Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA Chương 6 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

Chương 6 SAU TRÙNG SINH CHÚNG TA ĐỪNG GẶP LẠI NHAU NỮA

11:26 sáng – 27/11/2024

Ta vừa ra ngoài, đã có một vị phu nhân quỳ sụp xuống trước mặt ta.

Bà ta khóc lóc nói: “Sơn Sơn! Nhường vị trí Vương phi này cho muội muội con đi!”

Ta nhìn bà ta, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Trước khi đến Kinh Thành, ta từng nghĩ, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để trở thành Ninh Vương phi.

Đến lúc đó, mẫu thân nhìn thấy ta, nhất định sẽ thay đổi cách nhìn, hối hận vì đã bỏ rơi ta, vì đã khắc nghiệt với ta. Thậm chí sẽ quỳ xuống cầu ta tha thứ.

Nhưng hôm nay, bà ta khóc lóc quỳ trước mặt ta như vậy.

Ta đột nhiên thấy mọi chuyện thật vô nghĩa.

Ta tránh bà ta, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, lặng lẽ nắm chặt đồng xu trong tay.

Ta nhớ lại năm ta bốn tuổi, bị trọng bệnh, cần một số bạc lớn để chữa trị.

Phụ thân biết chuyện, lấy toàn bộ tiền dành dụm trong nhà ra mua thuốc cho ta.

Nhưng mẫu thân lại bế ta, quay đầu vứt ta vào một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

Bà ta nói: “Sơn Sơn, đừng trách mẫu thân nhẫn tâm. Muội muội con sau này sẽ làm Vương phi nương nương. Nếu không còn bạc, mẫu thân làm sao nuôi dạy nó được? Mẫu thân thật sự muốn sống những ngày vinh hoa phú quý. Sơn Sơn, con ngoan ngoãn chết ở đây đi, đừng tìm mẫu thân nữa!”

Mẫu thân từ nhỏ đã xinh đẹp, ai cũng nói bà ta sẽ làm phu nhân của một đại quan.

Nhưng cuối cùng bà ta lại gả cho phụ thân ta, một vị lương quan dung mạo bình thường, nên luôn không cam lòng.

Sau này, lão mù dự đoán Giang Lãnh Nguyệt sẽ làm nương nương, bà ta mới có động lực.

Ta không ngờ, vì lời tiên đoán hư ảo ấy, mẫu thân lại điên cuồng đến mức vứt bỏ chính con gái ruột của mình.

Mẫu thân luôn nghĩ ta còn nhỏ, đã quên chuyện này.

Nhưng thực ra ta luôn nhớ rõ.

Ta nhớ rõ mình đã vùng vẫy, khóc lóc, cầu xin bà ta đừng bỏ rơi ta như thế nào.

Ta cũng nhớ rõ bà ta đã mạnh tay gỡ tay ta ra, thoát khỏi ta rồi chạy đi.

Trong núi, ta được một con sói mẹ mất con cứu sống, sống cùng bầy sói hai năm trời.

Sau này là nhờ phụ thân và các thúc bá không bỏ cuộc, không ngừng vào núi tìm ta.

Khi họ tìm được ta, sói mẹ của ta đang chiến đấu với một con báo hoang, hấp hối.

Mà ta, một đứa trẻ sáu tuổi, đang nắm một con dao xương, cưỡi trên đầu con báo, ra sức đâm nó.

Phụ thân đưa ta về, lần đầu tiên nổi giận với mẫu thân: “Nàng vậy mà lừa ta rằng Sơn Sơn bị sói ăn thịt! Thế gian làm sao có người đàn bà nhẫn tâm như ngươi.”

Mẫu thân hét lên: “Ta nếu nhẫn tâm! Năm đó đã mặc kệ người cha nghiện cờ bạc của ta, không nên nhận ân tình của chàng, không nên gả cho chàng! Nếu không, giờ ta đã có cuộc sống vinh hoa phú quý rồi. Là chàng hủy hoại ta! Là cái nhà này kéo chân ta!”

Khi đó ta vẫn ngây ngô, giống như một con thú hoang, nhưng vô thức bước về phía mẫu thân.

Mẫu thân thấy ta, vậy mà lại lẩn tránh.

Bà ta đứng từ xa nhìn ta, nước mắt lăn dài, nói: “Sơn Sơn, con đừng trách mẫu thân. Đợi muội muội con làm Vương phi nương nương, chúng ta sẽ trở thành người trên vạn người. Tất cả những hy sinh của con đều đáng giá.”

Vương phi, Vương phi.

