Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC Chương 7 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

Chương 7 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

4:58 chiều – 27/11/2024

“Nếu đau thì cứ kêu lên.”

“Ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Đôi môi hắn, từng chút từng chút lần xuống, gieo rắc hơi thở nóng bỏng.

Đến lúc quan trọng, ta lại đưa tay ngăn cản hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đỏ ngầu như một con sói dữ, dường như muốn nuốt trọn ta ngay lập tức.

Lúc này mà dừng lại, với nam nhân mà nói, chính là sự tra tấn khắc nghiệt nhất.

Toàn thân Hứa Huân lúc này nóng rực như lò than.

“Nàng làm sao vậy?”

Ta mím môi, khẽ chớp mắt, để rơi vài giọt lệ trong veo.

Hứa Huân ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ hoang mang: “Sao nàng khóc?”

“Đại công tử,” ta nghẹn ngào, nức nở đầy đáng thương.

“Ta có lỗi với ngài.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa Huân.

“Ta đã lừa dối ngài.”

“Ta từng nói rằng, từ nhỏ đã ngưỡng mộ ngài, nhưng đó là giả dối.”

“Đó chỉ là lời nói dối của ta.”

“Lúc đầu ta tiếp cận ngài, vốn vì tư lợi của chính mình.”

“Ta muốn… lợi dụng ngài.”

Hứa Huân sững sờ, vẻ ngây ngốc hiện rõ trên gương mặt hắn.

Sắc dục trong mắt hắn nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự khó tin.

“Nàng lừa dối ta?”

Hắn mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt đầy áp lực: “Ngọc Nô, đừng đùa với ta.”

Ta quỳ sụp xuống đất, tiếng khóc ai oán: “Đại công tử, đó là sự thật!”

“Ngày trước ta nói với ngài rằng, mẫu thân ta qua đời vì bệnh tật.”

“Nhưng thực ra, bà bị phu nhân hành hạ đến chết!”

“Ta muốn bám lấy đại công tử, chỉ mong có thể trèo lên cao, để không còn phải chịu nỗi khổ mà mẫu thân ta từng trải qua…”

Ta cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng phía trước.

Hắn gầm lên một tiếng, một chưởng giáng mạnh xuống dục dũng!

Dục dũng tức thì tan thành từng mảnh.

“Ta từng nghĩ, nàng là nữ nhân duy nhất trên thế gian này thật lòng đối đãi với ta!”

“Giờ đây nàng nói, nàng lừa dối ta!”

“Trước đây ta vẫn cho rằng nàng và… phu nhân, là hai kiểu nữ nhân hoàn toàn khác biệt.”

“Cuối cùng, nàng cũng chỉ lợi dụng ta… Phu nhân lợi dụng ta để giải khuây, nàng lợi dụng ta để trèo cao. Nàng và phu nhân khác nhau ở chỗ nào?”

Ta co ro trên mặt đất, ngẩng mắt nhìn hắn.

Ta có thể nhìn thấy.

Hảo cảm của hắn đối với ta không ngừng tụt giảm.

Chín mươi chín, chín mươi tám, chín mươi bảy…

Ta lặng lẽ đếm: Mười một.

Hứa Huân chìm vào cơn giận dữ, cuồng loạn đi qua đi lại trong phòng.

Bỗng nhiên, hắn sải bước lớn về phía ta, một tay túm chặt lấy vòng eo nhỏ của ta, rồi ném mạnh ta xuống giường!

“Á~”

Ta khẽ kêu lên, giọng mang theo chút hoảng sợ vừa đủ.

“Trước đây ta cứ nghĩ nàng thật lòng yêu ta, vì vậy ta cũng yêu nàng, che chở nàng.”

Hứa Huân đè lên người ta, cúi xuống cắn lấy vành tai mềm mại của ta.

Hắn dùng sức, mạnh mẽ tách đôi chân ta ra.

“Trước kia nàng nói không muốn, ta tôn trọng nàng, chưa từng ép buộc nàng.”

“Nhưng nếu nàng chỉ lợi dụng ta, vậy thì xem ra, ta cũng không cần phải tôn trọng ý muốn của nàng nữa!”

Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như có lửa bốc cháy dữ dội.

Trên môi hắn ánh lên sắc đỏ tươi của máu.

Đúng lúc hắn sắp bước qua ranh giới cuối cùng, ta bật khóc, thốt lên: “Đại công tử, ta thích ngài mà!”

Hứa Huân không hề lay chuyển.

Ta khóc nức nở, trông thật đáng thương.

“Đại công tử, lúc đầu, đúng là ta đã lợi dụng ngài.”

“Mẫu thân ta vốn có dung nhan xinh đẹp, đại tướng quân từng để mắt đến bà.”

“Vậy nên phu nhân đố kỵ, hạ lệnh không cho mẹ con ta cơm ăn áo mặc, còn bắt chúng ta lao dịch nặng nề. Mẫu thân ta vì bảo vệ ta, chịu đựng suốt mười năm, rồi qua đời trong mùa đông năm ấy.”

Lời nói vừa dứt, ký ức về bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của mẫu thân lại hiện lên trong đầu ta.

Những vết thương, sự yếu đuối…

Nhưng luôn mang theo hơi ấm an lành, kiên định bảo vệ ta dưới đôi cánh của bà.

Trong khoảnh khắc này, vở kịch giả dối hóa thành sự thật.

Ta không kiềm chế được, bật khóc đau đớn.

Ta nhìn thấy ánh mắt của Hứa Huân dần thay đổi, có chút dao động, xúc động.

“Vậy nên ta muốn làm cho đại công tử thích ta, để ta có thể sống những ngày tốt đẹp, để mẫu thân ta nơi chín suối được an lòng.”

“Lúc đầu ta quả thật nghĩ như vậy.”

“Nhưng, chẳng bao lâu sau, ta đã thực sự yêu đại công tử.”

Ta ngẩng gương mặt nhỏ bé, nước mắt chảy ròng ròng, trông thật đáng thương.

“Vô tình biết được những chuyện tàn nhẫn phu nhân đã làm với đại công tử, ta càng thêm căm hận bà ấy!”

Thân thể Hứa Huân đột nhiên cứng đờ.

Phải, ta chưa từng đối diện thẳng thắn với chuyện giữa hắn và Lý thị.

Đây chính là lý do khiến hảo cảm của hắn đối với ta mãi không thể đạt đến mức tuyệt đối!

Với Hứa Huân, đây là vết nhơ trong cuộc đời hắn.

Mà ta, người biết rõ vết nhơ này, chỉ có thể bày tỏ sự thấu hiểu và chấp nhận, mới có thể xóa bỏ bức tường cuối cùng giữa hai chúng ta.

Những lời ta nói, nửa thật nửa giả, nhưng từng câu đều đánh trúng tử huyệt của Hứa Huân.

“Nhưng ta lại càng yêu đại công tử hơn.”

Ta khẽ nói, rồi quỳ gối, chậm rãi bò đến bên hắn.

Đôi tay ta nâng khuôn mặt hắn, nụ cười nhẹ nhàng mềm mại tựa đóa quỳnh đêm tối, dịu dàng nở rộ.

“Đại công tử, lúc đầu ta lợi dụng ngài, cần đến ngài.”

“Sau đó, ta thương xót ngài, yêu thích ngài.”

“Trước kia ta từng nói dối, bởi vì lúc đó ta bất đắc dĩ.”

“Nhưng bây giờ–“

Ta nhìn sâu vào đôi mắt hắn: “Ta thật lòng yêu ngài!”

“Đại công tử, ta muốn trở thành thê tử chính danh của ngài!”

Ta nhìn thấy đôi tay của Hứa Huân khẽ run rẩy.

Hảo cảm của hắn đột ngột tăng vọt!

Chín mươi tám, chín mươi chín…

Một trăm!

Hắn sải bước lớn tới, siết chặt ta trong vòng tay!

“Xin lỗi, Ngọc Nô, cả đời này, ta chưa từng cảm nhận được tình chân thật.”

“Vừa rồi hiểu lầm nàng, tất cả là lỗi của ta!”

Giọt nước mắt của hắn rơi xuống cổ ta, bàn tay lớn ôm ta khẽ run.

