Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHẬP VAI THÁI TỬ PHI XUI XẺO Chương 5 NHẬP VAI THÁI TỬ PHI XUI XẺO

Chương 5 NHẬP VAI THÁI TỬ PHI XUI XẺO

12:08 chiều – 28/11/2024

Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, ta tiếp tục hỏi: “Như vậy cũng chỉ là ứng phó trước mắt. Về sau, nếu không ai đến nhận, những đứa trẻ này sẽ ra sao?”

Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành thoáng qua nét bất lực.

Hắn xoa trán, nói: “Hiện tại có quá nhiều việc, chuyện an trí lâu dài cho bọn trẻ, ta quả thực chưa nghĩ tới. Nàng có ý kiến gì không?”

Ta khẽ gật đầu: “Thần thiếp có một ý tưởng sơ bộ.”

Ta nhanh chóng sắp xếp lời lẽ rồi nói: “Triều đình có thể nhân cơ hội này xây dựng một viện chuyên dành cho cô nhi. Không chỉ những đứa trẻ bị ảnh hưởng trong thiên tai này, mà sau này nếu có cô nhi cũng có thể được nhận vào đây. Cô nhi viện này sẽ do triều đình chi tiền xây dựng và hỗ trợ, lo cho chúng từ sinh hoạt đến giáo dục, cho đến khi chúng trưởng thành.”

Tiêu Cảnh Hành gật đầu tán thưởng: “Cách này nghe có vẻ khả thi. Nhưng nếu có người muốn nhận nuôi trẻ thì sao?”

“Như vậy thì thật quá tốt.” Ta thuận theo lời hắn, tiếp tục nói: “Nhưng nếu người nhận nuôi không phải là thân thích của đứa trẻ, thì khi nhận nuôi cần thị sát kỹ lưỡng tình hình gia cảnh, thu nhập, liệu họ có khả năng nuôi dưỡng đứa trẻ hay không. Ngoài ra, còn cần phái người bí mật đến thăm hỏi hàng xóm của họ.”

Giả Trường Tiên có vẻ không hiểu, hỏi: “Thị sát gia cảnh và thu nhập thì hạ quan hiểu, nhưng thăm hỏi hàng xóm là để làm gì?”

“Đó là để đánh giá nhân phẩm của người nhận nuôi. Nếu người đó là kẻ trộm cắp hay tiểu nhân, thì đứa trẻ lớn lên sao có thể học điều tốt? Nếu là kẻ tính tình hung bạo, chẳng phải đứa trẻ sẽ bị ngược đãi sao? Tệ nhất, nếu kẻ đó là người chuyên buôn bán trẻ em, mang đứa trẻ đi bán, thì chẳng phải triều đình sẽ vô tình trở thành đồng lõa hay sao?”

Giả Trường Tiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Thái tử phi quả thực suy nghĩ chu toàn.”

Dù ta thao thao bất tuyệt nói ra những điều này, nhưng ngẫm lại, ta nhận ra mình thật sự không biết rõ cơ chế vận hành của các cô nhi viện ở hiện đại.

Ta chỉ nói theo trí nhớ mơ hồ, chưa kể ở đây là thời cổ đại, hoàn cảnh khác biệt, không thể bê nguyên si áp dụng.

Ta liền nói với Tiêu Cảnh Hành: “Đây chỉ là ý tưởng sơ bộ, chưa được suy xét kỹ lưỡng. Thần thiếp lại không rõ về cách phân bổ ngân sách của triều đình, làm sao để xin kinh phí, bộ phận nào chịu trách nhiệm thực thi, còn nhiều vấn đề khác nữa, cần Điện hạ suy xét và lập kế hoạch.”

Tiêu Cảnh Hành trầm ngâm một lúc, ánh mắt lóe lên tia sáng, đáp: “Ý tưởng của nàng rất hay. Làm được điều này, không để trẻ thơ phải đói khát, bách tính mới tin tưởng vào triều đình. Việc này cần một kế hoạch chi tiết và dài hạn. Để ta ghi lại, hồi cung sẽ trình lên phụ hoàng.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui vì đã có thể giúp được phần nào.

Đang định quay lại với công việc đang dang dở, Giả Trường Tiên lên tiếng: “Không ngờ Thái tử phi tuy ở chốn hậu cung, nhưng lại có tấm lòng nhân ái đến như vậy.”

