Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRƯỜNG LẠC VỊ ƯƠNG Chương 4 TRƯỜNG LẠC VỊ ƯƠNG

Chương 4 TRƯỜNG LẠC VỊ ƯƠNG

2:21 chiều – 27/11/2024

“Thần nữ hôm nay tới đây, là muốn xin điện hạ một việc.”

Tiêu Cảnh nhướng mày, ngồi xuống ghế dài:
“Là vì chuyện của Tiêu Diễn?”

Không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, ta khẽ gật đầu:
“Phải.”

Tiêu Cảnh chống cằm bằng một tay, dáng vẻ tùy ý:
“Ngươi nếu cự tuyệt hắn, cả kinh thành… e không ai dám cưới ngươi.”

Dĩ nhiên, vẫn có một người dám.

Ta khẽ cúi mắt, bày ra vẻ bất lực:
“Vậy nên thần nữ đến cầu xin điện hạ.”

Tiêu Cảnh dường như quên đi ơn cứu mạng, cười mỉa:
“Ngươi muốn cầu thế nào?”

Ý hắn rất rõ ràng.

Hoặc là gả cho Tam hoàng tử, hoặc là trở thành người của hắn.

Ta không rõ là thất vọng hay gì khác, lập tức cân nhắc lợi hại, rồi quyết định.

Hít sâu một hơi, ta chậm rãi tiến đến trước mặt Thái tử, quỳ xuống bên chân hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên lớp vải mềm mại:
“Cầu xin điện hạ giúp thần nữ.”

Đây là một tư thế hoàn toàn khuất phục, dễ dàng khơi dậy lòng thương cảm của nam nhân.

Nhiều năm trước, khi cùng Tiêu Cảnh đùa nghịch, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.

Ta phải buông bỏ lòng tự tôn, cầu xin hắn chút lòng thương, để ta không rơi vào tay kẻ thù của hắn.

Ta chớp mắt, che giấu mọi cảm xúc trong lòng, chờ đợi quyết định của Tiêu Cảnh.

Hắn đột ngột nắm lấy vai ta, giọng nói không chút cảm xúc:
“Đã chọn ta, thì không được hối hận.”

Ta nén lại sự run rẩy, kiên định đáp:
“Ta không hối hận.”

17

Thái tử thỉnh cầu hoàng đế ban hôn. Thật bất ngờ, hoàng đế không lập tức chấp thuận, mà triệu ta vào cung.

Vị đế vương phong độ năm nào nay đã bị bệnh tật hành hạ đến mức mất đi vẻ uy nghi. Trông ngài già nua và mệt mỏi.

Bao năm không gặp, cảm giác thân thiết giữa ta và ngài đã sớm phai nhạt.

Hoàng đế ngồi cao trên long ỷ, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm:
“Trường Lạc, đã lâu không gặp con, con lớn rồi… lại đây, để trẫm nhìn con.”

Ta nghe theo tiến lên, để ngài quan sát.

Hoàng đế mở to đôi mắt mờ đục, chăm chú nhìn ta. Ánh mắt đầy vẻ hiền từ pha lẫn u buồn. Không phải ảo giác, khóe mắt ngài còn ánh lên lệ quang.

Ngài vậy mà lại rơi lệ.

“Giống… giống y như mẫu thân con, giống quá.”

Ánh mắt ta khẽ động.

Hoàng đế và mẫu thân ta cùng lớn lên, tình cảm rất sâu đậm. Nhưng dù tình cảm sâu sắc đến đâu cũng không thể vượt qua tội mưu nghịch của ngoại tổ phụ.

Ta luôn ghi nhớ, họ là bậc tôn quý, ta là phận thấp hèn. Hoàng tộc cao cao tại thượng, chỉ cần một ý không vui là có thể lấy mạng ta.

Thần sắc hoàng đế như một bậc trưởng bối hiền lành, ôn tồn nói:
“Tam hoàng tử và Thái tử đều thỉnh cầu trẫm ban hôn. Con muốn gả cho ai?”

Ta trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
“Trường Lạc muốn gả cho Thái tử.”

Hoàng đế gật đầu, nhìn ta. Đột nhiên, thần sắc ngài trở nên lạ thường, tựa như đã mất đi lý trí. Ngài nắm lấy tay ta, vội vã nói:
“Nguyên Ý, trẫm sai rồi, nàng đừng giận trẫm nữa, nhất quyết phải gả cho tên đó sao…”

“Hắn sao có thể hơn được trẫm…”

Những lời sau đó ta không nghe rõ.