Ta biết, lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng hắn, đã hoàn toàn bị ta phá vỡ!

Hứa Huân nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

“Ta muốn lập nàng làm chính thất.”

“Ngọc Nô, ta muốn nàng làm thê tử của ta.”

Sáng hôm sau, hắn tới gặp đại tướng quân, bàn chuyện lập ta làm chính thất.

Còn ta, ở trong phòng suy ngẫm.

Lần đầu tiên chinh phục được một nam nhân, có thể xem như một cách nâng cao năng lực bản thân.

Ta đang suy nghĩ xem nên chọn mê hoặc hay tăng tỷ lệ mang thai.

Nếu chọn mê hoặc, ta có thể nhanh chóng chinh phục Nhị công tử và Đại tướng quân, thậm chí có lẽ cả… Hoàng đế.

Nếu chọn tăng tỷ lệ mang thai, ta có thể sớm sinh hạ hài tử của Hứa Huân, giữ lại một phần bảo đảm cho tương lai của mình.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Huân trở về.

Không ngoài dự đoán, hắn lắc đầu, quỳ một gối trước mặt ta, trong mắt đầy vẻ áy náy.

“Xin lỗi, Ngọc Nô, phụ thân ta không đồng ý.”

“Người nói ta là người thừa kế của phủ Đại tướng quân, không thể cưới một nữ tỳ làm chính thất…”

“Nhưng nàng yên tâm, dù sau này ta cưới chính thất, ta cũng sẽ không chạm vào nàng ta!”

“Nàng là thê tử duy nhất trong lòng ta!”

Ta khẽ cười dịu dàng.

“Đại công tử, nô tỳ hiểu mà.”

“Ta làm sao có thể trách ngài? Ta yêu ngài, chỉ cần được ở bên ngài trọn đời trọn kiếp, danh phận gì, ta đều không màng!”

Ta chỉ nói thế thôi.

Hứa Huân chẳng qua chỉ là bàn đạp của ta. Hắn vì không thể cưới ta mà đau lòng áy náy, nhưng không hay biết rằng, ta chẳng hề bận tâm.

Việc hắn yêu ta, có lẽ chính là báo ứng lớn nhất đối với hắn, vì hắn là con trai của kẻ thù ta.

Hứa Huân cảm động ôm chặt ta vào lòng.

Ta nũng nịu cười, tựa vào ngực hắn, đồng thời thông báo với hệ thống rằng, ta chọn nâng cao năng lực mê hoặc.

Hứa Huân đã trở thành thanh kiếm đầu tiên ta dùng để đâm vào Lý thị.

Tiếp theo, đến lúc quyến rũ Đại tướng quân rồi.

Không biết Lý thị sẽ phản ứng thế nào khi biết phu quân của bà ta đã yêu ta?

12

Vài ngày sau, Hứa Huân lại như thường lệ rời phủ để đến quân doanh luyện binh.

Đêm tiễn hắn đi, ta liền soi gương chải tóc, lựa chọn y phục.

Ta chọn một bộ áo dài màu xanh nhạt.

Nhìn có vẻ trang nghiêm, nhưng vải lại mỏng nhẹ, mờ mờ để lộ làn da trắng nõn bên dưới.

Nhờ hệ thống hỗ trợ, dung mạo của ta được nâng cấp đến mức hoàn mỹ.

Thân hình càng thêm thon thả, làn da trắng mịn, bóng loáng như ngọc Hán Bạch thượng hạng.

Khả năng mê hoặc nam nhân của ta lại càng thêm mạnh mẽ.

Dẫu đêm qua ta đã giúp Hứa Huân đến mấy lần, sáng nay hắn lại vội vã lên đường đến quân doanh.

Ấy vậy mà chỉ cần nhìn thấy ta, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, nài nỉ ta giúp thêm nửa canh giờ.

Đến giờ, đôi môi nhỏ của ta vẫn còn ê ẩm.

Khi bước đến cổng viện nơi Đại tướng quân ở, ta nghe thấy tiếng người từ bên trong đi ra.

Ta vội lách mình vào một góc tối, ẩn mình trong bóng râm.