Trong giọng nói của hắn mang theo chút ngạc nhiên, xem ra đây là lời khen thật lòng.

Thực ra, ta không giống Tiêu Cảnh Hành, lấy việc trị quốc an dân làm trách nhiệm của mình.

Nhưng ta cũng là một người con của thời hiện đại, lớn lên dưới lá cờ đỏ và được giáo dục đầy đủ từ nhỏ.

Từ Khổng Tử, Mạnh Tử cho đến Hàn Phi Tử, tư tưởng của họ ít nhiều đều ảnh hưởng đến ta.

Ta mỉm cười, đáp lại: “‘Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu.’ Nếu triều đình có thể xử lý tốt, để người già được an nhàn, trẻ em được trưởng thành, đó chính là phúc của bách tính.”

Giả Trường Tiên hướng về phía ta, khẽ chắp tay, nói: “Hôm nay ta được Thái tử phi chỉ dạy, thật lòng khâm phục.”

Tiêu Cảnh Hành ngồi bên, lắng nghe cuộc trò chuyện của ta và Giả Trường Tiên, ánh mắt nhìn ta dường như mang thêm vài phần tán thưởng. “Chi Yến, mỗi ngày nàng đều khiến ta ngạc nhiên.”

11

Chúng ta ở Bắc Lăng hơn một tháng, các biện pháp cứu trợ được thực hiện ổn thỏa.

Triều đình cho sửa chữa lại nhà cửa và đường sá, cuộc sống của dân chúng dần trở về quỹ đạo.

Thấy công việc đã không cần Thái tử đích thân giám sát, Tiêu Cảnh Hành chuyển giao lại nhiệm vụ, rồi chọn ngày hồi cung.

Việc cứu trợ của Tiêu Cảnh Hành tại Bắc Lăng rất thành công, tiếng tăm của hắn trong dân gian cũng tăng lên.

Nghe tin, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, định trọng thưởng cho hắn.

Nhưng hắn từ chối, nói rằng: “Đó là bổn phận của nhi thần, nhi thần không dám nhận thưởng.”

Thái độ không kể công, không cầu thưởng của Tiêu Cảnh Hành khiến Hoàng thượng càng thêm hài lòng, liền quyết định mở yến tiệc.

Tiệc yến tiệc chỉ mời các đại thần trong triều, hậu cung không tiện tham dự, đương nhiên ta cũng không thể tham dự.

Ta ngoan ngoãn ở lại Đông cung, dặn Tiểu Mãn mang cho ta vài món ăn thanh đạm, định bụng ăn xong thì ngủ một giấc cho thật đã.

Tin vui: Tiêu Cảnh Hành được Hoàng thượng khen ngợi.

Tin buồn: Ta bận rộn cả tháng trời, nhưng chẳng được gì cả.

Tiêu Cảnh Hành quả thật không biết điều, chuyến này về, ngay cả Tiểu Mãn cũng nhận ra ta gầy đi nhiều.

Ta không góp công thì cũng góp sức, vậy mà chẳng nhận được phần thưởng nào.

Ta cảm giác như mình chẳng khác gì bị “bóc lột” công sức, thật giống như một kẻ ngốc vậy.

Tiểu Mãn bưng đồ ăn vào, có lẽ nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của ta, nàng hỏi: “Tiểu thư, sao trông buồn bã vậy? Có phải cãi nhau với Thái tử Điện hạ không?”

Nha đầu này lúc nào cũng quan tâm đến chuyện tình cảm của ta.

Nếu là ngày thường, ta sẽ tùy tiện bịa vài câu để ứng phó.

Nhưng hôm nay nàng lại vô tình hỏi trúng nỗi lòng ta, khiến ta chẳng còn tâm trạng bịa chuyện.

“Không sao, chỉ là ta mệt mỏi quá thôi. Ngươi lui ra đi.”

Lòng dạ ta rối bời, Tiểu Mãn cũng chẳng giúp được gì.

Nếu nói mục tiêu ban đầu của ta là không dây dưa với Tiêu Cảnh Hành, không khiến hắn chán ghét, thì ta đã thành công rồi.

Những ngày qua, ta cảm thấy thái độ của hắn đối với ta đã dần thay đổi.

Lúc đại hôn, hắn còn lạnh lùng, nay lại chủ động mang ta cùng đi Bắc Lăng cứu trợ, lắng nghe ta góp ý, chắc chắn hắn đã có hảo cảm với ta.

