“Đồ yêu nữ đáng chết, thứ hèn mạt như bọn thanh lâu! Cái gì mà cô nương Phượng Tiên, chẳng qua là thứ rác rưởi, mê hoặc đến mức khiến tướng quân chết mê chết mệt!”
Là giọng của Lý thị.
“Ta là chính thất phu nhân! Chỉ bảo tướng quân đừng đến nữa thôi mà?”
“Thế mà tướng quân lại còn mắng cả ta!”
“Ở ngoài thì có Phượng Tiên cô nương, ở trong nhà thì lại có Ngọc Nô, một đám đều là hồ ly tinh chuyên quyến rũ nam nhân!”
Lý thị gào lên chua chát, nha hoàn bên cạnh không ngừng khuyên giải, hai người vừa nói vừa đi xa.
Ta khẽ cong khóe môi.
Đa tạ Lý thị!
Bà ta chọc giận Đại tướng quân, chẳng phải chính là giúp ta tạo cơ hội hay sao?
Ta nhẹ nhàng bước vào phòng của Đại tướng quân, đặt hộp thức ăn mang theo xuống trước mặt ông.
Đại tướng quân tuy đã bước vào độ tuổi tứ tuần, nhưng diện mạo lại chỉ như nam nhân ba mươi tuổi.
Huống chi, đại công tử Hứa Huân anh tuấn, nhị công tử Hứa Chương nho nhã, thì người làm cha như ông, vóc dáng cao lớn, phong thái uy nghiêm, lại càng toát lên nét lịch lãm của một nam nhân từng trải.
Trong phủ thường có không ít tài tử lãng tử từ các kỹ viện, vì ái mộ Đại tướng quân và các hoa khôi bên cạnh ông mà sáng tác không biết bao nhiêu bài thơ tình son phấn.
Đại tướng quân khẽ ngước mắt nhìn ta, ánh mắt lập tức thay đổi.
Ông vẫn còn nhớ hôm ấy, ngày đại công tử chọn thiếp thất.
Thấy nha hoàn này quỳ dưới sảnh, ông ngay lập tức nhận ra nàng là một tuyệt sắc hiếm có.
Dung mạo của nàng không chỉ giống mẹ mình, mà còn có phần lộng lẫy hơn.
Nếu không phải vì thân phận thấp kém của nàng, thì ông đã tìm cách nếm thử hương vị của nha hoàn này từ lâu rồi!
Không gặp nàng vài ngày, giờ đây nàng lại càng thêm mỹ miều diễm lệ.
Hôm nay, Lý thị vừa cãi nhau với ông một trận, làm ông bực mình đến mức không còn tâm trạng ghé qua kỹ viện tìm Phượng Tiên cô nương.
Đang cô quạnh, liền thấy nha hoàn này, trái tim ông một lần nữa rung động mãnh liệt.
Ta đứng một bên, thấy ánh mắt của Đại tướng quân thay đổi liên tục, trong lòng thầm cười khẩy.
Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thuần khiết, ngây thơ, khẽ cắn đôi môi hồng mọng, chậm rãi mở hộp điểm tâm ta mang theo.
“Đại tướng quân, đây là món điểm tâm tiểu nữ đặc biệt làm riêng cho ngài.”
Ta tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, dịu dàng nói: “Tiểu nữ nghe nói sáng nay, đại công tử đã tới gặp ngài, xin ngài lập tiểu nữ làm chính thất.”
“Nhưng ngài đã từ chối.”
Đại tướng quân nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi muốn thuyết phục ta?”
Ta lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tiểu nữ đâu dám.”
“Tiểu nữ chẳng qua chỉ là thân phận nô tỳ, sao dám vọng tưởng trèo cao làm chính thất của đại công tử?”
“Chỉ cần được hầu hạ đại công tử, đã là phúc phận lớn nhất đời tiểu nữ rồi.”
Ta khéo léo hạ thấp thân phận mình, như một nữ nhân tuyệt sắc luôn nhìn lên người phu quân của mình, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến hắn. Có nam nhân nào lại không động lòng?
Đại tướng quân từ thuở thiếu niên đã nổi danh là công tử phong lưu chốn kinh thành.
Trước đây, ông ta cũng từng nhận nha hoàn của nhị công tử làm thiếp.
Nguyên tắc đạo đức của ông ta vốn không quá nghiêm khắc.
