12
Trên đường đến phủ Ninh Vương, Bùi Tiềm và Tống Thanh Mặc, một trái một phải đứng cạnh ta.
Hôm nay trên phố rất náo nhiệt, không ít cô nương được người đi cùng hộ tống tới phủ Ninh Vương.
“Tên trộm kia! Ngươi còn dám chạy!”
Trong đám đông, có một cô nương hét lên.
Ta nhìn thấy một tên trộm đang lao về phía mình.
Khi hắn ta lướt qua, ta tung một cước đá vào kheo chân hắn ta.
Tên trộm biết chút công phu, liền bò dậy, rút dao muốn đâm ta.
Sắc mặt ta không đổi, nhấc chân quét về phía hắn ta, sau đó móc cổ hắn ta, xoay người quật hắn ta ngã xuống đất.
Cô nương đuổi theo tên trộm lao tới, trói hắn ta lại.
Nàng ấy nhìn ta, mỉm cười: “Thật trùng hợp, lại là ngươi.”
Ta thấy nàng ấy mặc trang phục bộ khoái bó sát màu xanh chàm, tóc dài buộc bằng dây lụa đen, dáng vẻ oai phong.
Nhìn kỹ lại, mới nhận ra nàng ấy chính là người ta gặp nửa tháng trước khi đi dạo ban đêm.
Khi đó nàng ấy mặc y phục giản dị, đang đấu với một nam nhân hung ác.
Ta thấy nàng ấy có chút kiệt sức, liền cầm dao lên giúp nàng ấy.
Không ngờ hôm nay lại gặp.
Bên hông nàng ấy còn đeo một tấm lệnh bài.
“Đêm đó hành trình vội vàng, chưa kịp cảm ơn cô nương.” Nàng ấy mỉm cười nói: “Ta là bộ khoái của Lục Phiến Môn, tên Trình Anh. Cô nương thân thủ bất phàm, chẳng lẽ có gia học truyền thừa?”
Bộ khoái? Nữ nhân cũng có thể làm bộ khoái sao?
Ta thành thật đáp: “Trình cô nương quá khen, ta tên Lý Sơn Sơn. từ nhỏ lớn lên ở trọng trấn biên cương, học được chút quyền cước từ các thúc bá trong quân, không tính là gia học truyền thừa gì.”
Trình Anh trầm ngâm nói: “Thảo nào đêm đó thấy đao pháp của cô nương đại khai đại hợp, mang phong thái của người trong quân. Lý cô nương có thể luyện những đao pháp thô sơ đến mức ấy, thật sự rất có thiên phú.”
Nàng ấy khen đến mức khiến ta có chút ngượng ngùng.
Trình Anh đưa cho ta một đồng xu, nhiệt tình nói: “Nếu Lý cô nương có ý định gia nhập Lục Phiến Môn, có thể cầm đồng xu này đến tìm ta. Hiện tại ta phải đến phủ Ninh Vương, giúp chủ trì một cuộc thi võ, không kịp nói rõ.”
Những người đuổi theo phía sau đã dẫn tên trộm nàng ấy vừa bắt đi.
Ta nắm đồng xu trong tay, lòng bỗng dâng lên một chút nhiệt huyết.
Thì ra nữ nhân cũng có thể làm bộ khoái, bộ y phục của Trình cô nương thật đẹp.
Nàng ấy đi trên đường, ánh mắt mọi người nhìn nàng ấy đều tràn đầy kính nể.
Không ai chê nàng ấy múa đao lộng kiếm là bất nhã, cũng chẳng ai để ý bước chân nàng ấy sải rộng.
“Ta cũng tới phủ Ninh Vương, để tham gia tuyển chọn Ninh Vương phi.” Ta thấy tiện đường, liền đi cùng Trình Anh.
Trên đường, nàng ấy kể cho ta nghe một số chuyện về Lục Phiến Môn.
Thì ra chỉ cần có bản lĩnh, bất kể nam nữ, đều có thể qua khảo hạch để làm bộ khoái tại Lục Phiến Môn.
Ta nghe mà lòng sục sôi nhiệt huyết.
Đến cổng phủ Ninh Vương, dòng người đông nghìn nghịt.
Trình Anh cáo biệt ta, liếc nhìn Bùi Tiềm, đầy ẩn ý nói: “Ta và Lý cô nương vừa gặp đã như thân quen, trò chuyện đôi chút, nhận ra cô nương là người thành thật, chân tình. Có lẽ cô nương có chút cô độc, nên khao khát tìm người đồng hành. Nhưng, Lý cô nương, thế gian này lắm dã thú hung ác thích mang mặt nạ mà đi lại giữa đời, cô nương nhất định phải cẩn thận với những con sói đói đội lốt người.”
Ta nghe mà chẳng hiểu ra sao, Trình Anh đã bước vào phủ trước.
Bùi Tiềm khẽ hừ một tiếng, không biết đang giận dỗi điều gì.
“Tống ca ca!” Giang Lãnh Nguyệt che mặt bằng khăn voan, bước tới chào hỏi nồng nhiệt.
Bên cạnh nàng ta còn có một vị phu nhân.
Ánh mắt vị phu nhân dừng lại trên người ta, ngập ngừng hỏi: “Sơn Sơn, con…”
Ta lập tức kéo tay Bùi Tiềm nói: “Ở đây đông người, chúng ta đổi chỗ khác.”
13
Từ trong phủ bước ra một lão ma ma dáng vẻ nghiêm nghị, tuyên bố bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Mọi thứ đều giống như trong trí nhớ kiếp trước của ta.
Tuyển chọn Ninh Vương phi chia làm ba vòng: sơ khảo, văn thí, võ thí.
Sơ khảo là những câu hỏi kỳ quặc, tổng cộng mười câu.
Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm, vô cùng bất lực.
Có người thì thầm nói: “Ninh Vương căn bản không định chọn Vương phi, ra mấy câu hỏi kỳ quái thế này, ngoài người trong phủ ra, ai biết được ngài ấy ngủ nghiêng về bên nào chứ?”
Văn thí kiểm tra cầm kỳ thư họa, chia làm bốn phần, do các học sĩ Hàn Lâm làm giám khảo.
Võ thí chỉ có một vòng, tự chọn binh khí vừa tay để đấu với giám khảo.
Kiếp trước ta nhớ giám khảo là một đại hán mặt đen, lần này lại đổi thành Trình Anh.
Khi công bố đề thi, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mọi người cảm thấy Ninh Vương không phải đang tìm Vương phi, mà đang tìm một nữ trạng nguyên văn võ song toàn.
Chẳng trách các tiểu thư danh giá trong Kinh Thành không ai tham gia, vì nghe qua đã thấy nực cười.
Nhưng đã đến đây, mọi người chỉ còn cách cắn răng mà thi.
Sơ khảo loại rất nhiều người, những người còn lại hầu hết đều có bối cảnh nhất định.
Vòng thứ hai văn thí, ta và Giang Lãnh Nguyệt ngồi cạnh nhau.
Nàng ta đầy tự tin liếc nhìn ta.
Làm thơ, nàng ta giành giải đầu, ta vừa nhìn đã biết là Tống Thanh Mặc giúp nàng ta viết.
Ta không thèm gian lận, thành thật tự mình làm một bài thơ.
Giám khảo đọc: “Tiếp theo là bài thơ của Lý Sơn Sơn, Vịnh Ngỗng.
Hồ biếc xanh ngắt ngắt, ngỗng trắng kêu chí chóe.
Nhà nông thấy thèm thuồng, một nồi không nấu hết.
Bài thơ này… ừm… tràn đầy nét ngây thơ trẻ con, thú vị riêng, đạt!”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vòng này đã loại rất nhiều người không thông thạo văn chương.
Giang Lãnh Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên nói: “Lý Sơn Sơn, thơ như thế mà tỷ cũng qua được? Xem ra những cô nương tham gia tuyển chọn lần này, thực sự chẳng ra gì.”
Nàng ta nói xong, lại thêm vài phần tự tin.
Giang Lãnh Nguyệt thấy ta không để ý tới nàng ta, tức giận nói: “Vừa rồi mẫu thân muốn chào hỏi tỷ, tỷ vậy mà phớt lờ bà ấy. Lý Sơn Sơn, tỷ nghĩ những năm qua chúng ta ở Kinh Thành sống tốt lắm sao? Tại sao tỷ luôn căm ghét ta, nếu ta làm Vương phi, ta…”
Ta không muốn để ý tới nàng ta, trực tiếp ngồi xuống trước một cây đàn.
Haiz, đánh đàn, thứ này không thể học cấp tốc được.
Lúc Bùi Tiềm dạy ta, hắn chịu đủ khổ sở, còn nói: “Sơn Sơn, ngươi đừng luyện nữa. Đợi ngươi không làm được Ninh Vương phi, ta đã bị điếc rồi, đến lúc đó thì mặc kệ số phận vậy.”
Vừa định đánh đàn, giám khảo nói: “Cuộc thi lần này có rút thăm, sẽ có một người rút được miễn thi, trực tiếp vào vòng trong. Lý cô nương, ngươi gần ta nhất, rút trước đi.”
Ơ, cái này cũng quá may rủi rồi, mà vận may của ta trước giờ không tốt lắm.
Ta lo lắng xoa tay, rút một tờ giấy đưa cho giám khảo.
Giám khảo nhìn một cái, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Lý cô nương, trực tiếp vào vòng trong!”
Trời ơi, vận may của ta cũng tốt quá chứ!
Giang Lãnh Nguyệt lầm bầm: “Ngươi đúng là gặp vận đỏ.”
Ta quay đầu nhìn ra sau, Bùi Tiềm và ta chạm mắt nhau, hắn khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vỗ tay cho ta.
Ta mỉm cười với hắn.
Tống Thanh Mặc nhíu mày nhìn ta, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ là lo ta thật sự được làm Vương phi, khiến Giang Lãnh Nguyệt mất mặt.
