7.
Bụng của tỷ tỷ ngày càng lớn, còn thân thể nàng lại gầy rộc đi trông thấy.
Thế nhưng trong ánh mắt của tỷ tỷ lại ánh lên sự phấn khởi lạ thường. Đứa trẻ trong bụng càng quấy nhiễu, nàng lại càng vui mừng, tin rằng đó chắc chắn là một long tử mạnh mẽ.
Nàng tin tưởng rằng đứa trẻ này sẽ bảo đảm cho nàng cả đời vinh hoa phú quý, dường như đã ngày càng chìm sâu vào sự hoang tưởng, mỗi ngày vuốt ve bụng mình, tự thì thầm:
“Con trai à, con nhất định phải giúp mẹ giành lấy danh phận. Chỉ cần con chào đời thuận lợi, cái ngôi vị đó sẽ thuộc về ta. Khi ấy sẽ không còn ai dám khinh thường mẹ con ta nữa!”
Mỗi lần dùng “bí phương” mà ta đưa cho nàng, cơ thể nàng lại bừng sáng, sinh khí tràn đầy. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đứa trẻ trong bụng càng quấy phá hơn.
Nàng thực sự tin rằng ta đã dâng lên một bảo bối quý giá, nên việc dùng thuốc từ mỗi ngày một lần đã tăng lên ba lần.
Mặc dù có những lúc cơ thể nàng như bị rút cạn máu thịt, đau đớn đến mức phải nằm bò trên giường mà rên rỉ, mồ hôi lạnh đầm đìa ướt cả chăn đệm, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng đó là dấu hiệu đứa trẻ khỏe mạnh.
Mới chỉ mang thai được năm tháng, nàng đã kiêu ngạo khoe khoang rằng mình sắp sinh một long tử cho thái tử và sẽ trở thành chính phi. Tự tin một cách quá mức, không để lại bất cứ đường lùi nào cho bản thân.
Trong khi đó, bụng ta cũng dần không thể che giấu, càng ngày càng lớn lên. Nàng chỉ liếc ta với ánh mắt khinh thường:
“Ngươi với cái thân phận thấp hèn như vậy, sinh ra chỉ là một thứ đồ hạ tiện! Làm sao có thể so sánh với con trai ta? Sau này ta sẽ là long hậu, ngươi dù có sinh con trăm lần, ngàn lần cũng không thể sánh bằng ta!”
Đáng tiếc, nụ cười của nàng chưa kịp kéo dài, thì đứa trẻ trong bụng đã bắt đầu hành hạ nàng một cách tàn nhẫn.
Nàng không hề hay biết rằng thứ mà ta đưa cho nàng không phải là tiên dược gì cả, mà là một loại thuốc kích thích long tử. Uống vào, đứa trẻ trong bụng sẽ trở nên nóng nảy, quấy động không ngừng, cố gắng tìm cách ra ngoài. Tỷ tỷ là thân máu xác thịt, sao có thể chịu nổi khi một đứa trẻ lại cấu, cắn, cào xé và đá đạp trong bụng như thế?
Kiếp trước, ta cũng từng bị hành hạ đến mức mất hết cả dáng vẻ, còn tỷ tỷ mới chỉ mang thai năm tháng mà thân thể đã gầy guộc, chỉ còn da bọc xương. Chắc chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ trông giống như một bộ xương khô kinh hãi mà thôi.
Một ngày nọ, tỷ tỷ đột nhiên cầm gương soi, nhưng ngay khi nhìn thấy chính mình trong gương, nàng hét lên kinh hoàng, vội vã ném gương xuống đất, vỡ tan thành trăm mảnh.
Thân hình và nhan sắc mà nàng từng kiêu hãnh giờ đã biến mất. Hình ảnh trong gương là một nữ nhân với làn da vàng vọt, tóc thưa thớt. Không còn vẻ gì là một thiếu nữ, mà giống như một lão bà sắp lìa đời. Chẳng trách mà số lần thái tử đến thăm nàng càng ngày càng ít.
Nàng vò đầu bứt tóc, cố tự an ủi bản thân:
“Không sao cả! Chỉ cần sinh được đứa con này, sau đó tìm người điều dưỡng cho ta. Rồi ta sẽ trở lại như trước! Thái tử chắc chắn sẽ lại yêu ta. Có con là có tất cả!”
Nhìn nàng ngày càng điên loạn, ta chỉ lắc đầu.
Ngày trước khi ta mang thai, ta đã từ chối cho bất cứ ai thăm mình, vì không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng tàn tạ đó. Tỷ tỷ chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý của ta, nhưng làm sao biết được đằng sau đó, ta đã phải chịu bao nhiêu đau đớn?
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, bụng của nàng lớn như vậy, đứa trẻ chào đời chắc chắn sẽ không nhỏ.
Với thân thể mảnh mai của người tộc rắn, việc sinh ra một đứa trẻ to lớn chẳng khác gì bước qua quỷ môn quan cả.
Ta tự hỏi, khi nàng đã hy sinh đến mức tận cùng mà đứa trẻ không như nàng mong đợi, liệu nàng có phát điên lên hay không?
Thật đáng mong chờ a.
8.
Ngày tỷ tỷ lâm bồn, long tộc đã vây kín quanh căn phòng, không chừa một kẽ hở. Nguyên nhân là do tỷ tỷ gặp ai cũng khoe rằng mình sắp sinh hạ long tử, khiến cả long tộc đều biết đến chuyện này. Thậm chí, long vương, người ít khi can dự vào việc đời, cũng đích thân đến. Thái tử thì đứng ngồi không yên bên ngoài điện, đi qua đi lại, chỉ mong tự mình vào trong giúp tỷ tỷ sinh con.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, chỉ đợi đứa bé ra đời. Tiếng la hét của tỷ tỷ ngày càng sắc bén, cuối cùng cũng dần im bặt. Thân thể tỷ tỷ quá yếu, quá trình sinh long tử đúng là một cuộc hành xác khốc liệt. Ngày ta sinh long tử, ta đã ngất đi mấy lần mới sinh ra được. Còn trong phòng của tỷ tỷ, tiếng rên rỉ kéo dài suốt một ngày trời.