Hai chữ này là cơn ác mộng của ta, là chấp niệm của mẫu thân, là bất hạnh của cả gia đình ta.

Sau khi trọng sinh, ta vậy mà cũng một lòng muốn làm Vương phi, muốn khiến mẫu thân hối hận, muốn thắng Giang Lãnh Nguyệt một lần, muốn Tống Thanh Mặc phải thay đổi cách nhìn với ta.

Thật đáng buồn, lại buồn cười.

Có lẽ số phận đã ưu ái ta.

Vòng thi cuối cùng, vậy mà lại là gieo xúc xắc.

Ta ở biên cương từng học được không ít tiểu xảo ba mươi sáu nghề từ các thúc bá.

Có lẽ nhờ từng sống hai năm như một đứa trẻ hoang dã với bầy sói, thính lực của ta cực kỳ tốt.

Ta có thể nghe được số của xúc xắc.

Mẫu thân biết điều này, nên bà ta mới lập tức quỳ xuống cầu xin ta.

” Lý Sơn Sơn.” Bùi Tiềm bước tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi ta: “Ngươi sắp thắng rồi, sắp làm Vương phi nương nương rồi, tại sao lại khóc?”

Ta lắc đầu, lau nước mắt trên mặt, không nói gì.

Tống Thanh Mặc đứng bên cạnh nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Chiếc răng sói mà sói mẹ để lại cho nàng, nàng luôn mang bên mình, hôm nay tại sao lại không đeo?”

Bùi Tiềm mở tay ra, nói với hắn ta: “Nàng vì mua thuốc cho ta mà cầm chiếc răng sói đi cầm đồ, vừa rồi ta đã chuộc lại cho nàng.”

Ta nhìn thấy, có chút ngạc nhiên.

Bùi Tiềm đích thân đeo lại chiếc răng sói cho ta, xoa đầu ta nói: “Sơn Sơn, đi đi, đón lấy vinh quang của ngươi.”

Làm Vương phi là vinh quang của ta sao?

Ta nhớ lại những ngày tháng sau khi gả cho Tống Thanh Mặc ở kiếp trước.

Ngày qua ngày, năm qua năm, ta không còn là chính mình.

Vì một vị trí Vương phi, ta không nhìn thấy trời đất rộng lớn, chỉ biết lợi dụng mánh khóe.

Nếu thực sự cùng một người xa lạ kết hôn, làm Vương phi nương nương.

Vậy ta có còn là Lý Sơn Sơn không?

Gả chồng, chưa bao giờ là vinh quang của một nữ nhân.

Làm chính mình mới là điều đáng giá.

Một suy nghĩ mơ hồ trong đầu ta cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Có lẽ, đây mới là ý nghĩa của việc ta được sống lại một lần nữa.

Tìm lại chính mình, trở thành chính mình.

Vĩnh viễn không được đánh mất tên mình, phải nhớ rõ con đường mình đã đi qua.

Ta quay người trở lại đấu trường.

Giang Lãnh Nguyệt mặt trắng bệch, nhắm mắt lắc xúc xắc.

Mở ra xem, nàng ta lập tức tuyệt vọng bật khóc.

Hai điểm.

Giang Lãnh Nguyệt cắn chặt môi, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Ta nhớ lại ngày trước ở nhà, những đứa trẻ cùng trang lứa đều vui chơi bên ngoài.

Chỉ có nàng ta ở nhà, không ngừng học các loại kỹ nghệ.

Nếu hôm nào lười biếng, mẫu thân liền đánh vào lòng bàn tay nàng ta.

Nàng ta từng lén ôm ta khóc thầm nói: “Sơn Sơn, muội  thật sự không muốn làm Vương phi, mệt mỏi lắm.”

Nhưng sau một chuyến đi đến Châu Thành, trở về nàng ta lại càng chăm chỉ hơn.

Giang Lãnh Nguyệt với vẻ mặt đầy khát vọng nói: “Sơn Sơn, tỷ chưa thấy trận thế của phu nhân tướng quân đâu. Trời ạ, cây trâm vàng trên đầu bà ta đủ làm lóa mắt ta. Y phục bà ta mặc lộng lẫy, mềm mại đến thế. Trong yến tiệc, những món ăn ta chưa từng thấy bao giờ. Nếu ta làm Vương phi nương nương, chẳng phải còn uy phong hơn bà ta, sống còn tốt hơn bà ta sao?”

Nàng ta lén đưa ta chút mứt quả, thì thầm nói: “Đừng để mẫu thân nhìn thấy, tỷ lén ăn đi. Nếu để mẫu thân biết ta lén lấy đồ trong yến tiệc, bà ấy sẽ chê ta nhỏ nhen đấy.”

