khoăn không biết nàng vô tình nói ra, hay là đang cố ý trêu chọc hắn.
Nếu đúng là trêu chọc, thì sự uyển chuyển này hoàn toàn trái ngược với những gì hắn từng nghĩ về nàng.
Trong lòng hắn bỗng nảy sinh một sự tò mò kỳ lạ, như một hạt giống vừa nở mầm, bắt đầu bén rễ trong tâm trí.
3
Hai người chẳng có nhiều cơ hội chạm mặt.
Tống Chi Yến như thể đã biến mất khỏi Đông cung, không hề xuất hiện trước mặt hắn.
Tiêu Cảnh Hành vốn muốn giữ khoảng cách với nàng, nhưng lại không ngăn được sự tò mò về nàng.
Cuối cùng, hắn nhờ Chung Hiểu âm thầm đi thăm dò xem nàng đang làm gì ở chính điện.
Chung Hiểu trở về, báo cáo với vẻ mặt lạ lẫm: “Bẩm Thái tử điện hạ, Thái tử phi đang… đang đánh quyền.”
Tiêu Cảnh Hành bất ngờ đến mức cao giọng: “Đánh quyền? Đánh với ai?”
Chung Hiểu hơi lúng túng đáp: “Không phải với ai cả, chỉ một mình nàng trong hoa viên. Nàng vừa chậm rãi vừa vung tay múa chân…”
Nói đến đây, hắn ngập ngừng một chút rồi tiếp tục: “Thuộc hạ nghe nàng nói với nha hoàn, đây gọi là ‘thái cực quyền,’ dùng để… tiêu thực.”
Lần này, sự tò mò của Tiêu Cảnh Hành thực sự bị khơi dậy.
Hắn đứng dậy, định đến chính điện để xem thử.
Nhưng ngay lúc ấy, Bắc Lăng phủ doãn Giả Trường Tiên xin cầu kiến, khiến hắn đành gác lại ý định.
“Thôi, chuyện chính sự vẫn là quan trọng hơn.”