Tựa như một tiếng sét vang lên, đánh tan mọi suy nghĩ trong đầu ta.

Nguyên Ý là nhũ danh của mẫu thân ta.

Đồng tử ta co rút lại, nhận ra mình vừa nghe được một bí mật cung đình.

Ngoại tổ phụ là thúc của hoàng đế, mẫu thân là đường muội của ngài. Quan hệ huyết thống này, làm sao có thể tách rời? Đây chẳng phải là… loạn luân.

Ta nhất thời cảm thấy choáng váng, toàn thân lạnh toát.

Ký ức ùa về trong tâm trí, những hồi ức thời thơ ấu hiện ra. Hoàng đế lạnh nhạt với hoàng hậu, chiều chuộng ta hết mức, nghiêm khắc với Tiêu Cảnh, sủng ái Thục phi trong hậu cung nhiều năm, và cả dung mạo của Tam hoàng tử giống hệt mẫu thân ta…

Tất cả như được xâu chuỗi lại.

Ta trân trối nhìn hoàng đế, không dám nói lời nào.

Nếu ngài tỉnh táo lại, nhớ ra những chuyện này, liệu có giết ta để diệt khẩu?

Nhưng nếu ngài không tỉnh táo, lại tiếp tục nói ra những lời kinh thiên động địa, ta e rằng càng không có đường sống.

Mồ hôi lạnh rơi xuống theo tóc mai, ta cố gắng tìm kiếm một lối thoát.

Đúng lúc ta tuyệt vọng nhất, bên ngoài điện vang lên tiếng ồn:

“Điện hạ, ngài không thể vào!”

18

“Rầm!”

Cửa điện bị một lực mạnh đá văng ra.

Tiêu Cảnh bước vào, ngược sáng mà đến.

Hoàng đế run rẩy, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo.

Tiêu Cảnh thấy vậy, ánh mắt trầm xuống. Hắn tiến lên, kéo ta qua một bên, hành lễ nói:
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Hoàng đế nhíu mày, giận dữ quát:
“Ngông cuồng! Ai cho phép ngươi vào, càng lúc càng không ra thể thống gì, khụ khụ…”

Tiêu Cảnh bình tĩnh đáp:
“Phụ hoàng bệnh rồi, nhi thần cùng Trường Lạc đi mời thái y.”

Để lại một cái cớ vụng về, Tiêu Cảnh kéo ta rời khỏi điện.

Ánh nắng bên ngoài chiếu lên người ta, dần xua tan đi cái lạnh thấu xương trong điện.

Tiêu Cảnh hỏi:
“Ngươi đang sợ?”

Ta đáp, cố giữ bình tĩnh:
“Đã lâu không gặp thánh thượng, cảm thấy có chút xa lạ.”

Tiêu Cảnh khẽ trầm ngâm:
“Ngươi không cần sợ, phụ hoàng sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Tim ta khẽ rung động, thăm dò:
“Điện hạ làm sao biết được, ngài sẽ không làm tổn thương ta?”

Nếu như vì mẫu thân ta mà hoàng đế lạnh nhạt với hoàng hậu, nghiêm khắc với Thái tử, thì Tiêu Cảnh hẳn phải hận ta.

Hoàng hậu qua đời không lâu sau khi mẫu thân ta mất, rất có thể cũng vì lý do này.

Còn công ơn cứu mạng mà ta tự cho là quan trọng, liệu có đủ để bù đắp những oán hận ấy?

Tiêu Cảnh xoay người nhìn ta, nở nụ cười:
“Ngươi là thái tử phi mà ta muốn cưới.”

Dưới ánh sáng vàng óng, ánh mắt Tiêu Cảnh dịu dàng mà thâm tình, suýt chút nữa khiến ta chìm đắm.

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lập tức đánh tan ảo tưởng trong lòng ta.

“Hơn nữa, phụ hoàng xưa nay vẫn yêu thích ngươi, chẳng phải sao?”

19

Ngày chiếu chỉ ban hôn được ban xuống, cũng là ngày mà Liễu Linh Lăng trèo lên giường của Tam hoàng tử.

Nàng ta thực sự ngu muội và ngoan cố đến mức khiến ta chẳng còn tâm trạng để thưởng thức màn kịch nàng và Chu Phù cùng diễn trước mặt phụ thân.

Liễu Linh Lăng không hiểu chuyện, nhưng phụ thân thì rõ.

Ta trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng phản chiếu khuôn mặt của chính mình.

Trong ánh mắt, giữa chân mày đều thấm đượm sự lạnh lùng và tham vọng.