Đêm đó, ta ngậm mứt quả trong miệng, mơ một giấc mơ thật ngọt ngào.

Sau này Giang Lãnh Nguyệt rời đi, ta vẫn luôn nhớ vị ngọt của mứt quả ấy.

“Lý cô nương, đến lượt ngươi.” Ma ma quản sự lên tiếng giục.

Ta cầm xúc xắc, tùy ý lắc một cái, mở ra.

Ma ma quản sự liếc nhìn, nói: “Lý cô nương thắng… ừm…”

Giang Lãnh Nguyệt nhìn thấy điểm trên bàn, nàng ta ôm miệng hét lên.

Một điểm.

Giang Lãnh Nguyệt thắng, nàng ta trở thành Ninh Vương phi.

Ta lấy đồng xu trong tay áo, bước ra ngoài tìm Trình Anh.

Ánh mắt ta sáng rực, nói: “Trình cô nương, ta muốn gia nhập Lục Phiến Môn.”

Trình Anh nhận lấy đồng xu, mỉm cười nói: “Ta chỉ là người dẫn đường, có gia nhập được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Nhưng Sơn Sơn, ta tin rằng ngươi có thể. Ta mong chờ ngươi gia nhập Lục Phiến Môn, đón nhận vinh quang thuộc về chính ngươi.”

14

Phiên ngoại của Tống Thanh Mặc

Chính lòng tự tôn nực cười của ta đã phá hủy tình cảm giữa ta và Sơn Sơn.

Ta từng nghĩ rằng, chỉ cần ta làm quan, có thể mang lại cho Sơn Sơn cuộc sống tốt nhất.

Nhưng khi ở lại Kinh Thành  làm quan, ta mới phát hiện cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.

Ta chỉ là một viên quan nhỏ không có bối cảnh, thậm chí còn chậm chạp hơn người khác trong chuyện nhân tình thế thái.

“Nghe nói phu nhân của Tống đại nhân từng là cô gái giết lợn.”

“Thật sao? Nhìn phu nhân hắn lông mày thanh tú, dáng vẻ xinh đẹp, không ngờ từng làm công việc hèn mọn như vậy.”

“Phu nhân ta nói, phu nhân Tống đại nhân chữ to như đấu cũng không biết mấy, lại còn ăn một bữa hai bát cơm.”

“Hôm trước ta còn thấy phu nhân hắn, bước đi mạnh mẽ hùng hổ, còn đàn ông hơn cả đàn ông.”

Ta đứng trước cửa, nghe đồng liêu bàn tán sau bữa ăn, toàn thân lạnh toát.

Ta biết mình nên bước vào, phản bác bọn họ, bảo vệ Sơn Sơn.

Nhưng cuối cùng ta không làm.

Ta nên nói gì đây?

Sơn Sơn tuy không học qua chữ nghĩa, nhưng nàng không phải người ngu muội.

Nàng có sự nhạy cảm với mọi thứ trong đời, cùng một trái tim tràn đầy lòng thương xót.

Khi xuân về hoa nở, nàng vui mừng vì liễu đâm chồi, sông băng tan chảy.

Khi thấy chim non bị thương rơi xuống đất, nàng sẽ đặt chúng trở lại tổ.

Sơn Sơn là cây lau kiên cường, là dòng suối trong núi.

Nàng là duy nhất.

Thế nhân chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của nàng, không biết đến nội tâm của nàng.

Ta không muốn mọi người nói về Sơn Sơn như thế.

Vì vậy, ta nhẫn nhịn nói với Sơn Sơn: “Sơn Sơn, nàng đừng giao thiệp với những người đó nữa.”

Từ ánh mắt ngỡ ngàng và thất vọng của Sơn Sơn, ta nhận ra một vài tín hiệu.

Có lẽ dù ta che giấu giỏi đến đâu, vẫn lộ ra chút mệt mỏi và chán ghét.

Đúng vậy, ta từng nghĩ, tại sao Sơn Sơn không thể học đọc viết vì ta, cũng như tại sao không thể học lễ nghi, kết giao với các phu nhân khác?

Những lời này, ta biết nếu nói ra, chính là đẩy Sơn Sơn rời xa ta.

Nàng có sự kiêu hãnh của riêng mình.

Suy nghĩ rất lâu, ta quyết định giúp Giang Lãnh Nguyệt làm Vương phi.

Vì ta biết đề thi của phủ Ninh Vương.