Mãi đến khi mặt trời lặn, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ mới vang lên khắp không gian. Trên gương mặt của tất cả mọi người hiện lên vẻ hân hoan. Đây là đứa con đầu tiên của long tộc. Không sai, đứa trẻ này chắc chắn sẽ là người kế thừa ngai vàng trong tương lai.
Khi mọi người đang mong ngóng chờ đợi, bà đỡ ôm một bọc chặt chẽ bước ra. Không ngờ bên ngoài lại có nhiều người như vậy, bà ta lộ rõ vẻ hoảng hốt. Bà vội quỳ sụp xuống đất, mặt tái mét.
Long vương cười ha hả, bước lên đón lấy bọc tã, định mở ra:
“Tốt, tốt! Ta đợi cháu trai này đã lâu lắm rồi! Cuối cùng long tộc cũng có hậu duệ rồi!”
Nhưng ngay khoảnh khắc long vương nhìn thấy đứa trẻ trong tay, sắc mặt ngài thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy, thái tử cũng ghé mắt nhìn vào và ngay lập tức giận dữ:
“Sao lại là màu xanh! Con ta sao lại có màu xanh!”
Bầu không khí chợt trở nên im lặng, mọi người đều nhìn nhau, chẳng ai dám mở lời.
Từ ngàn năm nay, hoàng tử và công chúa của long tộc khi sinh ra đều mang màu đỏ. Đây là định luật bất biến đã truyền qua nhiều đời. Mặc dù trong long tộc cũng có những con rồng mang màu sắc khác, nhưng đó đều là thường dân, hoàn toàn không thể sánh với hoàng tộc.
Giờ đây, giữa sự chứng kiến của bao người, tỷ tỷ của ta lại sinh ra một con rồng màu xanh. Chuyện này chẳng khác nào công khai tuyên bố rằng nàng đã cắm sừng thái tử.
Những ánh mắt đầy phức tạp xung quanh càng khiến thái tử thêm nóng nảy, cơn giận bốc lên đỉnh đầu. Ngài nắm chặt lấy đứa trẻ, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, đứa bé bị đập đến chết ngay tại chỗ.
Cảnh tượng ấy máu me bê bết, ta nhìn mà cũng phải cau mày.
Trong phòng, tỷ tỷ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, yếu ớt gọi tên thái tử:
“Phu quân… con của chúng ta thế nào rồi? Chắc hẳn nó đáng yêu lắm, mau bế đến đây cho thiếp xem nào…”
Câu nói ấy đã hoàn toàn làm bùng nổ cơn thịnh nộ trong lòng thái tử. Tỷ tỷ của ta đã xem thái tử như một kẻ ngốc bị nàng lợi dụng.
Long vương – người đã lặn lội đường xa đến đây, cũng lập tức phất tay áo bỏ đi mà chẳng thèm giữ chút thể diện nào cho thái tử.
Không kìm chế được nữa, thái tử cầm lấy kiếm, xông thẳng vào phòng của tỷ tỷ. Ta vội vàng đi theo sau, chuẩn bị sẵn sàng để ngăn nàng chạy trốn nếu cần.
Bên trong phòng sinh, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc. Trên giường là một thân thể gầy đét như bộ xương, đang khẽ phập phồng thở.
Tỷ tỷ đã mất hết dung nhan ngày nào, trông chẳng khác gì một xác chết vừa bò ra từ dưới đất, vô cùng kinh hãi. Dưới hạ thân của nàng, máu vẫn không ngừng tuôn chảy, nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn cả là vết thương lớn như miệng bát trên bụng nàng.
Đứa trẻ đã tự xé bụng của nàng mà bò ra ngoài!
Khi thấy thái tử bước vào, tỷ tỷ xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng nói:
“Giờ thiếp đã sinh cho chàng đứa con trai duy nhất, chàng đã nghĩ xong nên thưởng cho thiếp điều gì chưa?”
Sự trơ tráo của nàng khiến thái tử càng thêm phẫn nộ, ngài cười lạnh một tiếng, giơ kiếm chỉ thẳng vào nàng:
“Tiện nhân! Để ta đưa ngươi xuống địa ngục mà đoàn tụ với cái thứ nghiệt chủng kia!”
9.
Tỷ tỷ làm sao ngờ được mọi chuyện lại diễn biến tồi tệ như vậy?
Nàng căn bản không kịp né tránh, bị thanh kiếm của thái tử chém một nhát mạnh vào vai, khiến một mảng thịt rơi ra, đau đớn đến nỗi nàng ngã nhào xuống giường.
Đôi mắt tỷ tỷ đỏ ngầu, vẫn không cam tâm mà hỏi:
“Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta đã liều mạng sinh con cho chàng, vậy mà chàng vẫn muốn giết ta?”
Thái tử tức đến bật cười, chỉ tay vào nàng mà quát:
“Con của ta sao? Ngươi có biết, con cháu hoàng tộc ta sinh ra đều có màu đỏ không? Chưa từng có đứa nào là rồng xanh cả! Ngươi dám phản bội ta!”
Tỷ tỷ chưa từng nghe về chuyện này, toàn thân run rẩy, co rúm lại ở góc giường, sợ hãi không ngừng. Chỉ đến khi thấy ta đứng sau lưng thái tử, nàng mới bừng tỉnh, hét lên đầy phẫn nộ: