Trà giải rượu cần pha thêm một chút nữa, ta ngồi bên cạnh, vừa chờ vừa quan sát hắn kỹ hơn.
Hóa ra trong một tháng qua, hắn cũng gầy đi không ít.
Hốc mắt có chút thâm quầng, đường viền hàm càng thêm rõ nét.
Chỉ là ngày ngày gặp nhau, nhưng ta không để ý đến sự thay đổi này.
Nhìn hắn như vậy, trong lòng ta bất giác cảm thấy thương xót, cảm giác đau lòng không hiểu từ đâu kéo đến.
Ôi, nữ nhân à, ngươi “mềm lòng” rồi sao!
Ta đang nhìn hắn, thì bỗng thấy Tiêu Cảnh Hành mở mắt, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ: “Nàng đang làm gì vậy?”
Ta vừa định rút tay lại, nhưng hắn nhanh hơn ta.
Ta bất ngờ bị kéo lại gần hắn.
Sự tiếp xúc đột ngột này khiến ta có chút không quen, trái tim đập loạn nhịp.
Thấy không thể rút tay ra được nữa, ta bèn kéo ghế lại gần hắn hơn, nhỏ giọng dò hỏi:
“Này… Tiêu Cảnh Hành, ngài ngủ rồi sao?”
Hỏi mấy lần hắn cũng không trả lời, ta thở phào, lá gan lớn dần.
Ta hơi nhướn người, khẽ chạm vào má hắn một cái.
“Tiêu Cảnh Hành, coi như đây là tấm lòng của ta dành cho ngài.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Hắn đột nhiên mở mắt, làm ta giật bắn người.
Ta bị bắt quả tang, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngài đâu có say, sao lại gạt ta?”
“Ai bảo ta say? Ta chỉ uống hơi nhiều, cảm thấy không thoải mái thôi.”
Hắn ngồi dậy duỗi người, còn ta vội rút cánh tay đang bị hắn gối lên về.
Ta vừa lúng túng vừa ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu giả vờ xoa tay.
Hắn lại hỏi: “Nàng vừa nói, đó là tấm lòng của nàng?”
“Ừm….”
Ta còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, thì đã thấy Tiêu Cảnh Hành chậm rãi tiến gần lại.
“Ta cảm thấy vẫn chưa đủ.”
Giọng hắn vì uống rượu mà trầm thấp, khàn khàn.
Không đợi ta phản ứng, hắn đột nhiên giữ lấy sau gáy ta…
Trong đầu ta vang lên một tiếng “bùm,” hoàn toàn nổ tung.
Cơ thể ta cứng đờ, đến thở cũng không dám, chỉ có thể để hơi thở của hắn bao phủ lấy không gian quanh mình.
Cuối cùng, trước khi hơi thở ta cạn kiệt, Tiêu Cảnh Hành mới buông ta ra.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu ta, cười nhạt nói: “Yến Yến, lần sau muốn tỏ tình, nhớ thành ý hơn một chút.”
Sau khi uống xong trà giải rượu, Tiêu Cảnh Hành rửa mặt rồi đi ngủ.
Còn ta, đáng thương thay, bị một nụ hôn ngắn ngủi làm rối loạn tâm trí.
Lần đầu tiên còn thức nằm cạnh hắn, nên càng khiến ta khó ngủ hơn.
Mãi đến khi trời gần sáng, ta mới mơ màng thiếp đi.
Tiêu Cảnh Hành vẫn như thường lệ, dậy sớm vào triều.
Còn ta, với đôi mắt thâm quầng, lảo đảo đi thỉnh an Hoàng hậu.
Khác với mọi khi, hôm nay Hoàng hậu không lập tức cho ta lui ra sau khi ta hành lễ.
Bà bảo ta ngồi xuống, rõ ràng có điều muốn nói.
Ta ngồi im lặng chờ đợi, quả nhiên bà nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Lần này hành sự tại Bắc Lăng, Hành nhi lập được công lớn. Nghe nói Thái tử phi cũng đã góp không ít sức lực.”
Ta khiêm tốn đáp: “Đó là nhờ Điện hạ lãnh đạo tài tình, thần thiếp nào dám kể công.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, lại nói: “Nghe đâu Hành nhi và ngươi đến nay vẫn chưa viên phòng, thật ủy khuất cho ngươi.”
Ta ngẩn ra, chưa hiểu rõ ý bà, đành thuận lời đáp: “Thần thiếp không dám. Điện hạ tận tụy với quốc sự, đó là phúc của xã tắc.”