Vậy thì, chẳng biết ông ta sẽ ra tay với ta vào lúc nào?
Ta khẽ rủ mắt, che giấu đi tất cả những toan tính trong lòng.
“Tiểu nữ đến đây chỉ để xin tha lỗi cho đại công tử. Chẳng qua hắn nhất thời hồ đồ, mong Đại tướng quân đừng trách hắn…”
Ta nhẹ nhàng đặt hộp điểm tâm trước mặt ông, khi quay người đi, cố ý để phần trước ngực chạm nhẹ vào tai ông.
“Á!”
Ta khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng lui lại, bộ dạng cuống quýt, hai gò má nhanh chóng đỏ bừng.
Hơi thở của Đại tướng quân lập tức trở nên gấp gáp.
Ta nhìn thấy rõ ông ta đang cố nhẫn nhịn.
Khẽ cười trong lòng, ta thêm chút gia vị cho vở diễn. Bước chân khẽ giẫm lên vạt áo sa mỏng của mình.
“Á!”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, ta theo đà ngã về phía trước. Tấm áo sa bị giẫm tuột gần hết, lộ ra bờ vai trắng như đậu hũ non.
Điều đáng chết nhất là, ta lại ngã thẳng vào lòng Đại tướng quân.
Khuôn mặt ta vô tình úp xuống đúng chỗ nóng bỏng của Đại tướng quân.
Ta lập tức bật dậy, gương mặt đỏ bừng như máu muốn nhỏ ra.
Đại tướng quân chinh chiến chốn hoa nguyệt hai mươi năm, gặp qua vô số mỹ nhân diễm lệ.
Nhưng một dung mạo tuyệt sắc như ta, lại mang nét ngây thơ như chú thỏ nhỏ, chỉ e là nơi kỹ viện cũng hiếm có!
Ta cắn môi, tay cuống quýt chỉnh lại áo sa mỏng.
Đột nhiên, Đại tướng quân cất tiếng: “Tay ngươi chảy máu sao?”
Ta giật mình như chú thỏ bị kinh hãi, khẽ liếc nhìn ông một cái, rồi nhỏ giọng đáp: “Đây không phải máu… mà là thủ cung sa của ta.”
Đại tướng quân lập tức vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay ta!
Ta nũng nịu thốt lên: “Đại tướng quân, đau quá~”
Ông sững lại, ngọn lửa trong mắt càng bừng bừng dữ dội.
“Thật sự là thủ cung sa…”
“Ta cứ nghĩ rằng tiểu tử Hứa Huân đã…” Ông đột ngột đứng lên.
Nhìn ta lóng ngóng chỉnh lại áo sa, càng chỉnh càng loạn, ông bật cười không nhịn được.
“Nhìn ngươi xem, sao lại ngốc nghếch thế này?”
Ông đưa tay ra, giúp ta chỉnh lại vạt áo, khép lại cổ áo.
Rồi tay ông ngập ngừng trong chốc lát, chậm rãi trượt xuống…
Ta không khỏi nín thở.
Đúng lúc bàn tay ông sắp chạm vào ta.
“Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
“Mở cửa ra!” Là giọng của Lý thị!
Đại tướng quân liếc nhìn ta một cái, rồi bước lên phía trước, mở cửa.
13
Lý thị xông vào như một cơn lốc, ánh mắt sắc bén quét qua khắp căn phòng.
Đại tướng quân nghiêng người đứng bên bàn, bình thản hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”
“Ta là chính thất phu nhân của chàng! Ta muốn đến thì đến!” Lý thị cao giọng nói, âm thanh sắc như dao.
Ánh mắt bà ta khẽ đảo qua, rồi nở một nụ cười hiểm độc.
“Vừa rồi ta đi tìm vị tiểu thiếp của Hứa Huân, phát hiện nàng ta không có ở đó.”
“Ngài nói xem, nàng ta chạy đi quyến rũ ai rồi?”
Quyến rũ?
Ta khẽ cười, không phát ra tiếng. Tất nhiên, là đến quyến rũ nam nhân của ngươi rồi.
Ta vươn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân của Đại tướng quân.
Hơi thở của ông lập tức nặng nề hơn.
Ông trầm giọng: “Lời lẽ đừng cay nghiệt như vậy. Nàng ấy cũng xem như là nửa chưởng tức của nàng.”