Những vòng tiếp theo, ta càng lúc càng có tự tin.
Cờ! Ta theo cách Bùi Tiềm dạy, loạn xạ một hồi, chiêu loạn thắng thầy, thắng rồi!
Vẽ! Ta ở nhà tập trung khổ luyện vẽ mai, cũng qua rồi!
Trời xanh ơi, ta càng lúc càng gần ngôi vị Vương phi.
Đến vòng thi võ, hiện trường chỉ còn mười người.
Giang Lãnh Nguyệt chọn hai thanh kiếm, Trình Anh tùy ý chọn một cây thương.
Không phải đến để tỷ thí thực sự, Trình Anh tùy tiện đánh rơi hai thanh kiếm của Giang Lãnh Nguyệt.
Nàng ấy nhận xét: “Tuy chỉ là hoa lá cành, nhưng múa cũng không tệ, qua.”
Giang Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Những người khác lần lượt đấu với Trình Anh, ta quan sát kỹ lưỡng.
Cuối cùng đến lượt ta, ta chọn một thanh đao thường dùng trong quân đội.
Ta cầm chắc đao, hai chân đứng vững, ngưng thần hít sâu, khách khí nói: “Trình cô nương, mời.”
Trình Anh nhìn thế đứng của ta, ánh mắt khẽ căng lại, nghiêm túc nói: “Lý cô nương, mời.”
“Sơn Sơn, cầm đao thì đừng nghĩ gì cả.”
“Nhìn vào mục tiêu trước mắt, chém! đâm! bổ!”
“Đao pháp không phải thứ hoa mỹ, phải đủ nhanh, đủ tàn nhẫn!”
Trình Anh cầm trường thương, thân pháp linh hoạt.
Đao của ta càng lúc càng nhanh!
Khi trường thương của Trình Anh định hất đao của ta, ta dán lưỡi đao vào cánh tay, vặn người như xoắn dây, tung một cú hất lên.
Bốp một tiếng, thương của Trình Anh bị ta đánh văng ra.
Toàn trường im lặng như tờ.
Trình Anh sờ cánh tay tê dại, kinh ngạc nói: “Lý cô nương, ngươi khỏe thật đấy.”
Ta vội bước lên, giúp nàng ấy xoa cánh tay, áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta quen tay giết lợn nên khỏe hơn chút.”
Lời này vừa nói ra, Trình Anh cười đến cong cả mắt.
Ta nhất thời có chút lúng túng.
Trình Anh khoác tay ta, cười nói: “Sơn Sơn, chúng ta cũng coi như là bạn rồi, ta có thể gọi như vậy không?”
“Được!” Lòng ta bỗng thấy ấm áp.
Bạn bè, hai chữ này thật quý giá.
Trình Anh suy nghĩ một chút, nói: “Sơn Sơn, ngươi mới thấy ta dùng thương vài lần đã tìm ra sơ hở, ngươi thật sự rất tinh tường. Hơn nữa, ngươi gặp chuyện không hoảng, tâm tư bình tĩnh, thật sự là một hạt giống tốt để làm bộ khoái. Chỉ là trong hoàn cảnh này gặp được ngươi, ta thật không biết nên khuyên ngươi thế nào. Dù sao trời đất rộng lớn, mỗi người một chí. Nếu có thể làm Ninh Vương phi, đó cũng là vinh hoa phú quý ngập trời.”
Nàng ấy nói xong những lời này, lại mỉm cười: “Tóm lại, chúc ngươi vạn sự như ý.”
Trình Anh quay người, dõng dạc nói: “Lý Sơn Sơn, qua!”
Ta thuận lợi vượt qua mọi cửa ải, vậy mà thật sự tiến đến vòng cuối cùng.
Ta ngoảnh đầu nhìn, bên cạnh chỉ còn lại Giang Lãnh Nguyệt.
Điều này lại giống hệt kiếp trước, Giang Lãnh Nguyệt cũng là người ở lại cuối cùng.
“Không ngờ, cuối cùng lại là tỷ và ta tỷ thí.” Giang Lãnh Nguyệt với vẻ mặt phức tạp nói: “Lý Sơn Sơn, tỷ biết vì câu nói của lão mù kia, ta đã hy sinh bao nhiêu không? Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không nhường tỷ.”
Ta sờ vào đồng xu Trình Anh đưa trong tay áo, có chút thất thần.
Đúng lúc này, ma ma quản sự bước ra nói: “Hai vị cô nương, tiếp theo sẽ kiểm tra vận may của các ngươi. Ai lắc xúc xắc ra số lớn nhất, người đó sẽ là Ninh Vương phi.”
Sau hai vòng văn thí và võ thí, chúng ta đều đã mệt, ma ma để chúng ta xuống nghỉ ngơi.
Ta bước đi, cảm giác như đang lơ lửng trên không.
Đơn giản thế này, ta sẽ trở thành Ninh Vương phi sao?
So với ta trong trò đánh bạc, Giang Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ thua.