Ta có chút ngây người, bỗng dưng, trong gương xuất hiện thêm một bóng dáng khác.

Là Liễu Linh Lăng.

Khóe môi nàng cong lên, nở một nụ cười kỳ quái:
“Liễu Ương, Tam hoàng tử đã hứa cưới ta làm chính thê.”

Ta lạnh nhạt đáp:
“Một tôi tớ không thể thờ hai chủ, phụ thân không dạy ngươi đạo lý này sao?”

Thái tử và Tam hoàng tử cuối cùng chỉ có thể sống sót một người, hành động của Liễu Linh Lăng chẳng khác nào đẩy cả nhà họ Liễu vào hố lửa.

Ta nhìn khuôn mặt nàng trong gương, khẽ mỉm cười:
“Hơn nữa, ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi trèo lên giường Tam hoàng tử, lan truyền ra ngoài sao?”

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, sau đó cắn răng nói:
“Ngươi không dám! Chúng ta đều là nữ nhi nhà họ Liễu, danh tiếng ta bị hủy, ngươi cũng đừng mong trở thành Thái tử phi!”

Ta nhướng mày:
“Không ngờ, ngươi trở nên thông minh rồi.”

Liễu Linh Lăng lạnh lùng quan sát ta, cất tiếng:
“Vị trí Thái tử phi vốn dĩ thuộc về ta. Liễu Ương, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt được Thái tử?”

Ta tiện tay cầm lấy một cây trâm phượng bằng vàng, ngắm nghía hoa văn điêu khắc trên đó, thản nhiên đáp:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là lấy ngọc bội của ngươi… đổi thành của ta mà thôi.”

Liễu Linh Lăng quả nhiên lộ vẻ căm phẫn, nhưng ngay sau đó, nàng cười lạnh lùng.

Nàng quay đầu lại, nói một câu:
“Thần nữ bái kiến Thái tử điện hạ.”

20

Ta run rẩy đứng dậy, xoay người, hành lễ với bóng dáng mới xuất hiện.

Liễu Linh Lăng bước lên một bước, giọng nói đầy kích động:
“Điện hạ, ngài đã nghe rõ rồi phải không? Là nàng lừa dối ngài, đây là tội lớn…”

Ta không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thái tử.

Lời nói của Liễu Linh Lăng bị cắt ngang, có người tiến lên bịt miệng và kéo nàng đi.

“Điện hạ, nàng đã lừa dối ngài!”

Chỉ kịp nghe tiếng Liễu Linh Lăng gào thét, rồi bóng dáng nàng biến mất khỏi cửa.

Tiêu Cảnh cuối cùng cũng động, hắn tiến lên vài bước, ánh mắt dán chặt vào ta.

… Tiếp theo, đến lượt ta bị xử lý sao?

Nếu ta cầu xin bằng tình cảm năm xưa, liệu hắn có thể tha mạng cho ta?

Ta thất thần nhìn Tiêu Cảnh tiến gần hơn, chờ đợi phán quyết số phận của mình.

Nhưng Tiêu Cảnh lại như thể chưa nghe thấy gì, mỉm cười hỏi ta:
“Tiểu Bạch đâu rồi?”

Ta ngơ ngác:
“Hả?”

Tiêu Cảnh đảo mắt tìm kiếm:
“Con chó kia, không ở đây sao?”

Lúc này ta mới nhớ ra, không lâu trước đây, Tiêu Cảnh đã tặng ta một con chó.

Nhưng ta không ngờ hắn lại tùy ý đặt tên như vậy.

“Thái Điệp ôm nó đi chơi ở hoa viên rồi.”

Tiêu Cảnh gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi thích nó chứ?”

“Thích.”

Tiêu Cảnh trông thật bình thường, nhưng điều này khiến ta ngược lại càng căng thẳng. Ta không kìm được, thử thăm dò:
“Điện hạ, ngài vừa rồi… đã nghe thấy chưa?”

Hắn nhàn nhạt đáp:
“Ừm, nàng ta ồn ào quá.”

Ý gì đây?

Ta ngơ ngác hỏi:
“Ngài… không có gì muốn nói sao?”

Tiêu Cảnh nhìn ta, tựa hồ cảm thấy thú vị, hồi lâu mới nói:
“Ta không quan tâm ai đã cứu ta.”

Ta sững sờ.

“Nếu ngươi không thích nàng ta,”
Tiêu Cảnh giơ tay, khẽ vuốt ve má ta, giọng trầm thấp:
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên ta, ta sẽ giúp ngươi giết họ.”