Hoàng hậu mỉm cười, nhưng những lời tiếp theo của bà lại khiến ta kinh ngạc: “Ngươi quả là đứa trẻ hiểu chuyện. Đông cung lạnh lẽo, Hành nhi lại chưa có con nối dõi. Mà huyết mạch hoàng gia chính là nền tảng của xã tắc. Bản cung định tháng sau mở yến tiệc, mời các phu nhân triều thần, chọn cho Hành nhi một vị trắc phi hiền đức. Không biết ý ngươi thế nào?”
Hoàng hậu hỏi ý ta, nhưng thực chất là đang dò xét thái độ của ta.
Ta hiểu rõ điều đó, liền cung kính đáp: “Mẫu hậu yên tâm, thần thiếp sẽ vì xã tắc mà lo liệu, giúp người chọn ra vị trắc phi xứng đáng.”
“Đứa trẻ ngoan, thật vất vả cho ngươi rồi.”
Hoàng hậu thở dài, sau đó cho ta lui.
Trên đường về Đông cung, ta im lặng không nói câu nào, bước đi mỗi lúc một nhanh.
Tiểu Mãn vừa chạy theo vừa thở hổn hển, cố an ủi: “Tiểu thư, đi chậm thôi. Người đừng giận nữa.”
Ta đang bực bội trong lòng, bật nói: “Ai bảo ta giận? Tiểu Mãn, ngươi có quyển thoại bản nào hay, mang đến cho ta xem.”
Đường là ta chọn, quả đắng cũng chỉ có thể tự nuốt.
“Người đã rời xa ta, ngày hôm qua không giữ được, lòng đã loạn vì người, ngày hôm nay lại thêm phiền muộn.”
Ta có thể buông bỏ.
Coi như mình thất tình, sớm thoát ra thì tốt hơn.
Khi Tiêu Cảnh Hành hạ triều về, ta đang đọc quyển thoại bản mà Tiểu Mãn đưa.
Ta còn chưa kịp đứng dậy hành lễ, hắn đã ngồi xuống cạnh ta, hỏi: “Ta vừa tới thỉnh an mẫu hậu, nghe nói người có chuyện bàn bạc với nàng?”
Ta giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, đáp: “Ồ, mẫu hậu bảo ta giúp ngài chọn trắc phi.”
Hắn có chút gấp gáp: “Vậy nàng trả lời thế nào?”
Ta nở nụ cười khách sáo, cung kính đáp: “Chọn trắc phi là việc lớn của hậu cung. Thần thiếp thân là Thái tử phi, tất nhiên phải san sẻ lo lắng cùng mẫu hậu. Điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Tiêu Cảnh Hành khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng: “Việc quan trọng thế này, tại sao nàng không bàn bạc với ta trước mà tự ý đồng ý?”
“Đó là bổn phận của thần thiếp, sao lại không nên đồng ý?”
Ta thấy buồn cười, liền hỏi ngược lại: “Vậy để ta hỏi, Điện hạ có thật lòng yêu thích thần thiếp không?”
Hắn không trả lời, ta tiếp tục nói: “Nếu Điện hạ không yêu thích thần thiếp, thần thiếp lấy tư cách gì để từ chối mẫu hậu? Huống hồ, việc nối dõi tông đường vốn là trách nhiệm của Đông cung. Thần thiếp thân là chính phi, tất nhiên cũng phải lấy việc tìm người tài đức cho Đông cung làm trọng trách của mình.”
Nghe xong, Tiêu Cảnh Hành không giận, ngược lại còn mỉm cười gian xảo: “Yến Yến, mỗi lần nàng bịa chuyện đối phó với ta, lời nói đều đặc biệt ‘hoa mỹ’.”
Ta bị hắn nói trúng tim đen, cuống quýt phản bác: “Nói bậy, ta đâu có!”
Hắn không tranh cãi, chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta thấy Thái tử phi nói rất đúng. Việc nối dõi quả thật là trọng trách của Đông cung. Nhưng ta và Thái tử phi đến giờ chưa viên phòng, đúng là thất trách. Bản cung phải lấy Thái tử phi làm gương, sớm hoàn thành trách nhiệm này mới phải.”
Lời hắn khiến ta không kịp phản ứng, mặt lập tức nóng bừng.
Nhưng hắn chưa dừng lại, còn muốn giành thế thượng phong, tiếp lời: “Không biết Thái tử phi thông minh của ta có cao kiến gì không?”
Ta bị ép đến mức nghẹn lời, chỉ có thể nghiến răng đáp: “Ta… ta không có cao kiến!”