Còn đối với ta, định kiến ban đầu về hắn cũng đang dần thay đổi.

Trong chuyến đi Bắc Lăng, hắn đã bảo vệ ta khi nguy hiểm, bản thân lại chịu thương tích.

Trong cứu trợ, hắn kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của ta.

Ta khâm phục tấm lòng của hắn, tấm lòng của một vị minh quân nhân từ, cũng ngưỡng mộ lý tưởng trị quốc an bang của hắn.

Đồng thời, ta cũng biết ơn hắn vì đã tôn trọng những ý kiến tuy còn nhiều thiếu sót của ta.

Tiêu Cảnh Hành quả thật đúng như chính cái tên của hắn: dáng vẻ đế vương, lòng son dạ sắt.

Sao có thể khiến người ta không thầm ngưỡng mộ được?

Ngoài ra, ta phải thừa nhận rằng, gương mặt tuấn tú của hắn đã không ít lần làm rối loạn tâm trí ta.

Gương mặt ấy khiến lý trí ta mờ mịt, như cây tùng đứng cô đơn giữa trời, như ngọc thụ tỏa sáng, lòng ta đã sớm xao xuyến.

Ôi chao, nghĩ lại câu “nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã” mà ta từng nói qua loa với hắn, giờ đây lại thành lời tiên tri, khiến chính ta rơi vào nghịch cảnh.

Ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ động lòng.

Nhưng giờ đây khi nhận ra, ta càng lo lắng cho tương lai của mình.

Dựa vào tính cách của hắn, e rằng điều hắn cần không phải một Thái tử phi biết nói lời âu yếm, mà là một cộng sự cùng hắn xây dựng đại nghiệp.

Hơn nữa, Tiêu Cảnh Hành chắc chắn sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Khi đó, tam cung lục viện, phi tần đông đúc là điều không thể tránh khỏi.

Nếu không yêu hắn, ta sẽ chẳng bận tâm.

Nhưng giờ ta đã động tâm, đến khi hắn sủng ái người khác, chắc chắn sẽ là ngày lòng ta tan nát.

Đây chính là lý do ta cư xử lúng túng khi đối diện với hắn.

Ta vốn định “công lược” Thái tử, không ngờ lại bị hắn “công lược” ngược.

12

“Tiểu thư! Tiểu thư! Thái tử điện hạ đã về!”

Khi ta còn đang than thở về tương lai bi thảm của mình, thì Tiểu Mãn đã chạy vội vào phòng, thở không ra hơi mà báo tin.

Ta liếc nhìn nàng, trách nhẹ: “Về thì về, ngươi làm gì mà cuống lên như vậy?”

Nàng kéo tay ta, giọng gấp gáp: “Điện hạ… Điện hạ không đến thư phòng, mà đến thẳng đây!”

Khóe miệng ta giật nhẹ, không đúng, có điều gì đó không ổn.

Yến tiệc trong cung vừa kết thúc, hắn đến đây chắc chắn không phải để mang thưởng đến cho ta.

Hắn đến làm gì?

Ta còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Chung Hiểu dìu Tiêu Cảnh Hành bước vào.

Trông hắn có vẻ đã say khướt, thần trí không còn tỉnh táo.

Chung Hiểu vừa giúp hắn ngồi xuống, hắn đã ngả người xuống bàn, yếu ớt tựa như không còn chút sức lực.

Chung Hiểu quay sang nói với ta: “Thái tử phi nương nương, trong yến tiệc, các đại thần liên tục mời rượu Điện hạ, ngài ấy đều không từ chối. Giờ có lẽ đã say mèm. Xin phiền nương nương chăm sóc ngài ấy cẩn thận.”

Ta bất lực thở dài, thật đúng là muốn trốn cái gì thì cái đó lại tìm tới.

Ta bảo Tiểu Mãn đi pha trà giải rượu, rồi chuẩn bị nước nóng để lau người cho hắn.

Việc chăm sóc hắn thì không khó, nhưng đêm nay ta lại phải cùng hắn ngủ chung một giường.

Bình thường, Tiêu Cảnh Hành lúc nào cũng nhíu mày, tập trung vào công việc.

Hôm nay, lần đầu tiên ta thấy hắn nằm gục trên bàn, đôi mày giãn ra, khuôn mặt thư thái hơn hẳn.

Trên má hắn còn ửng lên chút sắc đỏ của rượu.