Lý thị phì một tiếng: “Một nha hoàn xuất thân thấp hèn, làm thiếp mà cũng dám gọi là chưởng tức sao!”
Nói xong câu ấy, trong lòng bà ta như được trút giận, trở nên sảng khoái.
Cũng phải, trong suy nghĩ của bà, ta có thể quyến rũ được Hứa Huân thì sao chứ?
Cùng lắm cũng chỉ là một thiếp thất thấp hèn.
Tuổi xuân của nữ nhân vốn ngắn ngủi, đến khi ta già nua, sắc phai hương tàn, Hứa Huân nhất định sẽ chán ghét ta.
Còn bà ta, chính thất phu nhân, có con cái, tương lai là phú quý vinh hoa trải dài trước mắt.
Dường như đồng điệu với những suy tính của ta, càng suy ngẫm, bà ta càng thêm vui vẻ.
Lý thị bật cười thành tiếng, lấy tay che miệng.
Nhưng không ngờ, Đại tướng quân đột nhiên quát lớn:
“Ta thấy nàng đúng là hồ đồ rồi!”
“Nhìn lại cái vẻ chua ngoa của mình xem, có còn ra dáng bậc trưởng bối nữa không!”
“Nàng cũng nên học theo sự dịu dàng, ngoan ngoãn của Ngọc Nô đi!”
Lý thị sững sờ.
Ngày thường, tuy Đại tướng quân không quá mặn mà với bà, nhưng ít nhất vẫn giữ chút tôn trọng.
Sao bỗng dưng lại quở trách bà thậm tệ như vậy?
Bà ta trừng mắt, bước lên phía trước, tức tối chất vấn:
“Ngài bênh vực Ngọc Nô, có phải là do nàng đã quyến rũ ngài không?”
“Được, được! Bây giờ ta đã hiểu vì sao khi ta bước vào, ngài lại phản ứng mạnh như vậy!”
“Nàng ta có phải đang ở đây không?”
“Để ta xem thử, xem cái con tiện nhân đó trốn ở đâu!”
Trong lòng ta không khỏi phấn khích.
Đến tìm ta đi!
Nếu phát hiện ra rằng ta không chỉ quyến rũ Hứa Huân mà còn cả Đại tướng quân, liệu Lý thị có phát điên ngay tại chỗ?
Thật khiến ta mong đợi không thôi!
Đại tướng quân vội vàng chối: “Nàng đang nói bậy bạ gì đó!”
Lý thị mạnh tay đẩy ông ra khỏi bàn.
Phía dưới bàn, hoàn toàn trống rỗng.
Lý thị không tin, xoay người tiếp tục tìm kiếm.
Bà lục lọi từng gian phòng bên cạnh, phía sau giá sách, thậm chí cả trên giường của Đại tướng quân…
Lý thị còn định tiếp tục lục tìm thì bị Đại tướng quân ngăn lại, “Chát!” một cái tát vang dội.
“Nàng điên đủ chưa!”
Lý thị ôm mặt, đôi mắt đỏ ngầu: “Ngài dám đánh ta?”
“Ta theo ngài bao nhiêu năm, sinh cho ngài Hứa Chương, mà ngài lại đánh ta?”
“Được, được lắm! Ta lập tức dẫn Chương nhi nhảy sông! Mẹ con ta chết đi, ngài vừa lòng rồi chứ?”
Đại tướng quân nhìn vẻ điên cuồng của Lý thị, nghiến răng, hạ giọng cảnh cáo: “Nàng đừng quên, Hoàng thượng đang ở trong phủ!”
Lý thị lập tức ngừng khóc, tiếng nức nở tắt lịm.
“Nếu nàng làm lớn chuyện này, Hoàng thượng hỏi đến người kia, biết được rằng nàng đã…”
Sắc mặt Lý thị tức thì tái nhợt.
Ta cúi mắt, trong lòng thầm suy nghĩ.
“Người kia” là ai? Tại sao Hoàng thượng lại quan tâm đến người đó?
Ta đang chìm trong dòng suy tưởng, bỗng một bàn chân nhỏ trắng nõn vô tình lộ ra khỏi chỗ ẩn.
Ánh mắt Lý thị lập tức nhìn về phía ta, biểu cảm thay đổi.
Bà sải bước lớn, đi về phía ta.