Đúng là Tiêu Cảnh Hành đáng chết, không thích ta mà còn đùa giỡn.
Ta lại ghét bản thân mình không có chí khí, đối diện gương mặt tuấn tú kia, ta chẳng thể tức giận nổi.
Ta quay đầu tránh ánh mắt của hắn, cố tình không nhìn.
Tiêu Cảnh Hành thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc hơn, nói: “Ta nhớ ngày về thăm nhà, nàng từng nói: ‘Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã; nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.’ Nàng nói sai rồi. ‘Sĩ chi đam hề, diệc bất khả thuyết dã.’”
Tim ta đập dữ dội.
Hắn thấy ta không đáp, liền nói tiếp: “Yến Yến, nàng thông minh như vậy, chắc chắn hiểu được. Ta thích nàng.”
Những lời nói ấm áp và kiên định của Tiêu Cảnh Hành như xua tan mọi nỗi lo lắng và u sầu trong lòng ta.
Nếu đến giờ mà ta còn không hiểu, thì đúng là kẻ ngốc.
Ta chớp mắt vài lần, nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Ngay trong ngày đại hôn, ta đã nói ta cũng thích ngài rồi mà.”
Hắn cười khẽ, đưa tay chạm vào trán ta, nói: “Nếu nàng ám chỉ những lời khách sáo và giả vờ khi ấy, nàng nghĩ ta sẽ tin sao?”
“Hừm, tin hay không thì tùy ngài!”
Thì ra hắn luôn biết ta chỉ đang nói qua cho qua chuyện, chẳng trách lần nào cũng không đáp lại những lời ‘hoa mỹ’ của ta.
Nhìn thấy hắn lại muốn tiến gần hơn, ta bỗng nhớ đến nụ hôn đêm qua, sợ hãi vội lấy tay che miệng hắn: “Điện hạ! Không thể tùy tiện như vậy…”
Hắn thoáng sững sờ, sau đó bật cười ha hả: “Ta vừa mới bày tỏ lòng mình với nàng, sao nàng lại nói những lời làm mất hứng thế?”
Lần đầu tiên ta thấy hắn cười thật lòng như vậy, đôi mắt cong cong, gương mặt rạng rỡ, không hề nghiêm nghị, thật sự rất đẹp.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại triều phục chưa kịp thay, nói: “Ta phải xử lý một số việc triều chính, tối nay sẽ cùng nàng dùng bữa.”
Nghe tin Tiêu Cảnh Hành muốn ăn tối cùng ta, Tiểu Mãn vui đến mức cười không ngừng, vội vàng đến nhà bếp chuẩn bị món ăn.
Còn ta lại như phạm nhân bị truy nã, lòng rối bời không yên, đi đi lại lại trong Đông cung.
Trước kia, hoặc là cùng dùng bữa trong yến tiệc, hoặc là bữa ăn vội khi cứu trợ ở Bắc Lăng.
Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức dùng bữa cùng nhau.
Thật đáng ghét, hóa ra đây chính là tâm trạng của kẻ yêu đương!
Chỉ là một bữa ăn thôi mà cũng khiến ta suy nghĩ tới lui.
Ta như hiểu được tại sao nữ phụ trong nguyên tác lại mãi đeo bám hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn không tới.
Chung Hiểu tới truyền lời, nói rằng Tiêu Cảnh Hành bị Hoàng thượng triệu kiến để bàn bạc chính sự, tối nay không thể dùng bữa cùng ta, bảo ta không cần chờ.
Thái tử đúng là tận tụy vì công việc. Thôi vậy, ngày mai còn dài.
Người thất vọng nhất có lẽ là Tiểu Mãn.
Hai người ăn mà nàng chuẩn bị tận mười lăm món.
Ta nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, vừa buồn cười vừa bất lực, nói: “Tiểu Mãn, ngươi định cho ta và Điện hạ ăn đến chết sao?”
Tiểu Mãn chỉ tiếc rẻ, nói: “Tiểu thư, đây là lần đầu tiên Điện hạ dùng bữa cùng người, tất nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo! Ôi, sao Điện hạ lại không tới chứ?”
Ta không giải thích nhiều, chỉ giữ lại hai món yêu thích, rồi bảo nàng mang phần còn lại chia cho các cung nữ.
Trăng đã lên cao, sương đêm thêm nặng, lòng ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tiêu Cảnh Hành vẫn chưa tới, đoán rằng vị Thái tử cuồng công việc này lại tiếp tục thức đêm trong thư phòng.